Chương 2
Chương 2:
sao tôi cũng là người có tính cách đặc biệt, chuyện vô lý như thế này tiếp rất nhanh.
Thì ra lí nam nữ chính đến đây là vì con trai đơn, nên muốn nuôi một đứa trẻ làm bạn.
Vậy thì đơn giản tôi giỏi nhất chính là… bầu bạn với người .
Ký xong thỏa thuận nuôi, viện trưởng mày đầy lo lắng tiễn chúng tôi ra cửa.
“ có vấn đề gì, các người có thể đưa về bất cứ nào.”
“Không, chỉ cần gọi một cuộc, chúng tôi sẽ đích thân đến đón con bé đi liền!”
Đồ hói c.h.ế.t tiệt, suốt ngày nguyền rủa tôi. Tôi lườm ông ta một cái, rồi nắm tay mẹ mới ngồi lên xe.
Mẹ mới rất tốt, còn ba mới thì đúng kiểu… một ông ba.
Vừa về tới nhà, mẹ đã sốt sắng kéo tôi vào phòng ngủ.
“Mẹ vừa bảo dì giúp việc dọn xong, sau này con sẽ ngủ ở đây.”
Ngẩng lên , tôi thấy đó là một căn phòng công chúa ấm áp, tường trắng muốt, rèm hồng phấn, và vô số gấu bông lớn nhỏ trải đầy giường. Đây là thứ đẹp đẽ mà ngay cả trong mơ tôi cũng không dám tới.
“Cảm ơn mẹ.” – Tôi khựng lại một chút, rồi bắt chước nụ cười mà quan sát được từ người , cong cong khóe môi.
Mẹ xoa đầu tôi: “Từ nay đây là nhà của con, muốn làm gì thì làm, đừng gò bó. Giờ mẹ hơi bận, tối nay mẹ sẽ nói chuyện với con nhiều hơn.”
Chợt như nhớ ra điều gì, mẹ có chút áy náy: “Con còn một người anh trai ở phòng bên cạnh, tính cách hơi khép kín. Mẹ sợ ở một sẽ buồn, có thể, mẹ hy vọng con có thể thường xuyên ở bên .”
Tôi gật đầu: “Vâng, mẹ.”
Mẹ vừa đi khỏi, tôi lập tức lấy sợi dây thép trong túi ra, không chút dự mở khóa cửa phòng anh trai mới. Ha ha, tôi cũng có anh trai rồi. tính cách thế nào thì cũng là anh trai tôi mà.
Ở trại trẻ, viện trưởng không bao giờ cho đứa chơi với tôi. Giờ cuối cùng cũng có người chơi cùng rồi!
Đẩy cửa vào, trước mắt tối đen như mực, chẳng có chút ánh nào. Tôi lần mò đi vào, thấy giường có một cái bọc phồng lên. Tôi lập tức hào hứng bước tới.
“Anh ơi, có muốn chơi cùng em không?” Tôi khẽ đẩy anh.
Cái bọc không nhúc nhích. Cùng đó, trước mắt tôi hiện ra dòng chữ trắng:
【Nữ phụ độc ác đúng là nữ phụ độc ác, hiệu suất cao thật, nhàng vào phòng người ta .】
【Nhưng mà cậu ấy bị tự kỷ đấy, chịu nói chuyện với ấy mới lạ, đừng mong được một chữ từ miệng cậu ta.】
Ồ, vậy à? Tôi cong môi cười, rồi thò tay lật chăn của anh lên. “Anh ơi, có muốn chơi cùng em không?”
Ánh hành lang lọt vào, soi một gương đẹp đẽ quá mức, cùng đôi mắt đen thẫm đầy kinh hoảng.
“Anh ơi, em là em gái mới đến, em tên Lục Ngư. Anh tên gì vậy?”
Cậu thiếu niên không trả lời, chỉ đưa tay giật lại tấm chăn trong tay tôi. Tôi lập tức vo chăn lại thành cục và quăng ra cửa.
Không còn cách nào, cậu cúi người chui vào bên trong giường. giường được cố định bốn góc, tôi không kéo lên hết được.
