Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/804ct2LVEI

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hà Tiểu Kinh chột dạ, vội vàng kìm nén cảm xúc, nước lưng tròng:
“Xin lỗi nhé, tại chân đau quá nên mới thất thố …”
Người đàn ông “ừm” tiếng, đầu gọi thêm người khác đến.
Cả hai cùng dìu cô ta đến phòng y tế.
________________________________________
phòng bệnh, bác sĩ đang bôi thuốc lên chỗ sưng ở cá chân Hà Tiểu Kinh.
Ngoài hành lang, người đàn ông hoặc đứng hoặc ngồi, ai nấy đều im lặng.
“Chị anh Giang chia tay… có khi nào là vì Tiểu Kinh không…”
Người trẻ nhất nhóm – Tiểu Triệu – không nhịn mà mở .
“Đừng nói linh tinh! Anh Giang không phải người .”
Có người lập tức quát lên.
Tiểu Triệu mím môi, do dự nói tiếp:
“ còn Tiểu Kinh thì ?”
“Trước khi cô ấy về, anh Giang chị rõ ràng vẫn rất tốt…”
“Chẳng lẽ… chị nghe trưa nay tụi nói ?”
Mọi người bất giác sang nhìn Lão Trương – người đã lỡ miệng trêu chọc trưa.
Bị ánh mọi người đổ dồn, Lão Trương đỏ bừng lên:
“Không thể nào! Đơn chị đã duyệt từ hôm trước rồi, không liên quan gì đến tôi cả!”
Tiểu Triệu cúi đầu, giọng khẽ khàng:
“Nhưng dù thế nào… chị mới là người đồng hành cùng anh Giang suốt chặng đường gian khổ, chị ấy luôn đối xử rất tốt bọn …”
“ trưa… thật sự không nên nói .”
“…”
________________________________________
Cùng , Giang Mộ Bạch mang theo đơn , đứng trước cửa nhà vị lãnh đạo và gõ cửa dồn dập.
“ !”
“ !”
Đèn sân bật sáng, vợ lãnh đạo – chị – mở cửa.
“Chủ nhiệm Giang? Mau vào đi, tìm anh Vương có việc gì ?”
Thấy sắc lo lắng Giang Mộ Bạch, chị lập tức mở cổng mời anh vào.
Anh không kịp chào hỏi, vội vàng chạy thẳng vào nhà .
, lãnh đạo đang ngồi trên ghế salon đọc báo, thấy anh hấp tấp bước vào thì nhíu mày lại…
“Có chuyện gì ?”
Giang Mộ Bạch lạnh tiền, đưa đơn trước lãnh đạo, chất vấn:
“Chuyện xảy khi nào? Tôi chưa từng ký đơn !”
Lãnh đạo hơi khựng lại, nhưng nhanh chóng hiểu sự việc.
“Hội Tần, rót cho ấy tách trà nóng.”
Chị gật đầu, vào bếp đun nước.
Giang Mộ Bạch cắn chặt hàm, ánh đầy kiên quyết, muốn có giải thích rõ ràng.
Lãnh đạo thở dài, chậm rãi nói:
“Năm ngày trước, Nam Kiều tự mang đơn đến tìm tôi, nói là muốn chấm dứt quan hệ .”
“Tôi thấy nét chữ đúng là , nên đã đồng ý.”
Đồng tử Giang Mộ Bạch co rút, anh bắt đầu nhớ lại.
Tối hôm khi anh về nhà, đúng là tôi có đưa cho anh tờ đơn để ký.
Nhưng rõ ràng tôi chưa từng nói… là đơn !
lại… lại là…
“Lãnh đạo, tôi không biết là đơn xin chấm dứt quan hệ vợ chồng…”
Giọng anh khàn đặc, người lữ khách kiệt sức giữa sa mạc.
Tay lãnh đạo đang nâng chén trà khựng lại chốc lát, nhưng biểu cảm thì hoàn toàn bình tĩnh.
Dường ông đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Giang Mộ Bạch nhận điều , không thể tin nổi, đầu nhìn chằm chằm lãnh đạo.
“Tại ?”
Người đàn ông từng dũng cảm đối kẻ thù nơi chiến trường, giờ đây lại đỏ hoe đôi .
Lãnh đạo trầm mặc hồi lâu, rồi mới hỏi:
“ Hà Tiểu Kinh… rốt cuộc là quan hệ gì?”
Giang Mộ Bạch thoáng sửng sốt:
“Tiểu Kinh? Tôi chỉ xem cô ấy là bạn.”
Lãnh đạo cau mày, tức giận đặt mạnh chén trà xuống bàn.
“Giang Mộ Bạch! Đến giờ còn chưa tỉnh ngộ ?!”
, chị bưng nước nóng bước .
Có lẽ vừa nghe đoạn đối thoại vừa rồi, người phụ nữ vốn luôn hòa nhã giờ lạnh .
“Chủ nhiệm Giang, có những anh tự dối thì , đừng coi người khác là mù.”
nói không chút khách sáo, khiến Giang Mộ Bạch dần cảm thấy bất an.
“ chị lại nói ?”
Chị đặt cốc nước xuống, ngồi bên cạnh chồng.
“Anh nói xem, Hà Tiểu Kinh trở về đã tháng, mà tháng , anh ở nhà Nam Kiều ngày?”
CHƯƠNG 6 TIẾP: