Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Gió đêm thổi mạnh, mà tôi lại mỏng và cũ, chiếc sơ mi được tôi cài kín đến tận cổ, nhưng gió lùa lạnh đến đau buốt da thịt.
Tôi ngước lên nhìn trời, sao sáng lấp lánh, thật đẹp. Nhưng ông trời ơi, ông có từng nhìn thấy cuộc sống của tôi không?
tôi đúng là mù quáng, vì một người đàn ông bố mà đoạn tuyệt với bè thân thiết.
Không được khóc, tôi không được khóc. Khóc là hèn nhát, là thua cuộc.
Ngay tôi đang cố nuốt nước mắt vào trong, một bé tròn trịa kéo kéo tay tôi:
“Chị ơi, bảo hỏi chị cái chai chị còn lấy không ạ?”
Tôi ngẩn người nhìn ấy hai giây, rồi bất ngờ bật khóc “oa” lên. Xin lỗi nhé, tôi thực sự quá xúc động, thật sự không kìm được!
Bé con bị tôi làm cho giật mình, bĩu môi, rơm rớm nước mắt, dúi vội cái chai rỗng vào tay tôi rồi cũng vừa khóc vừa chạy mất.
Còn tôi tiếp tục vừa khóc vừa ve chai, đến một đứa trẻ con cũng còn tốt hơn bố tôi.
Khóc xong rồi, ve chai cũng đã đủ. Tôi xách túi lớn về nhà, vừa đến đầu ngõ thì một đoàn xe tiến vào con hẻm tồi tàn .
Tôi đếm sơ sơ cũng phải hơn chục chiếc xe . Đèn xe rọi thẳng vào mắt tôi, theo phản xạ tôi đưa tay lên che sáng.
Tiếng động lớn khiến hàng xóm xung quanh đều ló đầu xem. Bố tôi và kế cũng khoác lao nhìn.
Tôi vội nghiêng người nhường đường, sợ chắn mất lối đi của đoàn xe. Nhưng đèn vừa tắt, chiếc xe dẫn đầu lại dừng ngay trước mặt tôi.
Từ trên xe xuống một người phụ nữ uốn tóc xoăn lớn, khoác lông, dù đã trung niên nhưng xinh đẹp quyến rũ.
Gót giày cao chạm đất vang lên cộc cộc, tháo kính râm, lao tới ôm chặt lấy tôi với mặt đầy đau lòng:
“Bảo bối, dì cuối cùng cũng tìm được con rồi! Dì là thân của con, năm đó dì phản đối con quen cái tên ngu xuẩn kia nên giận ấy mãi. Dì chờ ấy chịu nhún nhường, không ngờ ấy lại đi ! Tất cả là lỗi của dì, không điều tra rõ ràng, để con chịu khổ bấy lâu!”
nắm lấy tay tôi, xoa xoa đầy thương xót:
“Sao tay lại lạnh ? Ngoan nào, để dì sưởi tay cho con nhé?”
Sự quan tâm bất ngờ khiến tôi không kịp phản ứng, nhưng đó là thứ mà tôi chưa từng nhận được. Vì vậy tôi nhìn , khẽ gật đầu.
Người phụ nữ ấy vừa xoa tay tôi, vừa tùy ý chỉ một người đứng cạnh:
“Ngoan, đó là con của dì, đẹp không? Gả cho nó đi, dì làm con.”
mắt tôi mới dời phía . Đó là một nam cao lớn, dáng tựa lười biếng vào xe, một tay đút túi quần, đầu đinh, phông trắng, toát lên vẻ đẹp ngang tàng.
Tôi nhìn vào đôi mắt đen của cậu , sững sờ.
Không phải là Tạ Cảnh,người mà cả trường không ai dám đụng vào đó sao?
“Con dì đó.” Người phụ nữ nhìn tôi với mắt đầy yêu thương.
Tôi đang cầm túi ve chai, đờ đẫn mở miệng:
“Tôi không tin.”
Nam tựa vào xe khẽ bật , khóe môi cong cong đang rất thích thú.
Cậu lại gần, bàn tay thon dài cầm lấy túi đồ trong tay tôi.
Không để tâm đến vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, cậu nhìn tôi, đôi mắt sáng long lanh ý :
Giọng nói trầm thấp mang theo chút lười biếng vang lên:
“Chúng lại gặp nhau rồi, .”
Tôi đã từng gặp Tạ Cảnh, chỉ mới nửa tháng trước thôi, vào một buổi chiều hết sức bình thường.
Hôm đó tan ca ở tiệm trà sữa, tôi mang đôi giày thao không còn trắng mấy, thường lệ, cầm theo túi nilon định đi chai nhựa.
Gần đó có một sân vận động, rất nhiều người chơi rổ ở đó, nên chai lọ vứt lại cũng nhiều. Có lẽ vì quá tập trung vào việc chai, râm phủ xuống đầu mà tôi không hề hay .
