Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g36XlbYBj

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

2

4

Anh ta hoàn toàn mất kiểm soát, xách Niêu Niêu đang khóc thét lên, gào rống điên cuồng giữa bệnh .

“Vậy con trai của tôi đâu! Thằng con trai ba tuổi của tôi đâu rồi! Cô giấu nó đi đâu rồi hả!”

Tần Nguyệt Nga thét lên the thé, vừa khóc vừa mắng.

“Em dâu! Em trai tôi cực khổ làm việc ngoài tỉnh để nuôi gia đình, sao em lại phản bội, vụng trộm với người khác trong hả!”

Vài câu ngắn ngủi như ngọn lửa đổ thêm dầu, khiến đám người vây xem bùng lên phẫn nộ.

“Phì! Nhìn tưởng đoan , ai ngờ lại là hạng đàn bà trơ trẽn!”

cả người tàn phế cũng không tha, thật là hạ tiện!”

“Thời xưa mà gian dối, sinh con hoang này, chắc bị dìm sông cho chết rồi!”

“Người đàn ông thật đáng thương, bị cắm sừng mà còn bị lừa…”

“Ban nãy còn thấy cô ta đáng thương, giờ chỉ thấy đáng đánh! Loại đàn bà này bị đánh là đáng đời!”

lời nhục mạ như từng hòn đá rơi , nện thẳng vào tôi.

Tôi ôm chặt Niêu Niêu, máu trong người lạnh ngắt.

Không nói thêm một lời, tôi bế con, đẩy xe lăn của ông cụ rời đi.

“Chu Vệ Dân! Nói nhiều vô ích, cứ báo công an đi! Để họ điều tra xem, rốt cuộc là ai mới là kẻ phản bội!”

Tôi siết chặt tay, đẩy mạnh xe lăn, định bước đi.

Nhưng Chu Vệ Dân lại đứng chắn trước mặt, cả gương mặt dữ tợn và độc ác như ác quỷ.

“Muốn tìm cớ chạy hả? Không dễ đâu!”

Anh ta lao đến, phắt Niêu Niêu đang nức nở trong lòng tôi, tiện tay ném con sang một bên.

Một tay bóp chặt cổ tôi, tay nhặt chiếc khăn ướt trên đất, vo lại rồi thô bạo nhét vào miệng tôi!

“Ưm! Buông tôi ra! Tôi có chồng rồi… Ưm—!”

Sợi vải thô ráp ma sát trong cổ họng, khiến mọi âm thanh bị nghẹn cứng lại.

“Trời ơi! Cái bụng lẽ lại mang thai nữa à?!”

Tần Nguyệt Nga kêu lên đầy kinh ngạc.

Tất cả ánh mắt đổ dồn vào bụng tôi đang nhô cao.

Tôi đã mang thai hơn bốn tháng.

Tôi hoảng ôm chặt bụng .

Nhưng Chu Vệ Dân càng thêm giận dữ, anh ta túm tóc tôi, kéo lê như kéo một con vật, lôi đi trên nền gạch.

Khi đi ngang qua xe lăn, anh ta giơ chân, đá mạnh.

Ông cụ trên xe bị hất ngã sàn!

“Khụ… ư!”

Ông phát ra tiếng rên đau đớn, toàn thân rẩy co .

“Lão thối! Nhìn gì mà nhìn! Còn che cho cô ta, tôi giẫm nát xương ông bây giờ!”

Anh ta giơ chân, dẫm mạnh lên cổ tay gầy guộc của ông cụ!

Đám đông bỗng xôn xao.

“Ơ kìa, sao trên tầng hai có nhiều người mặc quân phục ?”

“Nghe nói có một vị đoàn trưởng dẫn gia đình đến khám bệnh.”

Tôi ngước nhìn lên tầng hai — nơi một người đàn ông mặc quân phục đứng nói chuyện với trưởng, dáng người thẳng tắp, nghiêm nghị như thép.

Tôi cố gắng khăn trong miệng ra, phát ra tiếng “ư… ư…” nghẹn ngào.

Nhưng Chu Vệ Dân vẫn thô bạo kéo tôi đi, như kéo một món đồ bỏ đi.

Ánh nắng gay gắt bên ngoài đâm thẳng vào mắt, nóng rát đến mức không thể mở nổi.

Anh ta ném tôi vào chiếc xe bán tải cũ kỹ của máy, khung xe loang lổ dầu mỡ.

