Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LHvZ7OJRS

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Sau khi rời cung, ta một tiệm bánh nướng ở khu phố sầm uất.
Mỗi ngày trời chưa sáng ta đã phải dậy nhào bột, nặn bánh rồi đem đi nướng.
Vì trong bánh có thêm gia vị bí truyền của riêng ta nên từ khi tiệm, khách hàng đến ủng hộ chưa giờ ngớt.
Chưa đến giữa trưa mà hai lò bánh nướng đã gần hết sạch.
Ta liếc nhìn hộp , thu nhập hôm nay đã đủ.
Ta vẫy tay với ăn mày ngồi đối diện tiệm.
Đôi mắt ăn mày sáng lên, vừa chạy vừa nhảy đến trước ta với nụ toe toét.
Ta gói mấy chiếc bánh nướng cuối cùng lại rồi nhướng mày: “Nên nói gì với ta nào?”
“Cảm tạ Tiêu lão bản!”
Giọng ăn mày vui sướng bất giác cao vút lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào túi bánh trên tay ta không rời.
“.”
Ta đưa bánh cho .
Nhìn lưng vui vẻ chạy đi, chính ta cũng không nhịn được mà mỉm hạnh phúc.
Cuộc có thể tự mình chủ tốt biết !
Nhớ lại quá khứ, mười mấy năm trong cung cấm xa xôi tựa như chuyện của kiếp trước.
Ta dọn dẹp xong bếp lò, thấy trời đã lên cao liền đóng cửa về nhà.
Chuyện buôn mà, nửa ngày kiếm đủ là được rồi.
Ta phải về nhà đánh một giấc ngủ trưa ngon không ai phiền.
Nào ngờ, còn chưa về đến nhà đã thấy một người đứng ngoài cổng.
Tiêu Ánh Liên đút hai tay vào ống tay áo, đi đi lại lại ngoài cửa, thỉnh thoảng lại ngẩng nhìn về phía hẻm.
Thấy ta trở về, vẻ bực dọc của hắn liền biến thành vui mừng: “Oánh Oánh, muội về rồi.”
Nếu người không biết chuyện đi ngang qua, thấy cái giọng điệu mừng rỡ lấy lòng của hắn, có lẽ sẽ tưởng rằng là một người phu quân si tình chờ đợi người thê tử yêu dấu của mình trở về.
Trước , ta cũng từng mường tượng về tương lai của hai chúng ta như vậy.
Ta không để ý đến hắn, đi thẳng qua người hắn.
Nhưng lúc đóng cửa lại hắn đưa tay ra chặn lại.
“ ta nói một thôi.”
Hắn bám chặt lấy mép cửa van xin.
Ta thở dài, rồi nhấc chân dậm mạnh xuống.
Hắn đau đớn, bàn tay nắm chặt mép cửa đột nhiên buông lỏng.
Ta nhân cơ hội nhanh chóng đóng sập cửa, mặc kệ tiếng la oai oái của hắn vì kẹp ngón tay.
hắn nói một thôi?
Ta khinh!
Rõ ràng có hôn ước với ta, lại ở bên ngoài có con với nữ nhân khác.
Một kẻ bạc tình bạc nghĩa, có mới nới cũ, ta lười dù một lời.
Nhưng ngoài cửa, Tiêu Ánh Liên không chịu bỏ cuộc, hắn tiếp tục đập cửa mạnh.
“Oánh Oánh, cho dù ta đã bội ước, muội không cần ta nữa, nhưng chúng ta vẫn là hàng kia mà.”
“Lẽ nào muội nhất định phải để ta mời mẫu thân đến tìm muội thì muội mới chịu ta nói hay sao?”
Cánh cửa lớn bật .
Ta nhắm chuẩn vị trí của Tiêu Ánh Liên rồi hắt mạnh một chậu nước vào người hắn.
“ có đi không?”
Giọng ta lạnh như băng.
Tiêu Ánh Liên lấy tay áo lau , lồng ngực phập phồng.
“… đúng là một ả nữ nhân chanh chua, may mà ta chưa cưới về.”
Nói xong, Tiêu Ánh Liên phất tay áo bỏ đi.
Ta lạnh một tiếng.
