Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/40YU8WyGxF

225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
thần tình hắn , ta có chút hối hận, lo lắng mình nhất thời bốc đồng nói lỡ lời, sẽ gây phiền phức cho Lương Trường Canh.
Lương Trường Canh lại cười cười : “ Tuyết, câu nói này hay đến nỗi ta cũng phải bái phục.”
Ta khóe miệng cong cong.
Hắn quả thật là người tốt tính.
Phàm là ta trốn chơi, hắn đều chưa nổi giận một lần .
Lần tiên ta gặp được người như hắn , chưa nổi giận với ta một lần .
Chỉ là gần đây không hiểu sao , mỗi lần ta và hắn cùng gối, thân luôn nóng hừng hực.
Ta liền cho hắn phát sốt.
t.h.u.ố.c cho hắn .
Mong đợi hắn .
Bởi vì đây ta cũng t.h.u.ố.c cho Ngụy Khâm Ngôn.
Hắn luôn nhíu mày:
“Minh Tuyết, ngươi có t.h.u.ố.c không , đắng như vậy , làm sao mà uống được , nếu không thì đừng nữa!”
Nhưng Lương Trường Canh chỉ ngừng một chút, cười cười tiếp nhận, còn một hơi uống cạn sạch.
“ Tuyết, có mứt không , t.h.u.ố.c này hơi đắng.”
Ta sững người , lập tức nở nụ cười : “Trường Canh, ta lấy ngay.”
đây mỗi lần ta gọi Ngụy Khâm Ngôn, hắn luôn bất mãn, cao cao tại thượng.
Nhưng lần này , ta lại được hồi đáp ôn nhu từ Lâm Trường Canh.
“ Tuyết, cẩn thận, chạy chậm thôi, ta không gấp.”
07
Lương Châu tốt , Lương Trường Canh cũng tốt .
Nhưng tỳ nữ bên cạnh ta không tốt .
Nàng vốn định hầu hạ tỷ, lại theo ta đến nơi này .
Cho nên cực kỳ hận ta .
mặt người khác thì cười tươi nhưng sau lưng mặt nặng mày nhẹ với ta .
Nàng oán hận ta , khinh miệt nói : “Rõ ràng giống đại , nhưng cái gì cũng không bằng đại .”
“Nếu không chiếm vị trí nhị Hầu phủ, cũng chỉ là một phế vật người ta khinh rẻ.”
“Bằng không sao lại gả đến vùng khổ hàn này .”
Ta cười cười , giơ tay tát một cái.
Nàng kinh ngạc gào : “Ngươi sao dám đ.á.n.h ta ?”
Lương Trường Canh nói với ta , nếu có người làm hại ta hoặc bắt nạt ta thì ta đều có đ.á.n.h trả, hắn tự sẽ bảo ta .
“Ta chỉ giáo huấn một tên nô tài không nói năng thôi.”
“Phu quân nói , bất kể ta làm gì đều có bảo ta .”
Nàng sợ hãi tức giận: “Nhị , ngươi tưởng ngươi là đại sao ? Có khiến nam nhân yêu thương sao ? Với bộ dạng đờ đẫn ngươi, ngươi xem đến đó sẽ c.h.ế.t như thế ?”
“Xét cho cùng, trên đời này không có nam nhân nữ nhân như ngươi cả.”
Những điều nàng nói , ta đều không tin.
Ta chỉ tin cảm nhận chân thực chính mình .
Nhưng có một ngày, nàng nói :
“ thảo nguyên mênh m.ô.n.g vô tận phía kia không ?”
“Lương Tư Đồ mất tích .”
“ nói nơi đó đến đêm sẽ có đủ loại mãnh thú rắn độc.”
“Ngươi nói , không có bảo Lương Tư Đồ, ngươi có sống đến ?”
08
Ta không tin lời nàng nói .
Nhưng tất cả mọi người đều nói với ta hắn thật mất tích.
Binh sĩ phái tìm liên tiếp mấy ngày cũng đều không tìm .
Ta những người đến thăm hỏi hắn , đều không có ý tốt .
Họ đều mong Lương Trường Canh c.h.ế.t.