Tôi nghiêng đầu vài giây, rồi vén một góc giường, cũng chui vào theo. Lồm cồm bò tới bên cạnh, tôi ghé sát tai cậu, lễ phép hỏi:
“Anh ơi, rốt cuộc anh tên gì vậy?”
Bình luận xuất hiện trước mắt:
【Tôi cười c.h.ế.t mất! Nữ phụ đuổi sát không tha!】
【Quả nhiên là đồng giáng thế, chẳng hiểu lễ nghĩa là gì, chẳng thèm nói đạo lý, gì làm nấy.】
【Cậu anh trai này sau này chắc chẳng được yên thân đâu!】
Cậu thiếu niên dường như chọn cách cuối cùng là lấy thuật trị thuật, cậu ta co người lại, bất động, nhắm chặt mắt, trông như đang ngủ.
Thế là tôi liền chìa tay “biu biu” một cái, tách mí mắt của cậu ra.
Như phát hiện ra lục địa mới, tôi hớn hở reo: “Anh không ngoan rồi nhé, ràng không hề ngủ mà! Người đang ngủ mà bị mở mắt ra đều là lật tròng trắng cả đấy! Anh mau chơi với em đi!”
Cậu thiếu niên: “…”
Bình luận: 【……】
Bình luận cũng hết cách.
Cậu bất đắc dĩ ngồi , nhưng vẫn không để ý đến tôi. Đứng lên, không hề dự, đi ra .
Khó khăn lắm mới bắt được một bạn chơi cùng, tôi sao có thể dễ dàng bỏ qua? Liền lập tức theo sát phía sau.
“Anh ơi, anh ơi, ê này anh có em nói không?”
“Wow, cái ly giá đẹp quá, em sờ thử nhé.”
“Ây da, nhưng mà không chắc chắn lắm, sao chạm đã vỡ rồi?”
Lời còn chưa dứt, cậu thiếu niên phía trước đã khựng lại, quay đầu chiếc cốc thủy tinh trong suốt đã nứt làm đôi tay tôi, con ngươi đen láy bỗng siết chặt.
Bình luận:
【Nữ phụ lần này toi rồi, đây là cái cốc mà cậu anh trai thích nhất, là hàng thiết kế giới hạn mà ba cậu ta mang từ Pháp về, giờ đã không còn sản xuất nữa!】
【Haizz, không thể xem tiếp… nữ phụ này đúng là husky phiên bản người, đi đến đâu phá đến đó, anh trai sao mà thích chơi cùng được.】
Quả nhiên, khi lại tôi, trong đôi mắt đẹp đen thẳm của cậu thoáng hiện một tia tức giận, nhưng lập tức biến mất. Giây sau, cả người cậu lại trở về trạng thái trầm lặng, quay lưng rời đi.
Tôi ngẩn ra… Ấy nhưng mà… tôi thật sự chỉ chạm một chút mà.
được rồi vậy thì tôi không chạm nữa.
Ở trại trẻ cũng thế, chổi, cây lau nhà, ghế gỗ… đều như đang gắng gượng thoi thóp để rồi vu oan tôi. ràng tôi chỉ nhấc lên một cái, chúng liền “rắc” một tiếng gãy làm đôi.
Bình luận:
【Thật ra cũng không thể trách nữ phụ, sao ấy là nữ phụ độc ác, vốn đã mang vận xui, khí vận cực kém.】
Đúng vậy, từ nhỏ vận may của tôi đã chẳng tốt. Ra khỏi cửa là mưa, đi đường thì vấp ngã. Ngay cả ngủ trong ký túc xá tưởng yên ổn, không làm gì cả thì mái nhà lại sập. Đúng, một năm sập khoảng 128 lần.
Khiến viện trưởng hói tức đến đỏ cả mắng tôi: “Tại sao nửa đêm không ngủ lại đi phá mái nhà?”
Tôi tự an ủi: Lần này không sao, lần sau sẽ không vậy nữa. lần sau vẫn vậy, thì… lần sau nữa cũng không sao.
Sau này tôi nói, con gái hay cười thì vận may không bao giờ tệ. Thế là mỗi tỉnh , việc đầu tiên tôi làm là cười thật to. Gặp ai tôi cũng cười tươi.
