Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9znbJAP146
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nhưng nói, cùng đội với Ngụy Thành Xuyên cũng có lợi.
Anh cao lớn, khi bước lên bè, bị nước b.ắ.n ướt áo một chút.
Có rõ cơ bụng rắn chắc qua lớp áo mỏng.
Thế nên, từ tới cuối đội tôi đều dẫn trước, nhẹ nhàng đoạt hạng nhất.
Mọi người vui vẻ reo hò, liên tục khen:
“ Ngụy đỉnh thật!”
Tôi đi phía sau, lơ đễnh bước hụt.
“Á!” — Tôi trượt chân vì rêu trơn trên đá.
Cơ đổ về phía trước, suýt nữa ngã sấp mặt.
Đúng lúc , một cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo tôi kéo lại.
Nhưng tảng đá quá nhỏ, cả đều không đứng vững.
Cuối cùng, cả cùng rơi xuống nước.
Ngẩng lên — là Ngụy Thành Xuyên.
“Cảm ơn Ngụy.” — Tôi vội nói.
“Xin lỗi.” — Tôi lại lắp bắp xin lỗi tiếp.
Anh mặt không đổi sắc, chỉ khẽ “ừ” một tiếng.
Cả đều bị ướt .
bối rối Ngụy Thành Xuyên nói:
“Trên xe tôi có , đi thay đi.”
Nhưng… đồ của anh, sao tôi mặc nổi?
Nhưng anh chẳng để tâm, đi trước khá xa.
Tôi đành đuổi theo.
Không ngờ, chiếc ấy lại vừa người bất ngờ.
“Cảm ơn Ngụy.” — Tôi thay xong, mở cửa xe nói với anh đứng chờ ngoài.
Anh quay lại nhìn tôi một , lạnh lùng gật .
“Tôi giặt xong sẽ trả lại anh.”
“Ừ.”
7
Nhưng chưa kịp trả lại…
tôi bị gọi đi công tác.
Khi nơi, việc sắp xếp chỗ lại thành vấn đề.
Bốn nữ, ba nam.
Thực cũng không cần thảo luận gì, vì Ngụy Thành Xuyên là Giám đốc,
tất nhiên không cần ghép phòng với ai.
Người sắp cùng tôi là một anh chàng gay, điều này ai công ty cũng .
Tôi chẳng bận tâm,
cũng không tự luyến mức nghĩ rằng người ta trai là thích.
Nhưng vừa đặt lưng xuống giường chưa nóng chỗ,
Ngụy Thành Xuyên gõ cửa.
“Đổi phòng với tôi.” — Anh nói với người kia.
“Hả? Ngụy, anh không muốn một mình à?”
Ngụy Thành Xuyên ngập ngừng giây đáp:
“Tầng 8 , tôi… cầu may thôi.
Dự án lần này lớn, không chủ quan .”
“… gì vậy? Mấy vớ vẩn gì thế này?”
Tóm lại là, cuối cùng tôi và Ngụy Thành Xuyên chung một phòng.
8
tôi giống như kẻ thù không đội trời chung, suốt một tiếng đồng hồ không ai nói với ai câu nào.
Ngụy Thành Xuyên luôn lạnh lùng.
Anh ngồi bên bàn dán mắt máy tính.
tôi ngồi trên giường nhìn chăm chăm điện thoại.
“Ngụy… Ngụy …” – Tôi dè dặt gọi, “Anh muốn rửa mặt trước không?”
Lúc này anh ngẩng lên nhìn tôi:
“Cậu đi trước đi, tôi việc.”
Anh nói vậy tôi cũng không tiện từ chối.
Nhưng… nhưng ai có nói cho tôi , tại sao nhà tắm khách sạn này lại làm vách kính trong suốt!?
Tôi cứ tưởng bên trong sẽ có rèm che gì …
Nhưng vừa bước phát hiện — hoàn toàn không có gì cả.
Tôi đứng bên trong có rõ vẻ mặt cau có của Ngụy Thành Xuyên qua lớp kính.
Tôi có bắt buộc tắm không trời!?
“Có gì à?” — Đúng lúc tôi đấu tranh tư tưởng, Ngụy Thành Xuyên đi hỏi.
Tôi há miệng nhưng không giải thích sao.
Anh nhìn tôi một lúc, nói:
“Anh hơi đói, ngoài mua chút đồ ăn khuya.”
Đi cửa anh lại hỏi:
“Cậu có muốn gì không?”
“Kh… Không cần đâu ạ.” — Tôi vội đáp.
Anh không nói gì thêm, đóng cửa lại.
Tạ ơn trời đất! Tôi như đại xá, tranh thủ thời gian tắm nhanh ngoài.
Khi Ngụy Thành Xuyên trở lại, tôi vừa kịp sấy khô tóc.
tôi vẫn không nói với nhau.
Anh ấy dường như ít nói.
Nhưng rõ ràng bảy năm trước, anh ấy nói không ngừng …
Có là vì… anh không muốn nói với tôi nữa.
Dù gì năm anh cũng tức giận như vậy.
óc tôi rối như tơ vò, từ khóe mắt, tôi một thân hình không mặc áo…
Ngụy Thành Xuyên phòng tắm và cởi đồ!!!
Tôi vội vàng xoay người nằm quay lưng lại.
Quá xấu hổ …
Nhưng … thân hình … nói là đẹp.
9
Tối cuối cùng trước khi kết thúc chuyến công tác, tôi ăn tối cùng đối tác.
Ai cũng vui vì dự án lần này thuận lợi.
Lúc ăn xong, tôi hơi choáng .
May nhà hàng cách khách sạn không xa, tôi người khác dìu về.
Lúc tôi cũng không rõ người dìu mình là ai.
“Cậu tự tắm chứ?” — Vừa nằm xuống giường, tôi nghe có người hỏi bên tai.
Giọng nói quen lắm…
giống với người năm xưa.
“…” — Tôi lầm bầm trả lời.
Và thế là tôi lết nhà tắm.
Dù đi bộ một đoạn nên hơi tỉnh rượu,
nhưng óc vẫn mơ màng…
Tôi lại quên mất nhà tắm không có rèm.
Không những thế, tôi không mang theo áo!
Tắm xong, tôi bắt tìm đồ khắp nơi.
Nhưng chưa kịp tìm , bị ai kéo lại và nhét chăn.
Lúc này tôi nhận — trong phòng vẫn Ngụy Thành Xuyên.
Tôi hoảng quá, vội kéo chăn kín người.
“Giờ ngại à?” — Anh vẫn nói bằng giọng nhàn nhạt.
Tôi nghẹn lời, mặt nóng bừng như lửa đốt.
Nhưng… sao mặt anh cũng hơi đỏ?
Là do phòng nóng quá à?
“May đổi phòng.” — Anh nói tiếp.
Nhưng câu này có vẻ không nói với tôi, giống như lẩm bẩm một mình.
“Cảm ơn.” — Tôi nhỏ giọng nói.
Anh lấy áo đặt trước mặt tôi, nói thêm:
“Không uống đừng uống.
Công ty không cần dựa mấy bàn nhậu mục nát để làm dự án.”
Nói xong anh xoay người rời đi.