đứng dậy, đầu tôi choáng váng, chân loạng choạng.
Một bàn tay to, ngón tay thon dài rõ ràng khớp xương, chụp lấy cổ tay tôi.
“Đứng vững chứ?” Một giọng nam trầm thấp dễ nghe vang lên.
Tôi ngẩng đầu, một mặt tuấn tú phóng đại ngay trước mắt.
Tôi ngây người nhìn cậu ấy. Trời ơi ơi, đây là chàng đẹp nhất mà tôi từng thấy.
Có lẽ cậu ấy vừa chơi xong, tóc phía trước còn hơi ướt, trên tay quấn băng cổ tay, qua lớp rổ, tôi dường có cảm nhận được cơ bắp rắn chắc.
Tim tôi bỗng đập thình thịch, tôi vội giật tay lại: “Được rồi, cảm ơn cậu.”
Cậu ấy khựng lại, mắt dừng trên mặt tôi, vô thức vuốt nhẹ ngón tay vừa nắm lấy cổ tay tôi ban nãy.
Mấy chai nhựa rơi vung vãi dưới đất, cậu ấy ném quả đang cầm cho người bên cạnh, rồi giữa mắt ngỡ ngàng của đám , cúi xuống giúp tôi hết chai nhựa.
đứng dậy, cậu dịch người che nắng cho tôi: “Bọn tôi có nhiều chai uống dở, cậu có cần không?”
Tôi nhìn cậu ấy, ngơ ngác gật đầu: “Có lấy thật sao?” Người tốt quá.
Cậu bật khẽ, giọng trầm khàn: “Có lấy.”
Nói rồi đá nhẹ vào chân người bên cạnh: “Nhìn gì mà ngớ ? Đi gom hết mấy chai nước còn lại trên sân, chưa uống xong thì bảo họ uống nốt cho tôi.”
Người kia mắt tròn mắt dẹt, líu lưỡi: “Anh Cảnh… hôm nay anh sao vậy?”
Cậu ấy liếc mắt: “Tôi thì sao?”
Người nọ nuốt khan một cái: “Không, không có gì… đi gọi anh uống nước ngay đây…”
Chưa đến năm phút , người kia thở hổn hển chạy lại, túi nilon to bằng bao thức ăn heo của tôi đã đầy căng.
tôi chuẩn bị đi, cậu ấy còn định xách giúp, tôi vội từ chối: “Tôi tự mang được. Cảm ơn cậu nhiều.”
Cậu nhướng mày, cúi xuống cột chặt túi cho tôi: “Được, đi chậm thôi, đừng vấp ngã, phải nhìn đường đấy.”
Tôi gật đầu, xách túi đi. Vừa đi được vài , cậu ấy lại gọi tôi.
Tôi quay đầu, thấy cậu một tay đút túi, tay kia gãi đầu, vẻ lúng túng: “Ngày mai cậu có quay lại đây, ở đây ngày nào cũng có đấy.”
Tôi mỉm : “ rồi mà, !”
Tôi xách túi chậm rãi về nhà, nhưng vừa đi qua một góc đường, một nhóm con gái đã chặn đường tôi, Trình Nguyệt cũng có mặt.
Người dẫn đầu rất xinh, mặc chiếc váy nổi bật, nhưng mặt méo mó đầy giận dữ: “Mày giỏi thật đấy, dám nói chuyện với Tạ Cảnh cơ à? Mày mà cũng xứng?”
Cô đá tung túi chai nhựa của tôi, mấy cái chai lăn tứ tán khắp nơi.
Trình Nguyệt đứng phía hùa theo lấy lòng: “Chị Thiện, sẽ trông chừng nó giúp chị. Nếu lần nó còn dám dụ dỗ Tạ Cảnh, phải xử lý nào.”
Tôi nhìn mắt căm ghét của Trình Nguyệt, nhẹ nhàng một cái. Tôi mà, làm gì có chuyện tôi may mắn được vậy. Đúng là khiến cô khó chịu thật.
Cũng từ khoảnh khắc đó, tôi mới , hóa người con đó chính là Tạ Cảnh nổi tiếng khắp thành phố Miên.
Trường A là nơi chỉ con nhà giàu, có lực và có thực lực mới được . Thành tích của Tạ Cảnh rất tốt, nghe nói cậu ấy là giỏi nhất khối.
Nhưng bề ngoài lại chẳng giống ngoan: đầu đinh, mặt sắc lạnh, trông vừa ngổ ngáo vừa lêu lổng.
Nghe đồn Tạ Cảnh đánh nhau chẳng nương tay, tính tình thì tệ, những chuyện xoay quanh cậu thì nhiều vô kể. Ở thành phố Miên, chẳng cấp ba nào là không đến cái tên Tạ Cảnh.
Trường A chẳng ai dám đụng đến cậu ấy huống chi là tôi, trường hạng bét.
nên, từ hôm đó tôi không bao giờ đến đó chai nữa.