Thấy chưa, cái gọi là lòng hối cải cũng không chịu nổi một chậu nước lạnh.
2
Lúc ta tỉnh dậy, trời đã sắp lặn.
Ta lười biếng vươn vai, rồi ra chăm sóc đám hoa cỏ trong sân.
Sau đó ta lại mài mực, trải giấy ra, bắt vẽ vời cây trúc trong sân.
Tiếc là ta thực sự không có thiên phú, cũng chẳng có nền tảng gì.
Kết quả cuối cùng là những đường mực đen ngòm chồng chéo lên nhau, xấu đến thậm tệ.
Ta nhìn cây trúc rồi lại nhìn bức tranh trên giấy.
Ta tự tin gật gù: “Tiêu Oánh, không ngờ cũng có khiếu nghệ thuật trừu tượng đấy chứ.”
Tuy lại lãng phí một tờ giấy nhưng tâm trạng ta rất tốt.
Trước ở trong cung, giờ Dần đã phải thức dậy để chuẩn đồ ăn thức uống cho các chủ tử.
một chút lơ là không đoán đúng ý chủ tử, nhẹ thì mắng mỏ đánh đòn, nặng thì đánh cho tàn phế, thậm chí mất mạng cũng không phải chuyện lạ.
Ta đã phải căng thẳng thần kinh suốt năm, cẩn trọng sót cho đến ngày được xuất cung, quả thực vô cùng may mắn.
Bây giờ nuông chiều bản thân một chút cũng là điều nên .
Đêm dần buông, tiếng rao của chú hoành thánh vọng vào từ trong hẻm: “Hoành thánh ~ Vỏ mỏng nhân nhiều, hoành thánh mới gói ~”
Bụng ta réo lên, ta khoác vội chiếc áo, cầm mấy đồng xu đi ra ngoài.
Ta đứng bên xe đẩy của thúc thúc, nhìn thúc thúc thoăn thoắt gói xong một rồi cho vào nồi, chẳng mấy chốc đã vớt ra.
Ánh trăng tròn vành vạnh soi xuống nước dùng trong veo.
Thúc thúc lại rắc thêm chút hành lá, thêm vài giọt dầu mè.
Thơm! Thơm quá đi mất!
Ta không nhịn được nuốt nước bọt.
“Nóng đấy, ăn từ từ thôi cô nương.”
Thúc thúc ha hả đưa cho ta.
“Toàn thấy một mình đến mua hoành thánh của ta, trong nhà không còn ai khác à?”
Ta nhai thì cắn phải lưỡi, đau đến mức phải đặt xuống mà hít hà.
“Từ từ, từ từ thôi.”
Thúc thúc bất đắc dĩ.
Một hoành thánh vào bụng, cả người ta ấm hẳn lên.
Ta hào phóng đặt xuống năm văn : “Ngày mai con lại đến.”
Tắm rửa xong xuôi, ta thổi đèn.
Từ sau khi xuất cung ta đã quen với việc ngồi thiền nửa canh giờ rồi mới ngủ.
Ta chậm rãi hít vào thở ra, để cho hơi thở của mình trở nên bình ổn.
Trong ta bất giác lại vang lên hỏi của thúc thúc hàng: “Trong nhà không còn ai khác à?”
hỏi này thực sự khó trả lời.
Nói không còn ai, thì tuy phụ mẫu đã mất nhưng ta vẫn còn đệ đệ, đệ tức cháu gái .
Nói là còn, thì khi ta vào cung, đệ đệ vẫn còn , tình cảm với ta không sâu đậm.
Bây giờ cũng đã có gia đình riêng, vốn dĩ không khá giả, lại lo nuôi thêm ta sẽ thành gánh nặng.
Thế nên có cũng như không.
3
Ngày xuất cung, trời trong xanh, vạn dặm không một gợn mây.
Ta đứng ngoài cửa cung, nhìn đàn nhạn bay cao trên , cảm nhận hương vị tự do đã xa cách từ lâu.
Ta đã tưởng tượng mình sẽ được đoàn tụ cùng gia đình, ôm chầm lấy phụ mẫu đệ đệ mà khóc nức nở, kể lể nỗi tương tư tủi hờn suốt những năm qua.
