Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
27.
Tiểu che mặt không dám nhìn.
Chu Yến Chi hai tay đút túi quần, người dựa xe, yên lặng nhìn tôi, cả người toát ra khí lạnh đến đáng sợ như bức tượng băng.
Tiểu thư từ từ gỡ tay tôi ra.
Từ đôi mắt xinh đẹp của cô ấy, tôi thấy một tia… sung sướng khi người gặp họa.
“ nhiêu người không , lại đi anh trai tớ. Đáng đời.”
“Tiểu , đi dạo quanh đi, không khí mát mẻ ghê. Ở có biệt thự không? Mua một căn, lâu lâu đến chơi.”
Tiểu nhanh chóng lái xe chở tiểu thư rời đi.
Tiểu ơi là Tiểu …
là đạo đức nghề nghiệp của anh ?
Bỏ sếp lại thế này có hợp lý không?
Tôi gượng , định chuồn…
Kết quả là cổ áo bị ai đó túm lại.
“Tôi thật sự muốn biết… trong mắt em, tôi là người có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc sao? Vệ Hy, là thứ hai rồi đấy!”
“Trời ơi! Không phải chồng của em sao? Anh tới khi vậy? Em nhớ anh c.h.ế.t đi được! Anh bất ngờ xuất hiện thế này em cảm động muốn khóc luôn á!”
Tôi xoay người, ôm chầm eo anh.
28.
Tôi nói một tràng như b.ắ.n s.ú.n.g liên thanh, không để anh ấy chen nổi một câu. Nói đến khô cả miệng, dỗ mãi anh ấy mới dịu mặt xuống đôi chút.
“ mọi người về vậy?”
Trời sắp tối, mấy người này đều là người khó chiều cả, nếu ở lại qua đêm thì tôi thật sự đau đầu mất.
“Em đang đuổi anh ?” Mặt anh ấy lại lạnh xuống.
Thấy chưa, người siêu khó dỗ đấy.
“Sao thế được~ Tối nay em phải lôi chồng em… hehe…” Tôi rất đáng nghi.
Anh ấy đỏ tai, chọt má lúm đồng tiền của tôi: “Vệ Hy, là đường đấy.”
“, anh không thích ? Vậy anh ngủ một đi. Haiz, chắc trong lòng anh có người rồi.”
“…”
Chu Yến Chi không chịu nổi , nắm mặt tôi rồi cắn một phát thật đau.
Quên luôn ai là người vừa mới bảo là “ đường đấy” nhé.
Thật sự là couple trước kia tôi thấy trên đường đã muốn né cho xa, không ngờ chính lại thành ra như vậy.
Tôi dẫn họ đến ở nhà nghỉ của bác tôi.
“Hy Hy, là tiểu thư cháu kể ? Ôi trời, hoan nghênh hoan nghênh, Hy Hy nhà bác từ nhỏ đã ít nói, nếu nó có gì không phải tiểu thư đừng để bụng nha.”
Bác tôi kích động muốn bắt tay tiểu thư, nghĩ lại thấy không tiện, nên kéo tay Tiểu cảm khái.
Ít nói?
Tiểu thư và Chu Yến Chi đồng loạt quay sang nhìn tôi đầy nghi hoặc.
Tôi thì tỏ ra rất ngoan ngoãn, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
“…”
29.
“Bác tớ là người đã bỏ tiền cho tớ đi . Tiền tớ dành dụm cũng đưa bác xây nhà nghỉ này. Đẹp không? Tớ để dành cho cậu phòng có view đẹp nhất, để tớ dẫn cậu đi xem.”
Tôi kéo tay tiểu thư đi lên lầu.
Khu nghỉ dưỡng nằm nép giữa núi và hồ, phía trước là mặt nước trong veo, phía tựa lưng núi rừng xanh mướt.
Leo lên tầng cao nhất bằng thang gỗ là một căn gác nhỏ ba mặt kính trong suốt, ánh sáng dịu nhẹ và tầm nhìn thoáng đãng.
Trước cửa treo một tấm biển gỗ nhỏ, ghi dòng chữ tay: [Phòng riêng của Tiểu Thư]
“Cậu dùng tiền tớ đưa, đem hết đi xây cái này sao?”, ánh mắt tiểu thư có phần phức tạp, bởi căn gác nhỏ này đúng chuẩn gu của cô ấy.
“Ừ ừ.”
Cô ấy không nói gì, nhìn tôi một lúc.
“Vệ Hy, đừng giấu tớ chuyện gì nhé.”
Mắt tôi sáng rực, gật đầu như giã tỏi.
Không giấu đâu.
Cô ấy hừ nhẹ, khóe môi lại không kìm được cong lên.
Cô ấy vẫn luôn là người kiêu ngạo nhất, cưng chiều tôi nhất, bảo vệ tôi nhất.
“Anh tớ lạnh lùng thế, cậu không thấy chán ?” Cô ấy nhíu mày, nghi hoặc hỏi.
Tiểu thư , anh cậu “ lạnh trong nóng” đấy, lời này tôi không tiện nói đâu.
Lúc tôi xuống lầu, Chu Yến Chi tự nhiên nắm tay tôi.
Tiểu thì nhìn tôi ánh mắt đầy thương xót.
???
Bác tôi vẫn đang kể chuyện lúc nhỏ của tôi.
Tôi là con út trong nhà, suýt bị bà nội dìm c h ế t, rồi bị ông nội dắt đi lạc trên núi.
Người gầy gò, suốt ngày vừa việc nhà vừa bị mắng.
Bác và bác gái thương tình để dành cơm cho tôi, bị bố tôi phát hiện thì họ khỏi cần diễn – cắt cơm luôn, còn ném tôi trước cửa nhà bác.
đó còn đánh tôi khóc.
một trận cãi vã, bác gái mang tôi về nuôi.
Tôi sống nhờ nhà bác từ nhỏ, rất biết nhìn sắc mặt người sống.
Cần ngoan thì sẽ ngoan, không phiền ai.
Bác từng định xin chuyển hộ khẩu cho tôi tôi không chịu, vì muốn nắm đằng chuôi.
Hồi cấp 2, bắt tôi nghỉ để đi .
Là bác tôi đã cãi nhau một trận rồi đưa cho tôi một khoản, còn đưa tôi ra thành phố ở nhà của bác gái để đi .
Từ đó tôi nội trú ở .
Không ai biết, đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của tôi.
Tôi như điên, muốn thoát khỏi nơi này.
Rồi tôi gặp Chu Yến Chi.
Tình đầu đời cho tôi biết thế là “tiếng sét ái tình”. đó là tiểu thư – tôi mặt dày bám cô ấy, để được nhìn thấy một cuộc sống hoàn toàn .
tôi thấy tôi càng sống càng tốt, lại gây sự bác, bắt tôi về nhà, không về thì đi rêu rao khắp nơi rằng tôi bất hiếu.
Tôi không muốn bác tôi bị kẹt giữa hai bên.
Nên tôi rất ít khi về quê.
Tôi , ngắt lời bác, kéo Chu Yến Chi – người vừa dùng cả tiếng đồng để nghe chuyện đời tôi – đi ra .
“Đừng nhìn em đó, thấy tội nghiệp hả?”
“Vệ Hy, anh nhé.”
“…”
30.
Cưới hả…?
Nhà giàu không phải đều hôn nhân sắp đặt ?
Một đứa như tôi cũng được cưới anh ấy á?
Tôi lảng đi bằng vài câu đùa.
Tôi vẫn biết thân biết phận, chẳng dám nghĩ đến, sợ hy vọng nhiều thì thất vọng cũng nhiều.
Chu Yến Chi nhìn tôi, không nói gì.
Chúng tôi ăn vài món đặc sản địa phương rồi quay lại thành phố.
Không lâu đó, tôi nhận được một email.
Là thư trúng tuyển từ viện nghiên cứu quốc tế Monterey (MIIS), Mỹ.
Tôi nhìn chằm chằm tiêu đề thư, tay run run mãi không dám mở.
Hít một hơi sâu. Nhấn .
“Chúc mừng bạn, bạn đã trúng tuyển ngành Biên – Phiên dịch tại trường chúng tôi…”
Khoảnh khắc đó, mắt tôi đỏ hoe.
nhiêu ngày đêm ôn thi như ùa về.
Sáng cũng dậy sớm từ vựng, tối đến thì nghe đài luyện nghe. Viết bài tự giới thiệu, sửa đi sửa lại không biết nhiêu , nhờ thầy cô sửa hộ, viết lại cả chục mới ra bản cuối.
Tiểu thư đã sớm nhận offer từ trường danh tiếng và chuẩn bị ra nước .
thì tôi cũng được rồi.