“Rầm!”

Cơ thể tôi đập mạnh lên tấm sắt nóng hầm hập, tiếng va chạm vang dội, đau buốt đến tận óc, vài chỗ trên cháy phồng rộp tại chỗ.

Giữa trưa oi ả, không khí trong khoang xe như lò nướng.

Mùi dầu máy, sắt rỉ và bụi nóng xộc thẳng vào mũi, khiến tôi buồn nôn.

Chu Vệ Dân nhảy lên xe, giơ chân nhắm thẳng vào bụng tôi.

Tôi kinh hãi lùi lại, cuộn tròn người, ôm chặt bụng, cố kéo chiếc khăn ra khỏi miệng.

“Chu Vệ Dân! Anh quên rồi sao? Vì suất làm của chị dâu mà anh đã lén ly hôn với tôi rồi! Cuốn sổ kết hôn trong ngăn bàn, phải anh tôi tìm Tần Nguyệt Nga gây rắc rối nên mới làm giả sao!”

5

Chu Vệ Dân sững người trong giây lát.

“Cô… cô biết hết rồi à?”

Tôi lạnh giọng bật cười.

“Hừ, tôi đã không còn là vợ anh nữa! Người đàn ông của tôi bây giờ là Đoàn trưởng Thẩm Thủ Giang — người vừa ở trên tầng hai !”

“Anh thả tôi ra, tôi còn có thể nể tình từng là vợ chồng, thay anh cầu xin giúp.”

“Phì!” Tiếng cười khinh miệt của Chu Vệ Dân cắt ngang lời tôi. “Càng nói càng nực cười!”

“Một vị đoàn trưởng đàng hoàng, sao có thể để mắt tới loại đàn bà từng bị bỏ như cô?”

“Lâm Tuệ Tuệ, tôi chỉ vì giúp chị dâu nên mới ly hôn với cô thôi. Sao cô lại sinh lòng oán hận, rồi sinh con hoang, còn mơ tưởng trèo cao như ?”

“Tôi ly hôn với cô là để suất làm cho chị dâu. Chờ cháu tôi vào máy rồi, tôi lại cưới lại cô phải là xong sao!”

“Hôm nay tôi sẽ cho cô phơi nắng cho tỉnh người, nghĩ xem lát nữa nên quỳ nào mà xin lỗi, bỏ đi đứa con tội lỗi trong bụng, rồi cầu xin tôi cho cô — một người đàn bà nhơ nhuốc — được quay lại họ Chu!”

Nói xong, anh ta hung hăng giơ chân đá mạnh vào bụng tôi, rồi mở cửa bỏ đi.

Tấm sắt của xe bị nắng thiêu đốt, nóng rát xuyên qua lớp áo mỏng, thiêu cháy thịt.

Cơn đau dưới bụng như có cắt, khiến thái dương tôi liên hồi.

Cơn nhói càng lúc càng dữ dội, như có một bàn tay vô hình đang xé rách bên trong.

Một luồng chất lỏng ấm nóng đang tràn ra, tôi không sao kiểm soát được.

Mồ hôi lạnh túa ra, nhưng bị hơi nóng thiêu khô, để lại lớp muối rát trên .

Nỗi mất con, giống như ba năm trước, lại cuộn tôi như cơn ác mộng.

Tôi siết chặt nắm tay, cảm giác như là con cá bị ném vào chảo dầu sôi.

Tôi ra sức đập mạnh vào thành xe nóng bỏng như sắt đỏ.

Thời gian trôi chậm chạp, từng giây như kéo dài đến vô tận.

Cả người tôi như sắp bị hấp chín trong chiếc xe kim loại .

“Thả tôi ra…”

Tôi gắng dùng chút hơi tàn, đập vào cửa kính, giọng khản đặc, yếu ớt đến mức tôi cũng nghe không rõ.

Cơ thể kiệt sức vì mất , cả việc thở cũng trở thành gánh nặng.

Bên ngoài, Chu Vệ Dân dựa dưới bóng cây to, thong thả ăn kem cùng Tần Nguyệt Nga.

Hai người họ vừa quạt vừa cười, nhìn tôi giãy giụa trong xe — như đang xem trò tiêu khiển của lũ chuột trong bẫy.

Mí mắt tôi càng lúc càng nặng, bụng đau đến mức tê liệt, gần như không còn cảm giác, chỉ thấy sắp chết.