Ta gương mặt giả tạo họ.
Chợt nghĩ đến đêm lãng quên ở hoang viên.
Phải chăng, phụ mẫu Ngụy Khâm Ngôn cũng là như vậy .
Nhưng hoang viên ban đêm thật đáng sợ.
Rắn trong đám cỏ thật c.ắ.n người .
Chim trên cành cây thật sẽ phát ra âm thanh đáng sợ.
Nếu không có người tìm Lương Trường Canh.
Vậy hắn sẽ sợ hãi thế .
Ta như điên như cuồng thúc ngựa như hắn dạy ta , phi đến thảo nguyên tối đen vô tận kia .
09
“Lương Trường Canh!”
Ta gào thét trong gió bắc.
Ta chưa sợ hãi như vậy , còn sợ hơn cả một mình đối mặt với bóng tối.
Nước mắt không tự chủ thấm ướt y phục.
Ta như điên như cuồng muốn tìm hắn .
Người nam nhân này quen chưa đến ba tháng nhưng sẽ luôn nghiêm túc lắng ta nói chuyện, ôn nhu đối đãi với ta .
Ta cho đối với Ngụy Khâm Ngôn chính là .
Nhưng Lương Trường Canh lại khiến ta lo sợ như vậy .
Cho đến này , ta mới ý thức được ta hắn .
“Lương Trường Canh!”
Trong chớp mắt trời đảo đất chuyển, ta ôm ngựa, nằm trong một vòng tay ấm áp.
Giọng nói quen thuộc rên rỉ, mang theo nụ cười và bất lực sâu sắc:
“ Tuyết.”
Hắn giơ tay ôn nhu lau nước mắt ta : “Sao ngươi lại đến đây?”
Hắn tự cho ta sẽ thờ ơ không quan tâm, đợi hắn ở Tư Đồ phủ.
Nhưng ta chỉ hắn , nước mắt giàn giụa, ôm chặt lấy hắn .
Nghẹn ngào: “Trường Canh, ta sợ… sợ ngươi không cần ta nữa.”
Phải , ta hắn từ không hay .
Hắn ôm ta cứng đờ, lập tức cúi xuống ta .
Khóe miệng là một nụ cười không che giấu được : “ Tuyết, ngươi vừa nói gì, nói một lần nữa.”
Ta ngẩng , hôn môi hắn : “Ta nói , ta Lương Trường Canh.”
Hắn hết sức kìm nén ôm chặt ta .
Cuối cùng nhẹ nhàng hôn đỉnh ta .
10
Lương Trường Canh trở về.
Tiêu diệt ba vạn quân địch, được hoàng thượng khen thưởng.
Những người mong hắn c.h.ế.t đều không vui.
Người mặc áo xanh , mặt tái xanh nói chúc mừng.
Yến tiệc tan.
Tỳ nữ kia quỳ trong tuyết.
Không ngừng dập cầu xin tha mạng.
Chỉ nói mình không phải không có ý hại nhị .
Lương Trường Canh sắc mặt lạnh lùng, dường như trở lại ta gặp hắn lần .
Hắn bịt tai ta , giọng nói lạnh như băng.
Nói ra mấy chữ.
Tỳ nữ lập tức mặt trắng hơn tuyết.
Hắn tưởng ta không .
Nhưng ta , hắn nói là:
“Dẫn đến ngục.”
“Cho sống không bằng c.h.ế.t.”
11
Trải qua việc này , hắn phái thêm nhiều ám đến bảo ta .
Ta vẫn như , nhưng bây giờ ít được gặp hắn .
Chỉ có đêm khuya mới được gặp.
Chỉ khi đó ta mới cảm nhận được điều quen thuộc.
Hắn ôm chặt ta vào lòng, cằm đặt đỉnh ta .
Ta mơ mơ màng màng, học theo hắn vô số lần , nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn .
Có một ám sợ ta làm sai, tiết lộ cho ta .
Lần này nước địch quay trở lại , vô cùng hung mãnh.
Tư Đồ mấy ngày không ngủ không nghỉ .
Tim ta đột nhiên nắm chặt.
Sau đó, cuộc chiến bùng nổ.