Tôi tích cóp từng đồng, dạy kèm, đầu tư cùng tiểu thư – tiền trong tài khoản dần dần đủ để tôi biến giấc mơ thành hiện thực.
“Hy Hy, cậu giỏi quá đi mất!”
Tiểu thư xem thư báo trúng tuyển xong thì phấn khích hẳn lên.
Tôi ôm tay cô ấy, dụi đầu , mũi cay xè.
Nếu không có cô ấy, chắc tôi sẽ không được thấy một cuộc sống .
31.
Tôi đã ra nước .
Trước lúc đi, Chu Yến Chi ôm chặt tôi, mãi vẫn không chịu buông.
Chúng tôi bắt đầu một mối tình xa.
Anh thỉnh thoảng sẽ bay qua thăm tôi, tôi thì quá bận.
những lúc rảnh rỗi có thể tranh thủ đi chơi anh, hoặc ngủ cùng anh, phần lớn thời gian tôi đều vùi đầu trong thư viện và các dự án.
Khi Bộ Ngoại giao đến Monterey tuyển dụng, tôi cũng nộp đơn.
Trải qua nhiều vòng phỏng vấn và kiểm tra, tôi thật sự đã đậu!
Ngày nhận được thông báo trúng tuyển, đúng lúc tôi vừa trở về nước.
Vừa bước ra khỏi sân bay, anh đã đứng đợi sẵn ở cổng, tay cầm một bó hoa… và một chiếc nhẫn.
Anh lại một cầu hôn tôi.
Cầu hôn hơi “quê” nhé, chẳng lãng mạn tí .
này, tôi không do dự.
Cuối cùng tôi cũng hiểu ra, điều ngăn cách chúng tôi chưa là xuất thân gia đình.
là trước , tôi chưa đủ mạnh mẽ để cảm thấy xứng đáng anh.
bây thì .
Tôi không còn là cô gái đương giấu giếm, sợ bị phát hiện .
Tôi đã có đủ tự tin để sánh vai bên anh.
32.
Vì công việc nên tôi thường xuyên tiếp xúc giới tinh hoa, và rồi người hay lo sợ mất tôi… lại là anh.
Vị “hoàng đế ghen tuông” cũng chính là anh.
Mấy năm nay, tiểu thư cũng hẹn hò vài người, hình như chẳng ai khiến cô ấy thật sự thích.
Cô từng nói, cô thà ế còn hơn đại.
Cuối cùng lại đi xem mắt bạn của Chu Yến Chi.
Tôi vô tình nhắc đến Trần Mặc Bạch, cô ấy phải nghĩ một lúc mới nhớ ra người này.
“…”
Về phần Trần Mặc Bạch, anh cũng đã ngành phiên dịch như mong muốn.
Không quay về thừa kế sản nghiệp gia đình, anh vừa vừa bảo: “Tôi không hợp kinh doanh. Sống đơn giản chút cho nhẹ đầu.”
Thỉnh thoảng, anh vẫn hẹn tôi đi uống cà phê.
Hôm đó, anh chống cằm nhìn tôi, vừa vừa trêu: “Vệ Hy, cậu thông thạo bảy thứ tiếng, lĩnh vực cũng có dính tay… Cậu có biết, bây cần đứng giữa đám đông là cậu đã tỏa sáng rồi không?”
Tôi bị anh khen đến ngại, đang định xua tay khiêm tốn thì liếc mắt một cái… lập tức im bặt.
Vị hoàng đế hay ghen của tôi… đến rồi.
Chu Yến Chi đứng cách đó không xa, phía là Tiểu , ngoan ngoãn gọi:
“Chị Hy.”
Tôi vẫy tay chào Trần Mặc Bạch, nói: “Đi nha, hôm trò chuyện tiếp.”
Trần Mặc Bạch liếc nhìn tôi, rồi nhìn sang Chu Yến Chi, bỗng nở nụ đầy ẩn ý, giọng chậm rãi: “Chia tay thì tìm tôi.”
“…”
Tôi suýt sặc nước bọt.
Tên này rõ ràng là cố tình!
Tôi quay đầu nhìn người – y như dự đoán.
Đường nét gương mặt anh căng cứng, ánh mắt gần như có thể b.ắ.n c h ế t người.
Tốt lắm.
một câu thôi, đã khiến hoàng đế hay ghen của tôi quay về trạng thái “bất an bất định” rồi.
– Hết –