Giữa cơn mơ hồ, giọng nói trầm mạnh quen thuộc bỗng vang lên bên tai — đanh gọn, đầy khí .

“Đồng chí ! Vợ tôi mất tích rồi. Có người nhìn thấy anh kéo một thai phụ lên xe. Mời anh mở cửa!”

Là giọng của Thẩm Thủ Giang!

Chu Vệ Dân đang ngậm que kem, nghe vậy liền bắn, cả người cứng đờ, hơi nghiêng đầu nhìn sang phía trước.

Người đàn ông mặc quân phục thẳng tắp, ánh mắt sắc như , đứng dưới ánh nắng như một bức tượng thép.

Giữa mùa hè nóng hầm hập, Chu Vệ Dân lại rùng , lạnh buốt sống lưng.

“Không… không thể nào… Trong xe… là vợ tôi — à không, là cô em dâu… cô ta ngoại tình, chúng tôi chỉ định dạy dỗ một chút…”

Thẩm Thủ Giang nhìn anh ta, ánh mắt sắc bén như chim ưng, khiến hai kẻ đối diện nói không nổi lời nào.

Giọng anh không lớn, nhưng mỗi chữ đều vang dội.

“Mở cửa. !”

Que kem trong miệng Chu Vệ Dân rơi “tách” đất.

Anh ta rẩy lục tìm chìa khóa, đôi tay bần bật, gần như không cắm nổi vào ổ.

Cửa xe vừa bật mở —

Tôi nằm bên trong, hấp hối, như con cá khô bị xẻ hàng chục nhát .

Chiếc quần trắng đã thấm máu, từng mảng đỏ thẫm khô quánh lại, nổi bật đến rợn người.

6

“Tuệ Tuệ!”

Giọng Thẩm Thủ Giang vang lên khẩn thiết.

Anh vội vàng bế tôi ra khỏi chiếc xe tải sắt bỏng rát.

Ánh mắt anh lướt qua dấu năm ngón tay in rõ trên má tôi, rồi trượt làn đỏ rực bị bỏng lộ ra dưới lớp áo xộc xệch.

Cuối cùng, ánh nhìn dừng lại ở quần tôi — nơi vệt máu sẫm vẫn chưa khô.

Đôi môi mím chặt của anh căng cứng, quai hàm siết chặt như sắp nổ tung.

Ánh mắt , lạnh như lưỡi mài trong băng, quét thẳng vào khuôn mặt Chu Vệ Dân đang vặn vẹo vì hãi.

Sắc mặt tái nhợt, trắng hơn cả bức tường bệnh .

Một luồng khí lạnh từ gan bàn chân dội thẳng lên đỉnh đầu.

Yết hầu nhẹ, bàn tay nắm chặt mép cửa xe lên, các đốt ngón tay trắng bệch.

há miệng định nói gì , nhưng không thốt nổi một chữ.

“Vệ… Vệ Dân…”

Tần Nguyệt Nga cũng đến mềm nhũn cả chân, thân thể lẩy bẩy, theo bản năng muốn trốn ra sau lưng .

Động tác của Thẩm Thủ Giang dứt khoát và xác, anh ôm tôi như đang bế một vật báu hiếm có, từng cử động đều cẩn trọng vô cùng.

“Tuệ Tuệ, cố lên!”

Giọng nói trầm thấp của anh xuyên qua không khí nóng rát, đập mạnh vào ranh giới giữa tỉnh và mê của tôi.

Anh bế tôi chạy thẳng về phía cửa bệnh , sải bước dài, ánh mắt lạnh lẽo như gió thép.

Trong sảnh bệnh , cảnh tượng hỗn loạn đến cực điểm.

Một đám người vây thành vòng tròn, xôn xao chỉ trỏ về phía một ông lão nằm sõng soài trên đất.

“Người đâu! Mau gọi người đến đi!”

Tiếng y tá hô lớn, nhưng ai bước lên.

Cảnh tượng trước mắt khiến Thẩm Thủ Giang đang ôm tôi sững người lại.

Chiếc xe lăn đổ nghiêng giữa sảnh.

Ông cụ nằm , quần áo ướt đẫm canh, dính chặt vào thịt.

Làn ngực và chân hiện rõ vết bỏng rộp đỏ tấy, vài chỗ phồng lên bọng trong suốt, trông đến rợn người.

Ông đau đớn co rút thân thể, toàn thân lên vì cơn đau, cổ họng chỉ còn phát ra tiếng rên yếu ớt.