Chương 2:
sao tôi cũng là người có tính cách đặc biệt, chuyện vô lý như thế này tiếp rất nhanh.
Thì ra lí nam nữ chính đến đây là vì con trai đơn, nên muốn nuôi một đứa trẻ làm bạn.
Vậy thì đơn giản tôi giỏi nhất chính là… bầu bạn với người .
Ký xong thỏa thuận nuôi, viện trưởng mày đầy lo lắng tiễn chúng tôi ra cửa.
“ có vấn đề gì, các người có thể đưa về bất cứ nào.”
“Không, chỉ cần gọi một cuộc, chúng tôi sẽ đích thân đến đón con bé đi liền!”
Đồ hói c.h.ế.t tiệt, suốt ngày nguyền rủa tôi. Tôi lườm ông ta một cái, rồi nắm tay mẹ mới ngồi lên xe.
Mẹ mới rất tốt, còn ba mới thì đúng kiểu… một ông ba.
Vừa về tới nhà, mẹ đã sốt sắng kéo tôi vào phòng ngủ.
“Mẹ vừa bảo dì giúp việc dọn xong, sau này con sẽ ngủ ở đây.”
Ngẩng lên , tôi thấy đó là một căn phòng công chúa ấm áp, tường trắng muốt, rèm hồng phấn, và vô số gấu bông lớn nhỏ trải đầy giường. Đây là thứ đẹp đẽ mà ngay cả trong mơ tôi cũng không dám tới.
“Cảm ơn mẹ.” – Tôi khựng lại một chút, rồi bắt chước nụ cười mà quan sát được từ người , cong cong khóe môi.
Mẹ xoa đầu tôi: “Từ nay đây là nhà của con, muốn làm gì thì làm, đừng gò bó. Giờ mẹ hơi bận, tối nay mẹ sẽ nói chuyện với con nhiều hơn.”
Chợt như nhớ ra điều gì, mẹ có chút áy náy: “Con còn một người anh trai ở phòng bên cạnh, tính cách hơi khép kín. Mẹ sợ ở một sẽ buồn, có thể, mẹ hy vọng con có thể thường xuyên ở bên .”
Tôi gật đầu: “Vâng, mẹ.”
Mẹ vừa đi khỏi, tôi lập tức lấy sợi dây thép trong túi ra, không chút dự mở khóa cửa phòng anh trai mới. Ha ha, tôi cũng có anh trai rồi. tính cách thế nào thì cũng là anh trai tôi mà.
Ở trại trẻ, viện trưởng không bao giờ cho đứa chơi với tôi. Giờ cuối cùng cũng có người chơi cùng rồi!
Đẩy cửa vào, trước mắt tối đen như mực, chẳng có chút ánh nào. Tôi lần mò đi vào, thấy giường có một cái bọc phồng lên. Tôi lập tức hào hứng bước tới.
“Anh ơi, có muốn chơi cùng em không?” Tôi khẽ đẩy anh.
Cái bọc không nhúc nhích. Cùng đó, trước mắt tôi hiện ra dòng chữ trắng:
【Nữ phụ độc ác đúng là nữ phụ độc ác, hiệu suất cao thật, nhàng vào phòng người ta .】
【Nhưng mà cậu ấy bị tự kỷ đấy, chịu nói chuyện với ấy mới lạ, đừng mong được một chữ từ miệng cậu ta.】
Ồ, vậy à? Tôi cong môi cười, rồi thò tay lật chăn của anh lên. “Anh ơi, có muốn chơi cùng em không?”
Ánh hành lang lọt vào, soi một gương đẹp đẽ quá mức, cùng đôi mắt đen thẫm đầy kinh hoảng.
“Anh ơi, em là em gái mới đến, em tên Lục Ngư. Anh tên gì vậy?”
Cậu thiếu niên không trả lời, chỉ đưa tay giật lại tấm chăn trong tay tôi. Tôi lập tức vo chăn lại thành cục và quăng ra cửa.
Không còn cách nào, cậu cúi người chui vào bên trong giường. giường được cố định bốn góc, tôi không kéo lên hết được.
