Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Lạc và Lạc Bắc là một cặp song sinh tôi và chị họ cứu về từ chợ đen.
Lúc , hai bé con bẩn thỉu, tôi và chị họ quyết định mỗi người nhận nuôi một bé. Tôi ôm Lạc Bắc về, còn chị họ thì ôm Lạc .
Thấm thoắt đã nuôi nấng mười ba năm.
Tôi vẫn luôn rằng dù Lạc Bắc không thích tôi, thì ít nhất cũng biết ơn tôi.
đến lần , tôi vô tình nghe cuộc nói chuyện giữa cậu ấy và những người khác.
người hỏi Lạc Bắc: “ đối xử với cậu tốt đến vậy, sao cậu lại lạnh nhạt với ấy thế?”
Lạc Bắc khẩy một tiếng: “Ai cần ta đối tốt với tôi?”
“Lạc Bắc à, cậu đúng là phúc mà không biết hưởng.”
“Phúc? Vậy thì đúng là tôi nên ‘biết ơn’ lắm đấy. Nếu không phải ta ôm tôi trước, thì người ở bên chị bây giờ phải là tôi mới đúng.”
người nói chen vào: “Cũng dễ hiểu thôi, so với thì trông nhạt nhòa quá.”
Tôi chợt nhớ lại đêm của mười ba năm trước, ánh mắt Lạc Bắc sáng khi tôi và chị họ.
Còn rực rỡ hơn cả những vì sao trên trời.
là lý do tôi chọn cậu ấy, và cũng là khởi đầu sự oán hận của cậu ấy dành tôi.
Cơn đau âm ỉ ập đến, những cảm xúc căng như dây bao năm qua, cuối cùng cũng đổ sập trong khoảnh khắc này.
2
Tôi ngồi c.h.ế.t lặng trên ghế sofa phòng khách đến tận nửa đêm.
Tôi cầm hết lần này đến lần khác, gái tròn, da sạm trong .
vốn đã bình thường, giờ càng càng thấy khó coi.
Tôi chán ghét đặt sang một bên, rồi lại không kìm mà cầm lần nữa.
Nghĩ đến nụ rạng rỡ, phóng khoáng của chị họ, tôi cúi đầu, mặc cảm xúc tự ti bao trùm lấy mình.
Tiếng mở cửa vang .
Lạc Bắc mang hơi men bước vào, cậu ấy chỉ liếc tôi một cái rồi định quay người vào phòng ngủ.
Tôi lấy mu bàn tay lau nước mắt rồi đứng dậy, lần đầu tiên níu lấy đuôi cậu ấy, nhưng tay lại Lạc Bắc gạt ngay lập tức.
[ – .]
Cậu ấy lùi lại một bước, giọng lạnh như băng: “Đừng chạm vào tôi.”
Giống hệt phản ứng của cậu ấy vào lần đầu tôi muốn chạm vào tai của cậu ấy.
Cứ tưởng là sự xa cách do bản tính lạnh lùng, hóa chỉ là sự chán ghét của cậu ấy.
Dù tôi đã nhặt Lạc Bắc về và chăm sóc cậu ấy tận tình suốt mười ba năm.
Tôi không nhịn mà nở nụ tự giễu, hóa người không xinh đẹp thì đến cả tấm chân tình cũng không đáng người khác xem trọng.
Chẳng biết nước mắt đã rơi xuống đất từ lúc nào, đến khi tôi ngẩng đầu lần nữa thì phòng khách chỉ còn lại một mình tôi.
Nước mắt như chuỗi hạt đứt dây, lã chã rơi không ngừng.
Nỗi tuyệt vọng khổng lồ và sự câm lặng bao trùm lấy tôi.
Không tránh khỏi việc nhớ lại những lần trường tổ chức hội chợ ngày trước.
Tôi sẽ mang một nồi thịt bò lớn sân tìm Lạc Bắc: “Lạc Bắc, hội chợ lần này cậu cùng tôi không?”
Lạc Bắc ló đầu khỏi bể bơi: “Không .”
“Nhưng nhiều người đều dẫn người nhà họ mà.”
“Không . Nếu muốn dẫn thì thể nhận nuôi người mới.”
Thế nên lần nào tôi cũng hội chợ một mình.
Khi , tôi đứng trong góc, Lạc mang giống hệt Lạc Bắc, nhưng lại vô cùng dịu dàng.
Lạc xoa đầu chị họ, hỏi chị ấy: “ , chị muốn con gấu bông kia không?”
Chị họ gật đầu , nhón chân muốn chạm vào tai của Lạc , Lạc luôn cúi người xuống để chị ấy dễ chạm vào.
Tôi như một kẻ trộm, trộm, khao khát cuộc sống của chị họ, sợ người khác phát hiện.
Nhưng một lần, dẫn đẩy tôi ngã xuống đất.
Giây phút tôi đã rất hoảng sợ.
Giọng đầy vẻ chế nhạo: “Ối, đây không phải là học bá lớp mình sao? Sao người nhà cậu không cùng cậu thế?”
của cậu ta hùa : “Người nhà và nhà là song sinh, kết quả là anh thì đại mỹ nhân, thì bánh bao, đổi lại là tôi thì tôi cũng chẳng ngoài đâu.”
Tôi không phục, nghiến răng đứng dậy vung tay về phía của .
Sau khi của tôi đánh ngã, lao tới định đánh tôi, cũng tôi đè xuống đất mà đấm.
Kết quả là tôi mời phụ huynh.