Trong phòng bệnh riêng của bệnh viện, một người đàn ông đeo kính gọng vàng chằm chằm vào hai chữ “gái yêu” hiện màn hình điện thoại với tâm trạng… không biết diễn tả đúng.
Anh nuốt nước bọt cái ực, nhanh tay rep lại một câu, khóa màn hình điện thoại cái rụp như thể vừa làm mờ ám.
“ vậy anh? Vừa mặt anh trông kỳ lắm luôn á.” Cô gái trẻ ngồi ở mép giường gọt táo liếc anh trai . Một người bình thường ít khi cười nói tự nhiên lại bày vẻ mặt kiểu như vừa ăn trúng thứ gì ghê lắm.
“Không… Không có gì…” Người đàn ông khựng lại, mắt láo liên, vội nhét điện thoại vô chăn: “Nước lạnh đấy.”
“Thôi , mổ xong uống nước ấm chắc ăn.” Cô gái đứng dậy cầm cốc, chuẩn đi rót nước: “Anh có chợp mắt nghỉ một tí không? Vừa làm việc vừa phẫu thuật cổ, người sắt còn phải mỏi nữa là.”
“Ừm…” Người đàn ông khẽ nhắm mắt, tựa lưng vô giường: “Đúng là nên nghỉ một lát thật…”
“Nhưng có một … anh phải tự theo dõi sát .”
…
“Chu Chu, dạo này cậu dùng app gì để tiểu thuyết vậy?”
Khi Lộ Hi Đồng tan ca về đến nhà đã gần 10 đêm. Nhưng không hiểu trông cô tỉnh rụi, tràn đầy năng lượng, sức sống hừng hực như uống Red Bull vậy. Đúng kiểu khiến người ta phải ghen tị.
“Tớ á?” Chu Nguyệt Thần vừa ăn cơm hộp vừa xem Shameless để đỡ ngán: “Tớ dùng tùm lum à, có Xiaohongshu nè, Sougou nè, Chung Mạt nè… nhưng app dùng nhiều nhất chắc là Văn Học Khuông Khuông.”
“Văn Học Khuông Khuông đúng là chị em yêu thích…” Bản thân Lộ Hi Đồng cũng thích không ít tác giả tảng đó. Nếu hồi trước cô không đăng ký tài khoản truyện Thược Dược, chắc cô cũng đã thành con dân Khuông Khuông .
“Không lẽ nào… Hi Đồng à…” Chu Nguyệt Thần nhướng mày, vẻ mặt suy nghĩ của bạn thân. Nhếch mung nhẹ cũng đoán ý đồ đó, cô nàng lập tức nheo mắt: “Tiểu Đồng, cậu không phải lại định chuyển tảng tiếp đấy chứ?”
“À ha ha ha…” Lộ Hi Đồng cười như bắt tại trận, ngại ngùng: “Ờm… đúng là tớ có định thế…”
“Cậu chắc là cơ thể cậu chịu nổi không đấy?” Chu Nguyệt Thần nhíu mày: “Tớ không thấy cậu trở thành tác giả văn mạng tiên của cả nước trưng bày như gấu trúc quý hiếm đâu đấy!”
“Ôi, tớ biết , tớ sẽ chú ý, sẽ chú ý .” Thấy vẻ mặt nghi ngờ của Chu Nguyệt Thần, Lộ Hi Đồng vội bổ sung: “Cậu nè, Thược Dược phải tận ba tháng nữa chính thức ngừng hoạt động. Trong thời gian đó, hợp đồng giữa tớ và Thược Dược còn hiệu lực. Nói cách khác là tớ có ba tháng để nghỉ ngơi dưỡng sức. Quá đủ để dưỡng lại sức khỏe luôn!”
“Với cái lịch làm việc kiểu hành xác của cậu á?” Chu Nguyệt Thần lườm một cái.
“Hì hì, cái đó phải điều chỉnh dần dần thôi.” Lộ Hi Đồng gãi cười ngượng: “ gần công ty mở phòng gym nè, vài hôm nữa tớ định đi làm thẻ tập luôn!”
“Cậu tốt nhất là nên làm thật đi!” Trong Chu Nguyệt Thần hiện nguyên một loạt kế hoạch tập tành thất bại thảm hại của Lộ Hi Đồng trong quá khứ…
“Lần này tớ quyết tâm thực sự đó. Thật luôn!” Lộ Hi Đồng giơ tay thề thốt: “Dù sức khỏe là gốc của cách mạng .”
“Với lại… tớ thấy thật sự thích làm một tác giả. Tớ tiếp tục .”
Vừa nói, Lộ Hi Đồng vừa ngồi xuống đối diện Chu Nguyệt Thần, cắn một miếng bánh trứng vừa mua dưới tầng, lẩm bẩm: “Chỉ là không biết nên chuyển qua tảng nào ổn nữa.”
“Chọn Khuông Khuông luôn đi? Dân đông đảo khỏi lo thiếu view.”
“Ờ đúng… Nhưng cậu cũng biết , quy định kiểm duyệt của Khuông Khuông ấy…”
Không ai biết vì tảng đó lại đặt cái tên nghe như đồ chơi gỗ trẻ em, nhưng là một độc giả kỳ cựu, Lộ Hi Đồng thấy cái tên ấy đúng là rất hợp với… tính cách của tảng: kiểm duyệt siêu gắt, không biết từ nào sẽ dính chưởng và biến thành hai dấu “**”.
khóa chương, thậm chí khóa cả truyện vì dính từ nhạy cảm … như cơm bữa. Với cách hiện tại của Lộ Hi Đồng chui vô Khuông Khuông chỉ có thể gọi là “vĩnh viễn không giải ấn”!
“Thực tớ cân nhắc Xiaohongshu hoặc Sougou…” So với Khuông Khuông, tuy hai app đó miễn phí nhưng thoáng hơn nhiều. Dù không bằng Thược Dược ngày xưa, nhưng ít giả còn truyện đậm đà một chút.
“Không ổn đâu.” Chu Nguyệt Thần dứt khoát phản đối: “Tác giả bên Xiaohongshu hay Sougou phải cập nhật ác lắm, kiểu mỗi ngày chục nghìn chữ là bình thường. Tớ không thấy bạn thân đột tử trước màn hình đâu.”
“Vậy… cậu nghĩ ?”
“Tớ nghĩ, đã đến lúc cậu nên… cải tà quy chính .”