Ta còn ảo tưởng cuối cùng cũng có thể thực hiện hôn ước từ với biểu huynh Tiêu Ánh Liên, rằng hắn sẽ mang sính lễ đến hỏi cưới ta.
Nhưng sự lại trái với mong đợi.
Phụ mẫu qua đời, đệ đệ hết nhà cửa, ta phải dò hỏi mãi mới tìm được nơi ở hiện tại của .
Người cửa cho ta là đệ tức Lý Như, nàng ta ngơ ngác nhìn ta: “Chưa từng Nhị Cẩu nói có .”
Một cái ló ra từ sau lưng Lý Như, cũng dùng ánh mắt non nớt xa lạ nhìn ta.
Ta đứng ở cửa, tiến thoái lưỡng nan, đành xin lỗi: “Có lẽ là ta tìm nhầm nhà rồi.”
Ta không rời đi ngay mà kiên nhẫn đứng đợi ngoài cửa nhà .
trong nửa buổi chiều, trăm ngàn suy nghĩ quay cuồng trong ta.
Nhìn cảnh tượng trong sân cách ăn mặc của đệ tức lúc nãy, ta đoán cuộc của không hề khá giả.
May mà lúc xuất cung, chủ tử niệm tình ta trung thành tận tụy năm nên đã ban thưởng cho ta một khoản .
Nếu ta dùng số này để cùng đệ đệ đệ tức ăn buôn , chắc hẳn sẽ giúp cải thiện được không ít.
Nhưng lỡ như ta thực sự tìm nhầm nhà thì sao?
Những người hàng xóm cũ nói phụ mẫu ta đã mất rồi.
Vậy thì có thể đệ đệ cũng đã đi nơi khác.
Nghĩ đến phụ mẫu, ta không kìm được nước mắt lại tuôn rơi.
Trong tầm mắt nhạt nhòa, ta thấy một người dần tiến lại gần.
Dù đã cao lớn hơn, khuôn cũng tròn trịa hơn nhiều, nhưng ta vẫn nhận ra ngay đó chính là đệ đệ mà ta đã trông nom từ .
“Nhị Cẩu?”
Ta run rẩy cất tiếng.
Mọi nỗi e dè khi gần về đến quê hương đều dâng lên đến đỉnh điểm vào khoảnh khắc này.
là người thân máu mủ duy nhất của ta trên cõi đời này.
Không còn phụ mẫu, chúng ta phải nương tựa vào nhau mà cho tốt.
Thế nhưng, người thân duy nhất của ta, sau khi ta giới thiệu thân phận, lại dành cho ta một nói tàn nhẫn nhất:
“Ta gì có nào? Phụ mẫu nói của ta chết lâu rồi.”
Sau này khi ngồi thiền, ta đã nhiều lần suy nghĩ về vấn đề này.
Rõ ràng hàng năm trước Tết, ta đều nhờ thái giám đi mua sắm trong cung gửi bạc về cho phụ mẫu.
Tại sao lại nói ta đã chết?
Sau này trên đường tình cờ gặp một cung nữ cùng đợt xuất cung, ta mới hiểu ra.
Mấy tên thái giám đó căn bản không hề đưa của chúng ta đến tận tay phụ mẫu.
Mà đã biển thủ toàn bộ.
Phụ mẫu ta không biết chữ, nên mỗi lần thái giám đều giúp ta nhắn lại lời của .
Bây giờ nghĩ lại, những lời quan tâm đã nâng đỡ ta cố gắng sót trong cung, hóa ra cũng là do thái giám bịa ra mà thôi.
Mất liên lạc mười mấy năm, thảo nào phụ mẫu lại nghĩ rằng ta đã chết.
4
Đến giờ Dần, ta theo thói quen mắt.
Vội vã mặc quần áo, đi giày tất.
cửa ra, nhìn trúc lay động trong sân, những chiếc ghế được xếp ngay ngắn, ta mới muộn màng nhận ra.
Ta không còn là cung nữ nữa.
Không có quý nhân nào chờ ta hầu hạ.
Ta thở phào nhẹ nhõm, lại cởi giày lên giường chợp mắt một lúc.
Nhưng thói quen sinh hoạt mười mấy năm đã ăn sâu vào cơ thể, dù cố thế nào cũng không ngủ lại được nữa.