Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/8fJRuSoe81

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta đã công khai thân phận trước mặt hoàng thượng, Sở Vân Thu giờ chẳng còn giá trị lợi dụng.
Cứ nàng là ta nhớ đến cái chết thê thảm kiếp trước – vì nàng ta vứt bãi tha ma làm mồi chó hoang.
Đó là cơn ác mộng đến nay vẫn khiến ta toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Ta lạnh lùng ra lệnh Đương Quy bịt nàng , lát nữa tìm cơ hội đưa nàng ra khỏi cung, ném bãi tha ma.
Sở Vân Thu nghe , giãy giụa như điên, sống chết không chịu để bịt .
Nàng kêu cứu lăn lộn khắp , cố gây ra tĩnh để người ngoài chú ý.
Ta mất kiên nhẫn, đích thân ra , nhét giẻ nàng.
dứt , ngoài cửa đã vang lên giọng thái giám the thé:
“- Hoàng thượng giá lâm!”
Hoàng thượng đến rồi!
Sở Vân Thu nghe liền tưởng mình hy vọng, lập đập đầu đất phát ra , mong thu hút sự chú ý của hoàng thượng.
ngoài, giọng lạnh lùng vang lên:
“Trong này… đang có chuyện vậy?”
8
“Tâu bệ hạ, là… có chuột ạ.”
Ta siết chặt tóc Sở Vân Thu, ép nàng không gây thêm tĩnh.
Sở Vân Thu đau đến rên khẽ, nhưng hoàng thượng dường như tin lời ta, lòng nàng càng gấp gáp, chẳng màng mái tóc quý giá, điên cuồng đập đầu đất tạo .
Ta lập túm lấy cổ áo nàng, ép nàng không cử .
không đập đầu nữa, nàng bắt đầu vặn vẹo thân mình, dùng chân gõ liên tục các cột xung quanh.
“ vậy? Ái phi, nàng đang làm trong đó? Sao còn chưa ra gặp trẫm?”
Sở Vân Thu hoàng thượng bắt đầu nghi ngờ, liền càng thêm hưng phấn, cả người giãy giụa như rắn dài dẫm đuôi, vùng vẫy điên cuồng trong ta, tạo ra liên hồi.
Cuối cùng, hoàng thượng không kìm tò mò, vén rèm bước .
Đúng lúc đó, Sở Vân Thu cắn rách đầu lưỡi, mượn đau đớn nhả giẻ nhét trong ra.
hoàng thượng bước , đôi mắt nàng sáng rực:
“Hoàng thượng! Thần nữ là công nước Sở – Sở Vân Thu!”
“Vô lễ!”
Thái giám cạnh hoàng đế lập tiến lên, tát nàng cái:
“ là thứ dám thần quỷ trước mặt thánh thượng!”
thần quỷ? Ý là sao?
Ta cúi đầu nhìn Sở Vân Thu – khoé chảy máu, mặt mũi dữ tợn, tóc tai bù xù, quả thật trông không khác dã quỷ.
Không nhịn , ta buông , né tránh ra xa tám trượng.
Hoàng đế nhìn rõ dung mạo của nàng, nhướng mày hỏi:
“ là Sở Vân Thu, có bằng ?”
Nàng điên cuồng gật đầu, mái tóc vốn rối loạn càng tán loạn thêm phần:
“Hoàng thượng, thần nữ có! Cả cung này đều có làm ta!”
Hoàng thượng đảo mắt nhìn khắp , giọng điệu ung dung:
“Lời nàng là thật sao? Nếu nàng là công nước Sở, vậy các đều có làm chứ?”
Nghe thế, Sở Vân Thu ngẩng cao đầu như con công kiêu ngạo.
Tiếc thay, con công này không chải chuốt bộ lông, trông chẳng khác nào ác mộng.
Những người đối diện với ánh mắt hoàng đế đều vội vàng cúi đầu.
Cuối cùng, có Đương Quy cất lời:
“Tâu hoàng thượng, người này đang dối. Nàng ta hoàn toàn không phải công .
Người cạnh ngài mới là công thật sự.
Còn nàng ta… là cung nữ quét dọn ở thôi.”
Đương Quy khom người lui , để Sở Vân Thu đứng giữa , giận dữ đến mức dậm chân gào thét:
“ bừa! Rõ ràng ta mới là công ! Dựa đâu các không nhận ta?”
“Hoàng thượng! Hoàng thượng! Người phải tin thiếp a!”
Nàng lập đổi nét mặt, quỳ sụp dưới chân hoàng đế, ra vẻ đáng thương, nước mắt lưng tròng:
“Thần nữ thực sự là công nước Sở, Sở vương là phụ hoàng của thần nữ, thái tử là ca ca của thần nữ, chính phụ hoàng mẫu hậu nuôi dưỡng thần nữ từ nhỏ đến lớn.
Người cạnh hoàng thượng là kẻ mạo, ả muốn lợi dụng thân phận của thần nữ để thành thân với người thôi!”
“Hoàng thượng! Hoàng thượng! Xin người tin thiếp đi!”
Nàng cố níu lấy vạt áo của hoàng thượng, cước của hắn đá văng ra.
Ta rõ, lông mày hoàng thượng nhíu chặt, ánh mắt lộ rõ sự ghê tởm – hiển nhiên vô cùng chán ghét hành vi bám víu của nàng.
Hắn liếc mắt ra hiệu ta.
Ta lập hiểu ý, tiến lên bước, lạnh giọng quát:
“Ngạo mạn! tiện tỳ nho nhỏ cũng dám dối vua lừa chủ, chán sống rồi phải không!
Người đâu! Kéo ả ra ngoài, lập đánh năm mươi trượng, rồi ném đến bãi tha ma, vứt xác chó hoang ăn!”
Sở Vân Thu hoảng loạn, bò về phía hoàng thượng, khẩn thiết cầu xin.
Nhưng hoàng thượng đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, đá thẳng ngực nàng cú, khiến nàng bay lăn ra xa cả nửa trượng.
“Còn không mau ra ! Hay là đợi trẫm đích thân thủ?”
Đám thái giám xông tới định bắt Sở Vân Thu, nàng nghiến răng, đột nhiên hét lớn:
“Ta có bằng ! Ta có! Ta có minh thân phận của mình! Hoàng thượng, xin hãy tin ta!”
Ta lập chạm mắt với hoàng thượng –
Cuối cùng… thứ chúng ta chờ đợi, cũng đã đến.
Chương 6 tiếp :