Chương 3
Vậy chi bằng, đã sai thì cứ lòng mình sảng khoái chút.
Ta vung tay, dứt khoát giáng một cái tát thật mạnh về phía dung nhan như tranh họa của Hoa Thường.
Nào ngờ đúng lúc ấy, mẫu thân bỗng n.g.ự.c đớn, kêu lên một rồi ngã quỵ. Hoa Thường kinh hoàng kêu thét, xoay người tránh đi.
Ngón tay ta chỉ sượt qua bên má nàng.
Trong khoảnh khắc, cả phòng nháo nhào:
“Phu nhân! Phu nhân làm sao thế này?!”
“Nương , đừng dọa Thường nhi mà!”
“Người ! Mau, nhanh lên!”
Ta ngây dại đứng nhìn, chẳng hiểu rốt cuộc thật hay giả.
5
Ta không nhớ mẫu thân từng có chứng tim bất chợt. Ít ra, trước khi ta xuất giá, tuyệt nhiên chưa từng. Sao vừa ba ngày ta gả đi, bà đã phát bệnh “đúng lúc” như thế?
Dù là thật hay giả, ta cũng không muốn truy xét. Dẫu sao, bà vẫn là mẫu thân ta.
Lá ngô đồng gió rơi rụng, phong hiu hắt, thổi dấy trong lòng muôn ngàn tơ sầu.
———————–
Nam hương khói nghi ngút, khách hành lễ chen chúc chẳng dứt. Vốn ta chẳng tin Phật, song nghe nói nơi đây cực kỳ linh nghiệm.
Cuối tháng, ta cùng Thời Sương ngồi xe ngựa đến, dâng hương khấn Phật, chỉ mong nương ta an khang .
Làn khói thơm quấn quýt, mõ đều đều khiến lòng ta thanh tĩnh. Ta chắp tay nâng hương ngang mày, nguyện Phật tổ phù hộ nương ta cát tường.
Xong lễ, ta bỏ chút bạc vào hòm công đức rồi trở về.
Nào ngờ ba tháng sau, hương hỏa Nam lại càng thịnh vượng.
Bởi nơi ấy, Thái tử Cảnh Thế Thâm cờ gặp gỡ hồng nhan tri kỷ của hắn.
Không ai khác – chính là tỷ tỷ ta, Thịnh Hoa Thường.
Nghe nói hôm đó Nam cớ bốc hỏa, Thái tử suýt vùi thân trong biển lửa, may nhờ Hoa Thường xông vào cứu. Hoàng hậu nương nương vừa nghe chuyện liền cho vời nàng nhập cung, sau khi diện kiến dung mạo, liền ban hôn, định cuối tháng cử hành.
Nghe Thời Sương kể lại, ta chỉ bật cười lạnh. Từ nay thân phận Hoa Thường đã khác, ta há có thể động đến nàng nữa. tính keo oán hận kia, ắt sẽ tính toán lại chuyện ta “vượt mặt” trong ngày về phủ.
Quả nhiên, từ đó ta ăn chẳng ngon, ngủ chẳng . Chỉ biết nàng sẽ trả , nhưng chẳng đoán được nàng sẽ ra tay thế nào.
Đến ngày Hoa Thường đại hôn, phụ mẫu chuẩn bị hồi môn dài đến mấy chục dặm, xe ngựa nối liền từ phố đến cuối ngõ. Toàn thành nô nức đi xem, nàng phong quang gả vào Đông Cung.
Đêm ấy, ta Cảnh Thế Ngữ đến dự hôn yến, rượu qua chén, cười rộn ràng. Bất chợt Thời Sương hấp tấp chạy đến : “Nhũ mẫu gặp chuyện rồi!”
Tim ta như bị bóp nghẹt.
Nhũ mẫu tuổi đã cao, tay chân chậm chạp, tháng trước lỡ làm vỡ một chiếc bình lưu ly, bị mẫu thân đuổi khỏi phủ. Ta thuê cho bà một tiểu viện ở ngoại thành, phái người trông nom.
