Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta mỉm cười lắc :
“ à, Húc tuy mang danh là đồng dưỡng phu của sống phủ mấy năm nay, nhưng việc lớn việc nhỏ phủ đều do hắn quản lý đâu đó, công lao vất vả đều có. Vậy nên, muốn thay hắn xin một phần thưởng.”
đưa tay điểm trán ta một cái:
“Lại bày trò gì nữa, cứ nói thẳng đi.”
Ta khẽ nhếch môi:
“ không biết đấy thôi, Húc có một đính hôn từ thuở nhỏ. Mấy hôm trước đến tìm hắn, hai người tình cảm thắm thiết. muốn xin ban cho bọn họ một mối hôn sự.”
10
Ánh phụ thân thoáng lạnh, nghiêng người không chút biểu cảm:
“Văn Húc có vậy? Sao ta chưa từng nghe hắn nói qua?”
Ta gật :
“Có ạ, lần trước đã gặp rồi, là một cô nương hoạt bát, rất xứng với Húc.”
Bàn tay phụ thân đặt mặt bàn, không nói một lời.
Ta không rõ sắc mặt người, nhưng từ những câu chữ giữa không trung, ta đoán được:
Hồng Trần Vô Định
“ ta này hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t Văn Húc.”
“ ta vừa giận , khí thế của thành chủ lập đè ép người ta đến nghẹt thở.”
“Ê, ai là các ngươi, thật là vô lễ.”
Ta kéo tay áo phụ thân, nhẹ nhàng lắc lắc: “, đồng ý với đi .”
Phụ thân khẽ giật tay áo, ta không buông , ông hừ một tiếng:
“Là Văn Húc bảo đến sao?”
“Đương nhiên là không rồi, muốn tặng cho hắn một bất ngờ.”
Ta muốn mọi chuyện sớm định đoạt.
Văn Húc khỏi phải do dự, Trịnh khỏi phải khổ sở chờ mong.
vậy, mới không phụ danh hiệu ‘Bạch Nguyệt Quang’ người đời ban tặng cho ta.
Ta nhẹ giọng nói:
“Chúng ta cứ âm thầm bị, mọi việc sắp xếp chu toàn. Đến đó Húc thay áo tân lang, đẩy hắn vào tân phòng. Hắn thấy thân thiết của , nhất định sẽ vui vẻ.”
Phụ thân nhíu mày ta.
Ta tiếp tục vẽ nên viễn cảnh:
“Đến đó, hai người họ rời khỏi phủ thành chủ, làm một đôi phu thê dân dã, sống những ngày tháng tự do tự tại không ai quấy nhiễu.”
Văn Húc có thể gác lại trách nhiệm phủ thành chủ, cũng không cần đối diện với ta nữa, tránh được cảm giác tội lỗi giày vò tâm can.
Ta đúng là một người nhân hậu đến không thể nhân hậu hơn, coi là tích chút đức cho .
Những lời trên không trung lại chẳng hiểu lòng ta:
“Quả nhiên thuốc nào cũng có ba phần độc, uống thuốc nhiều quá, ngay cả tâm địa cũng thành độc dược.”
“Giờ bắt Văn Húc và Trịnh thành thân, khả năng lớn là hai người nhau chán ghét.”
“Thứ gì không có được thì càng quý, thứ dễ có lại chẳng buồn tâm.”
“Ha ha, Văn Húc lưỡng lự chưa dứt, thấy Trịnh động phòng, e rằng trời sập ngay tại chỗ.”
“Thì đã sao, trời của Văn Húc sập rồi, trời của Hứa Sơn lại sáng rỡ.”
“Quan trên một cấp có thể đè c.h.ế.t người, tương lai của cứ thế bị sắp đặt, thương thay cho Văn Húc.”
“Đừng nói bừa, tiểu thư của chúng ta rõ ràng là người có lòng. tiểu thư tốt, tiểu thư nhân nghĩa, tiểu thư tác thành mối tình đầy chông gai của họ.”
Phụ thân ta đầy khó hiểu.
[ – .]
Người không hiểu nổi tấm lòng của ta, nhưng bị ta lải nhải đến mức đành xua tay:
“Được được được, đến họ thành thân rồi, lập đuổi khỏi phủ thành chủ, tự lo liệu.”
Nếu thân thể ta khỏe mạnh, hẳn đã nhảy vỗ tay reo vui rồi.
Ta chắp tay hành lễ, cúi bái phụ thân:
“Tốt quá rồi, là người tốt nhất thế gian, nhưng nhớ giữ bí mật nhé, phải cho Húc một món quà bất ngờ.”
11
“ tiểu thư chơi khăm sao thông minh ghê.”
“Hứa Sơn ngây người luôn rồi.”
“Văn Húc sắp lấy vợ, xác suất được chọn cao vậy, vui đến ngốc cũng đúng thôi.”
Ta quay sang Hứa Sơn, mỉm cười cong với hắn:
“Đến đó cũng cần Sơn phối hợp một chút.”
Phủ thành chủ âm thầm bị đồ dùng cho hôn sự, đỏ rực từ nến hỉ đến khăn voan, bánh ngọt, trái cây đều không thiếu.
chút ít tin truyền , thiên hạ bắt đoán già đoán non, cho rằng tiểu thư bệnh tật của phủ thành chủ sắp thành thân.
Có hai vị đồng dưỡng phu chờ chọn.
Một người là kẻ có bát tự hợp nhất, quản lý an ninh của phủ thành chủ.
Một người là người được đích thân tiểu thư chọn lựa, quản nội vụ phủ.
Chuyện bí mật không còn là bí mật nữa.
Ta cũng bị cho Trịnh một bộ hồng y.
cần có thể gả cho Văn Húc, nghĩ chắc ta cũng chẳng tâm hợp hay không hợp dáng người.
Tin đồn nổi bốn phía, nghe nói đã có người mở sòng cá cược, đặt cược xem tiểu thư sẽ chọn ai làm chính phu.
Tin không thể đè xuống được nữa.
Văn Húc đứng dưới tàng cây trước cửa viện, chờ ta.
Hắn mím chặt môi, tay siết lại, thấy ta rồi cũng một lâu chưa nói nên lời.
Ta khẽ ho một tiếng, hắn mới cất giọng khàn khàn:
“Tiểu thư, phủ thành chủ bị cho hôn sự sao?”
Ta gật , giọng vẫn dịu dàng cũ: “Phải.”
Ánh Văn Húc mang theo khẩn trương và mong chờ: “Là của ai vậy?”
Ta không giấu giếm: “Là của ngươi.”
Văn Húc khựng lại, hơi há miệng, rồi thở phào một hơi.
Ánh hắn rất phức tạp, mừng rỡ, lại cảm khái.
Hắn nói: “Tiểu thư, ta sẽ đối xử tốt với người.”
Ta chớp , nhẹ gật đáp.
Hắn đúng là rất giỏi việc chăm sóc ta.
Ta chợt nhớ , tân lang đã bị xong, tân nương cũng không thể bỏ :
“Trịnh đâu?”
Ánh Văn Húc khẽ lóe :
“ … bệnh, vẫn điều dưỡng. Đợi khỏe lại ta sẽ…”
Ta cắt lời hắn, dịu giọng an ủi:
“ bệnh rồi thì ngươi phải chăm sóc cho tốt, còn ngươi thôi, khoảng thời gian này hãy ở bên nhiều một chút.”