Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi đưa điện thoại trả lại cho Chu Dương.
gương mặt anh lộ ra một tia mong đợi mơ hồ:
“Tô Tô, đã xem hết rồi phải không?”
“ nên tin anh rồi chứ?”
“ còn điều hỏi, anh nhất định sẽ thành thật kể lại.”
Tôi nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, nhưng lại không có lấy một chút ham nào để tục trò chuyện với anh ta.
Nhìn gương mặt đầy mong đợi của anh, tôi bật cười:
“Anh anh với cô ta không có , vậy tại sao anh lại vô thức giấu cô ta vào tài khoản của mình?”
“Thật ra, anh biết rõ — việc nhắn tin thường xuyên thế với người khác giới đã là vượt giới hạn rồi, đúng không?”
“Chu Dương, sớm muộn anh sẽ ngoại tình thôi, chẳng qua là lần này tôi phát hiện sớm, anh chưa kịp .”
“Giờ anh viện đủ thứ lý do vậy, là lừa chính mình, hay là còn định tục lừa tôi?”
15
Nhìn ánh sáng mắt anh từng chút, từng chút vụt tắt, nỗi uất nghẹn cuối cùng lòng tôi lặng lẽ tan biến.
Từ sau ngày hôm đó, Chu Dương chưa từng xuất hiện tầm mắt tôi nữa.
Cuộc sống của tôi trở lại yên bình.
Chỉ khác là, tôi đã đá Chu Dương ra khỏi mọi kế hoạch tương lai của mình.
Còn lại, cuộc đời tôi vẫn tục trôi theo quỹ đạo cũ.
Lần nữa gặp lại Chu Dương, là ở trung tâm thương mại tôi thường lui tới.
Anh ta đi cùng mẹ mình, đang đường đi bắt quả tang người nữ cha anh ta đang nuôi bên .
Chính xác hơn, anh ta chỉ đứng ngây người một bên, trơ mắt nhìn mẹ mình và người nữ kia lao vào đánh nhau, khi cha anh ta luôn miệng che chở cho nhân tình.
Mẹ Chu Dương ra dữ dội, tát cho người đàn bà kia mấy thật mạnh, rồi tiện tát luôn chồng mình một :
“Chu Chính Quốc, còn mặt mũi nhìn tôi à?”
“Tôi một lo liệu nhà này, vất vả đời, lại cầm của tôi ra bao gái!”
Cha Chu sau tát, cuối cùng bùng nổ xúc vốn dồn nén từ lâu:
“Đủ rồi, Tần Phụng Anh, tôi đã chịu đựng bà quá lâu rồi.”
“Không phải đây chính bà với con trai, đàn áp lực lớn, bên có vài tri kỷ là chuyện bình thường sao?”
“Tôi ra kiếm , về nhà còn phải nhìn sắc mặt bà, tôi sớm đã chán ngấy rồi.”
“Mỗi tháng tôi vẫn đưa về đầy đủ, bà mắt nhắm mắt mở còn sống yên ổn, bây giờ bà lật tung mọi chuyện , chẳng phải là không sống nữa sao?”
Gương mặt giận dữ, méo mó của mẹ Chu lập tức vỡ vụn.
Chân bà mềm nhũn, ngồi sụp xuống đất, rồi bật khóc nức nở.
Cha Chu nhân cơ hội đó ôm lấy người nữ kia, ung dung bỏ đi.
Chu Dương một con rối gỗ, đứng nguyên tại chỗ, mặc cho vở kịch hỗn loạn diễn ra ngay mắt, không chút phản ứng.
Dường có linh , anh ta bất ngờ ngẩng đầu , ánh mắt xuyên qua đám đông, chuẩn xác dừng lại người tôi.
Ánh nhìn phức tạp, đầy mệt mỏi và cay đắng.
Thanh một , chắn ngang tầm mắt anh ta, còn khẽ hất mái tóc của mình về phía anh.
Sắc mặt Chu Dương lập tức trở nên u ám.
Anh ta cúi đầu, loạng choạng về phía vài , đỡ lấy mẹ mình vẫn đang ngồi bệt dưới đất, rồi vội vã rời đi bộ dạng chật vật.
Thanh bật cười thành tiếng, hằn học buông một câu:
“Đáng đời!”
Tôi gật đầu đồng tình, bình thản kéo cô , tục buổi dạo phố của chúng tôi.
Chỉ xem hôm nay… gặp được một trò vui.
16
Lần cuối cùng tôi gặp lại Chu Dương, đã là hơn một tháng sau đó.
người anh ta gầy rộc đi.
Bộ quần áo vốn vừa vặn, giờ trông lỏng lẻo treo người.
Anh ta đứng mặt tôi, hai lòng bàn siết chặt che kín gương mặt, che đi mọi biểu .
Chỉ nghe thấy giọng khàn đục, nghẹn ngào của anh ta vang xuyên qua kẽ :
“Bố mẹ anh đã ly hôn rồi.”
“ , ở nhà chịu quá nhiều áp lực, còn người nữ kia dịu dàng, thấu hiểu, không giống mẹ anh, chỉ biết suốt ngày nhắc đến .”
“ còn , rất ơn anh… vì đã giúp có can đảm ra khỏi mối quan hệ .”
“Mẹ anh ngất xỉu ngay tại chỗ.”
“Còn chỉ liếc mắt nhìn qua một , rồi dứt khoát mang theo tất hành lý rời đi.”
“Khoảnh khắc đó… anh chỉ g.i.ế.c c.h.ế.t con người đây của chính mình.”
“Giờ anh mới thật sự nhận được, việc ngu ngốc anh đã năm đó… đã khiến tổn thương đến nhường nào.”
“Chính anh đã đánh mất , chính anh phá vỡ một mái ấm từng rất hạnh phúc.”
“Nếu có thể lại, anh nhất định sẽ…”
Tôi ngẩng đầu, thả lỏng cổ đang cứng đờ, cắt ngang lời anh ta:
“Ồ, anh bớt đau buồn đi.”
“Tôi còn có hẹn với bạn đi tóc.”
Hai chữ “ tóc” nhạy khiến câu chưa kịp thốt ra theo của Chu Dương nghẹn lại nơi cổ họng.
Còn tôi chẳng thèm bận tâm, xách túi quay người bỏ đi.
Chuyện rối ren nhà anh ta, những lời sám hối rẻ — quan đến tôi chứ?
đời này vẫn còn biết bao điều tươi đẹp đang chờ tôi khám phá.
Tôi sao có thể lãng phí thời gian vào một người chẳng còn quan đến cuộc đời mình nữa?
( End )