Nào ngờ…
Vội vã cùng Cảnh Thế Ngữ hồi xe ngựa chạy đến, vẫn chậm một bước.
Đêm ấy, lửa ngút trời, chiếu đỏ mắt ta, khói sặc mũi cay buốt, như đêm dài tận. Ta gào khóc, vùng vẫy, nhưng Thời Sương chặt, không cho ta lao vào biển lửa.
“Nhũ mẫu! Nhũ mẫu! Người còn ở trong đó! Cứu ! Ai cứu lấy người !”
Ta vừa ho sặc sụa, vừa kêu khóc đến xé ruột. Nhưng lửa tàn bạo nuốt trọn cả căn tiểu viện, cũng nuốt đi một người từ nhỏ thương yêu ta nhất.
Từ nay, sẽ chẳng còn ai quan tâm ta nữa.
Ta thật là đứa trẻ bị bỏ rơi rồi.
Khi lửa tắt, chỉ còn lại một thân xác cháy đen, chẳng còn hình dáng quen thuộc, tỏa ra mùi hôi thối khủng khiếp.
Ta không dám tưởng, nếu nhũ mẫu khi còn biết mình có kết cục thảm thương thế này, liệu sẽ lòng đến nhường nào.
6
“Nương !”
Ta gào khóc đến vỡ lòng, loạng choạng ngã quỵ, chẳng còn sức đứng dậy. Thời Sương ta khóc, khuyên rằng người c.h.ế.t không thể lại. Ta quỳ bên di thể, dập đến tê dại, chẳng còn cảm giác.
Nương , người mới là mẫu thân ruột của Đường nhi!
Người thương ta hơn cả mẹ đẻ, không có người, ta còn thế nào đây?
Ai sẽ nhớ ta ưa ăn bánh hoa quế?
Nương, đều là lỗi của Đường nhi.
Chiếc bình lưu ly kia vốn do Thịnh Hoa Thường sai người bưng, cũng là nàng ta xúi mẫu thân đuổi người khỏi Thịnh gia.
Đêm đó, người không nhà về, rét căm căm, chỉ có thể co ro trong đống ăn mày. Không cơm, không nước, bệnh tật giày vò suốt nửa tháng.
Khi ta tìm được thì người đã hấp hối, mắt nhắm nghiền, hơi tàn như sợi tơ.
Ta mời được danh y khó cầu nhất kinh thành, dùng quý hiếm, từng muỗng từng chén , hầu hạ mấy ngày liền, mới miễn cưỡng kéo người từ Quỷ Môn Quan về.
Vậy mà chỉ vì ta, Thịnh Hoa Thường sai người châm lửa, nhẫn tâm thiêu c.h.ế.t người.
Người c.h.ế.t trong miệng bị nhét giẻ rách, tay chân bị trói chặt, chẳng thể gọi, chẳng thể chạy. Ngọn lửa cắn xé từng tấc da thịt, từng hơi thở đều bị đốt thành than.
Ta thất hồn lạc phách quay về vương phủ.
Cảnh Thế Ngữ sai dâng một canh giò heo. Ta ngồi trước bàn, nhìn canh từ bốc hơi nghi ngút đến nguội lạnh, lòng chỉ dâng lên một niệm chưa từng có —— GIẾT.
Ta muốn Thịnh Hoa Thường lấy m.á.u trả nợ.
Ta muốn nàng xuống địa ngục.
Hãy chờ đó…
Từ sau lần Cảnh Thế Ngữ chống lưng cho ta ở Thịnh gia, mối quan hệ giữa ta và hắn dường như có chỗ thay. Ta cũng chẳng rõ thay ở , chỉ biết hắn ngày ngày đều đến viện ta, lặng lẽ bầu bạn.
Hắn đọc sách, ta thì thêu khăn. Không cần nói một lời cũng chẳng ngại ngùng.
Ăn mặc, sinh hoạt, việc nhỏ việc to đều hỏi ta. Ta vừa lòng thì hắn sai người xếp như cũ, ta không vừa thì ngay.
Đến cả Hồng Diệp cũng khác xưa.
Nàng hầu Cảnh Thế Ngữ từ thiếu niên đến lúc thăng trầm, từng vì hắn mà mọi bữa nếm độc, thành tâm tuyệt đối. Giờ thì xem ta chẳng khác gì người thứ hai mà nàng phải trung thành phụng .
Cứ thế, nửa năm bình lặng trôi qua.
Nhưng triều đình sóng to gió cả, dễ vương phủ ổn mãi.
hạ, Giang Nam đại hồng thủy, bốn mươi mấy châu quận chìm trong biển nước, sau lũ lại bùng dịch, dân c.h.ế.t mười mất chín, thi cốt chất đồng, thế khẩn cấp. Hoàng thượng hạ chỉ lệnh Cảnh Thế Ngữ đi cứu nạn.
Đêm trước khi đi, hắn đến viện cáo .
Ta xếp y phục, may thêm mấy giày, nhét bạc, lại xin được bùa bình an. trị thương, an thần, dưỡng tâm đều cẩn thận chuẩn bị.
Hắn gọi ta ba lần, ta mải lo dọn dẹp chẳng nghe, đến khi hắn xoay xe lăn trước mặt, khẽ kéo tay ta, mỉm cười bảo:
“Đừng quá lo. Hồng Diệp ở lại chăm sóc nàng cùng Thời Sương, lại thêm một ám vệ hộ thân, ta mới lòng.”
Ánh nến hắt bóng, soi gương mặt hắn như ngọc mà ánh lên sắc vàng dịu dàng. Ta chẳng nghe rõ lời hắn, chỉ ngẩn ngơ nhìn môi mỏng khẽ mở, khẽ khép, tựa cá tung bọt trong làn nước.
Vậy chi bằng, đã sai thì cứ lòng mình sảng khoái chút.
Ta vung tay, dứt khoát giáng một cái tát thật mạnh về phía dung nhan như tranh họa của Hoa Thường.
Nào ngờ đúng lúc ấy, mẫu thân bỗng n.g.ự.c đớn, kêu lên một rồi ngã quỵ. Hoa Thường kinh hoàng kêu thét, xoay người tránh đi.
Ngón tay ta chỉ sượt qua bên má nàng.
Trong khoảnh khắc, cả phòng nháo nhào:
“Phu nhân! Phu nhân làm sao thế này?!”
“Nương , đừng dọa Thường nhi mà!”
“Người ! Mau, nhanh lên!”
Ta ngây dại đứng nhìn, chẳng hiểu rốt cuộc thật hay giả.
5
Ta không nhớ mẫu thân từng có chứng tim bất chợt. Ít ra, trước khi ta xuất giá, tuyệt nhiên chưa từng. Sao vừa ba ngày ta gả đi, bà đã phát bệnh “đúng lúc” như thế?
Dù là thật hay giả, ta cũng không muốn truy xét. Dẫu sao, bà vẫn là mẫu thân ta.
Lá ngô đồng gió rơi rụng, phong hiu hắt, thổi dấy trong lòng muôn ngàn tơ sầu.
———————–
Nam hương khói nghi ngút, khách hành lễ chen chúc chẳng dứt. Vốn ta chẳng tin Phật, song nghe nói nơi đây cực kỳ linh nghiệm.
Cuối tháng, ta cùng Thời Sương ngồi xe ngựa đến, dâng hương khấn Phật, chỉ mong nương ta an khang .
Làn khói thơm quấn quýt, mõ đều đều khiến lòng ta thanh tĩnh. Ta chắp tay nâng hương ngang mày, nguyện Phật tổ phù hộ nương ta cát tường.
Xong lễ, ta bỏ chút bạc vào hòm công đức rồi trở về.
Nào ngờ ba tháng sau, hương hỏa Nam lại càng thịnh vượng.
Bởi nơi ấy, Thái tử Cảnh Thế Thâm cờ gặp gỡ hồng nhan tri kỷ của hắn.
Không ai khác – chính là tỷ tỷ ta, Thịnh Hoa Thường.
Nghe nói hôm đó Nam cớ bốc hỏa, Thái tử suýt vùi thân trong biển lửa, may nhờ Hoa Thường xông vào cứu. Hoàng hậu nương nương vừa nghe chuyện liền cho vời nàng nhập cung, sau khi diện kiến dung mạo, liền ban hôn, định cuối tháng cử hành.
Nghe Thời Sương kể lại, ta chỉ bật cười lạnh. Từ nay thân phận Hoa Thường đã khác, ta há có thể động đến nàng nữa. tính keo oán hận kia, ắt sẽ tính toán lại chuyện ta “vượt mặt” trong ngày về phủ.
Quả nhiên, từ đó ta ăn chẳng ngon, ngủ chẳng . Chỉ biết nàng sẽ trả , nhưng chẳng đoán được nàng sẽ ra tay thế nào.
Đến ngày Hoa Thường đại hôn, phụ mẫu chuẩn bị hồi môn dài đến mấy chục dặm, xe ngựa nối liền từ phố đến cuối ngõ. Toàn thành nô nức đi xem, nàng phong quang gả vào Đông Cung.
Đêm ấy, ta Cảnh Thế Ngữ đến dự hôn yến, rượu qua chén, cười rộn ràng. Bất chợt Thời Sương hấp tấp chạy đến : “Nhũ mẫu gặp chuyện rồi!”
Tim ta như bị bóp nghẹt.
Nhũ mẫu tuổi đã cao, tay chân chậm chạp, tháng trước lỡ làm vỡ một chiếc bình lưu ly, bị mẫu thân đuổi khỏi phủ. Ta thuê cho bà một tiểu viện ở ngoại thành, phái người trông nom.
Nào ngờ…
Vội vã cùng Cảnh Thế Ngữ hồi xe ngựa chạy đến, vẫn chậm một bước.
Đêm ấy, lửa ngút trời, chiếu đỏ mắt ta, khói sặc mũi cay buốt, như đêm dài tận. Ta gào khóc, vùng vẫy, nhưng Thời Sương chặt, không cho ta lao vào biển lửa.
“Nhũ mẫu! Nhũ mẫu! Người còn ở trong đó! Cứu ! Ai cứu lấy người !”
Ta vừa ho sặc sụa, vừa kêu khóc đến xé ruột. Nhưng lửa tàn bạo nuốt trọn cả căn tiểu viện, cũng nuốt đi một người từ nhỏ thương yêu ta nhất.
Từ nay, sẽ chẳng còn ai quan tâm ta nữa.
Ta thật là đứa trẻ bị bỏ rơi rồi.
Khi lửa tắt, chỉ còn lại một thân xác cháy đen, chẳng còn hình dáng quen thuộc, tỏa ra mùi hôi thối khủng khiếp.
Ta không dám tưởng, nếu nhũ mẫu khi còn biết mình có kết cục thảm thương thế này, liệu sẽ lòng đến nhường nào.
6
“Nương !”
Ta gào khóc đến vỡ lòng, loạng choạng ngã quỵ, chẳng còn sức đứng dậy. Thời Sương ta khóc, khuyên rằng người c.h.ế.t không thể lại. Ta quỳ bên di thể, dập đến tê dại, chẳng còn cảm giác.
Nương , người mới là mẫu thân ruột của Đường nhi!
Người thương ta hơn cả mẹ đẻ, không có người, ta còn thế nào đây?
Ai sẽ nhớ ta ưa ăn bánh hoa quế?
Nương, đều là lỗi của Đường nhi.
Chiếc bình lưu ly kia vốn do Thịnh Hoa Thường sai người bưng, cũng là nàng ta xúi mẫu thân đuổi người khỏi Thịnh gia.
Đêm đó, người không nhà về, rét căm căm, chỉ có thể co ro trong đống ăn mày. Không cơm, không nước, bệnh tật giày vò suốt nửa tháng.
Khi ta tìm được thì người đã hấp hối, mắt nhắm nghiền, hơi tàn như sợi tơ.
Ta mời được danh y khó cầu nhất kinh thành, dùng quý hiếm, từng muỗng từng chén , hầu hạ mấy ngày liền, mới miễn cưỡng kéo người từ Quỷ Môn Quan về.
Vậy mà chỉ vì ta, Thịnh Hoa Thường sai người châm lửa, nhẫn tâm thiêu c.h.ế.t người.
Người c.h.ế.t trong miệng bị nhét giẻ rách, tay chân bị trói chặt, chẳng thể gọi, chẳng thể chạy. Ngọn lửa cắn xé từng tấc da thịt, từng hơi thở đều bị đốt thành than.
Ta thất hồn lạc phách quay về vương phủ.
Cảnh Thế Ngữ sai dâng một canh giò heo. Ta ngồi trước bàn, nhìn canh từ bốc hơi nghi ngút đến nguội lạnh, lòng chỉ dâng lên một niệm chưa từng có —— GIẾT.
Ta muốn Thịnh Hoa Thường lấy m.á.u trả nợ.
Ta muốn nàng xuống địa ngục.
Hãy chờ đó…
Từ sau lần Cảnh Thế Ngữ chống lưng cho ta ở Thịnh gia, mối quan hệ giữa ta và hắn dường như có chỗ thay. Ta cũng chẳng rõ thay ở , chỉ biết hắn ngày ngày đều đến viện ta, lặng lẽ bầu bạn.
Hắn đọc sách, ta thì thêu khăn. Không cần nói một lời cũng chẳng ngại ngùng.
Ăn mặc, sinh hoạt, việc nhỏ việc to đều hỏi ta. Ta vừa lòng thì hắn sai người xếp như cũ, ta không vừa thì ngay.
Đến cả Hồng Diệp cũng khác xưa.
Nàng hầu Cảnh Thế Ngữ từ thiếu niên đến lúc thăng trầm, từng vì hắn mà mọi bữa nếm độc, thành tâm tuyệt đối. Giờ thì xem ta chẳng khác gì người thứ hai mà nàng phải trung thành phụng .
Cứ thế, nửa năm bình lặng trôi qua.
Nhưng triều đình sóng to gió cả, dễ vương phủ ổn mãi.
hạ, Giang Nam đại hồng thủy, bốn mươi mấy châu quận chìm trong biển nước, sau lũ lại bùng dịch, dân c.h.ế.t mười mất chín, thi cốt chất đồng, thế khẩn cấp. Hoàng thượng hạ chỉ lệnh Cảnh Thế Ngữ đi cứu nạn.
Đêm trước khi đi, hắn đến viện cáo .
Ta xếp y phục, may thêm mấy giày, nhét bạc, lại xin được bùa bình an. trị thương, an thần, dưỡng tâm đều cẩn thận chuẩn bị.
Hắn gọi ta ba lần, ta mải lo dọn dẹp chẳng nghe, đến khi hắn xoay xe lăn trước mặt, khẽ kéo tay ta, mỉm cười bảo:
“Đừng quá lo. Hồng Diệp ở lại chăm sóc nàng cùng Thời Sương, lại thêm một ám vệ hộ thân, ta mới lòng.”
Ánh nến hắt bóng, soi gương mặt hắn như ngọc mà ánh lên sắc vàng dịu dàng. Ta chẳng nghe rõ lời hắn, chỉ ngẩn ngơ nhìn môi mỏng khẽ mở, khẽ khép, tựa cá tung bọt trong làn nước.