Tôi nghiêng đầu vài giây, rồi vén một góc giường, cũng chui vào theo. Lồm cồm bò tới bên cạnh, tôi ghé sát tai cậu, lễ phép hỏi:
“Anh ơi, rốt cuộc anh tên gì vậy?”
Bình luận xuất hiện trước mắt:
【Tôi cười c.h.ế.t mất! Nữ phụ đuổi sát không tha!】
【Quả nhiên là đồng giáng thế, chẳng hiểu lễ nghĩa là gì, chẳng thèm nói đạo lý, gì làm nấy.】
【Cậu anh trai này sau này chắc chẳng được yên thân đâu!】
Cậu thiếu niên dường như chọn cách cuối cùng là lấy thuật trị thuật, cậu ta co người lại, bất động, nhắm chặt mắt, trông như đang ngủ.
Thế là tôi liền chìa tay “biu biu” một cái, tách mí mắt của cậu ra.
Như phát hiện ra lục địa mới, tôi hớn hở reo: “Anh không ngoan rồi nhé, ràng không hề ngủ mà! Người đang ngủ mà bị mở mắt ra đều là lật tròng trắng cả đấy! Anh mau chơi với em đi!”
Cậu thiếu niên: “…”
Bình luận: 【……】
Bình luận cũng hết cách.
Cậu bất đắc dĩ ngồi , nhưng vẫn không để ý đến tôi. Đứng lên, không hề dự, đi ra .
Khó khăn lắm mới bắt được một bạn chơi cùng, tôi sao có thể dễ dàng bỏ qua? Liền lập tức theo sát phía sau.
“Anh ơi, anh ơi, ê này anh có em nói không?”
“Wow, cái ly giá đẹp quá, em sờ thử nhé.”
“Ây da, nhưng mà không chắc chắn lắm, sao chạm đã vỡ rồi?”
Lời còn chưa dứt, cậu thiếu niên phía trước đã khựng lại, quay đầu chiếc cốc thủy tinh trong suốt đã nứt làm đôi tay tôi, con ngươi đen láy bỗng siết chặt.
Bình luận:
【Nữ phụ lần này toi rồi, đây là cái cốc mà cậu anh trai thích nhất, là hàng thiết kế giới hạn mà ba cậu ta mang từ Pháp về, giờ đã không còn sản xuất nữa!】
【Haizz, không thể xem tiếp… nữ phụ này đúng là husky phiên bản người, đi đến đâu phá đến đó, anh trai sao mà thích chơi cùng được.】
Quả nhiên, khi lại tôi, trong đôi mắt đẹp đen thẳm của cậu thoáng hiện một tia tức giận, nhưng lập tức biến mất. Giây sau, cả người cậu lại trở về trạng thái trầm lặng, quay lưng rời đi.
Tôi ngẩn ra… Ấy nhưng mà… tôi thật sự chỉ chạm một chút mà.
được rồi vậy thì tôi không chạm nữa.
Ở trại trẻ cũng thế, chổi, cây lau nhà, ghế gỗ… đều như đang gắng gượng thoi thóp để rồi vu oan tôi. ràng tôi chỉ nhấc lên một cái, chúng liền “rắc” một tiếng gãy làm đôi.
Bình luận:
【Thật ra cũng không thể trách nữ phụ, sao ấy là nữ phụ độc ác, vốn đã mang vận xui, khí vận cực kém.】
Đúng vậy, từ nhỏ vận may của tôi đã chẳng tốt. Ra khỏi cửa là mưa, đi đường thì vấp ngã. Ngay cả ngủ trong ký túc xá tưởng yên ổn, không làm gì cả thì mái nhà lại sập. Đúng, một năm sập khoảng 128 lần.
Khiến viện trưởng hói tức đến đỏ cả mắng tôi: “Tại sao nửa đêm không ngủ lại đi phá mái nhà?”
Tôi tự an ủi: Lần này không sao, lần sau sẽ không vậy nữa. lần sau vẫn vậy, thì… lần sau nữa cũng không sao.
Sau này tôi nói, con gái hay cười thì vận may không bao giờ tệ. Thế là mỗi tỉnh , việc đầu tiên tôi làm là cười thật to. Gặp ai tôi cũng cười tươi.