Bên cạnh ông là Niêu Niêu — cô nhỏ xíu mới hai tuổi.

Cơ thể nhỏ co lại thành cục, hai tay ôm chặt đôi chân ông cụ không thể cử động.

Gương mặt con đỏ tím vì khóc, mắt mũi hòa vào nhau, khàn giọng gọi mẹ.

“Mẹ ơi… mẹ ơi… hu hu…”

Sự kinh hoàng trên mặt Chu Vệ Dân và Tần Nguyệt Nga đã lên đến đỉnh điểm.

Họ hiểu rằng — lần này, mọi chuyện đã vượt ngoài tầm kiểm soát.

Ánh mắt như lưỡi lạnh của Thẩm Thủ Giang quét qua cảnh tượng bi thảm , rồi dừng lại nơi hai người bọn họ.

Ánh nhìn , như của Diêm Vương khi gọi hồn, khiến cả hai suýt ngã quỵ.

Tần Nguyệt Nga xoay chuyển đầu óc cực nhanh.

Cô ta bỗng mạnh tay véo vào đùi , mắt trào ra.

Loạng choạng bước lên vài bước, rồi ngồi phịch giữa sảnh, vừa gào vừa khóc như diễn tuồng.

Khuôn mặt đầy mắt giả tạo, ngón tay rẩy chỉ về phía tôi trong vòng tay Thẩm Thủ Giang, rồi lại chỉ vào ông cụ dưới đất, giọng the thé như xé họng:

“Đoàn trưởng Thẩm! Lâm Tuệ Tuệ cô ta… cô ta là hạng đàn bà không biết giữ , hư hỏng lắm!”

“Cô ta với ông này lén lút trong bệnh , tình tứ ra gì! Anh đừng bị lừa nữa, cô ta là loại đàn bà trơ trẽn, cả người , tàn phế cũng không tha! Cô ta đang đội cho anh một cái sừng , đoàn trưởng!”

Chu Vệ Dân bị cô ta kích động, liền ngẩng phắt đầu, cố gắng dựng lại chút khí của “người bị hại”.

7

Ánh mắt Chu Vệ Dân chao đảo, né tránh ánh nhìn của Thẩm Thủ Giang, chỉ quay sang đám đông đang vây quanh mà gào lên.

“Đúng! Đúng rồi! Đoàn trưởng Thẩm, anh đừng bị người đàn bà này lừa! Cô ta là loại lẳng lơ, hư hỏng đến tận xương tủy!”

“Anh nhìn đi! Nhìn kỹ mà xem!”

chỉ tay về phía Niêu Niêu, rồi lại chỉ sang ông cụ đang nằm trên sàn.

Thấy nét mặt và ánh mắt của hai ông cháu có vài phần tương đồng, càng thêm tự tin, giọng nói càng lúc càng lớn.

“Nhìn con này đi! Rồi nhìn lão ! Giống nhau như đúc còn gì!”

“Con gọi Lâm Tuệ Tuệ là mẹ, phải rõ rành rành rồi sao! là đứa con hoang của cô ta với lão này!”

Tần Nguyệt Nga hùa theo, khóc lóc thảm thiết.

“Đoàn trưởng Thẩm! Chúng tôi biết đánh người là sai, nhưng Vệ Dân cũng chỉ vì uất ức thôi!”

“Coi như anh thay ngài dạy dỗ cặp gian phu dâm phụ này, với cả đứa con hoang nữa! Anh cũng là vì ngài mà trút giận , mong đoàn trưởng hiểu cho!”

Vừa khóc, cô ta vừa liếc trộm nét mặt Thẩm Thủ Giang, tìm chút sơ hở để bấu víu.

Chu Vệ Dân càng lúc càng tưởng đang đứng về phía “lẽ phải”.

“Đúng vậy, đoàn trưởng Thẩm! Tất cả đều là lỗi của con hồ ly tinh này! cô ta với lão làm ô nhục kỷ luật và đạo đức xã hội!”

lời dơ bẩn như “đĩ”, “ngoại tình”, “con hoang” văng vẳng khắp sảnh bệnh , lẫn trong mùi thuốc sát trùng nồng nặc.

Từng chữ, từng chữ như mũi đâm vào tôi —

đâm vào thân thể đang thoi thóp của ông cụ,

và đâm vào nỗi hãi của Niêu Niêu đang khóc đến khàn giọng.

Niêu Niêu hãi tột độ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương