Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g10Zf0g6q

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Vào lúc nguy cấp, Trần Nhị đã giúp chúng ta một tay. Hắn quanh mổ lợn, thân hình vạm vỡ, chỉ vài ba động tác đã chuyển hết gùi và đồ đạc của chúng ta vào mái hiên.

Đó là lần đầu tiên ta cảm nhận được giá trị trong lời khuyên của mẫu thân. Quả nhiên, thân hình rắn chính là tốt.

Giờ đây, gặp lại nhau, Trần Nhị còn căng thẳng hơn cả ta. Thấy ta, tay hắn không biết để đâu cho phải.

Ta mời hắn uống nước, hắn nói nước này ngon thật.

Ta mời hắn ngồi mép giường sưởi, hắn nói mép giường này ngồi thật thích.

Vài ba câu nói qua lại, ta bị bộ dạng ngốc nghếch của hắn chọc cho bật cười.

Thấy ta cười, hắn có chút ngượng ngùng gãi đầu. “Ta không giỏi ăn nói, làm nàng chê cười rồi.”

Ta vội giải thích: “Không phải, không phải cười huynh đâu.”

Hai người im lặng nhìn nhau. Một lúc lâu sau, Trần Nhị đột nhiên nhớ ra mình còn mua quà cho ta.

Hắn móc từ trong túi ra một gói mạch nha, đẩy qua bàn cho ta.

“Lần đầu gặp mặt, không biết nàng thích gì nên ta mua chút mạch nha. Ta thấy các cô nương trên phố thích ăn.”

mạch nha được gói cẩn thận trong giấy dầu, có thể thấy hắn rất có tâm. Ta từ từ mở lớp giấy gói ra, lấy một viên .

Trần Nhị thấy ta ăn hắn mang đến, cười ngây ngô. Hắn ngốc như vậy, ta không nên lừa dối hắn. Vì vậy ta đã nói thật.

“Trước đây ta đã từng thành thân một lần. Huynh đã gặp ở trên trấn rồi, chính là người bán đậu phụ cùng ta. Hắn vốn là quan lớn ở thành, vì phạm tội nên bị ta mua về. Nhưng hắn chê ta thô bỉ, không chịu sống cùng ta, hôm trước vụ án được lật lại đã về thành rồi.”

Nam nhân bình thường nghe ta nói những điều này, chắn sẽ có phần ghét bỏ. Nhưng Trần Nhị vẫn cười ngây ngô.

Hắn nói: “Không sao, không sao, đi rồi thì tốt.”

Ta ngạc nhiên: “Huynh không ghét bỏ sao?”

Trần Nhị cười e thẹn: “Nàng không ghét bỏ ta thô lỗ là được rồi.”

Hai người đang trò chuyện vẻ, Vương bà bà gõ cửa sổ: “Trần đồ tể, chúng ta nên về rồi.”

Trần Nhị đứng dậy, nhìn ta vẻ muốn nói lại thôi. Nhưng không chịu nổi sự thúc giục của Vương bà bà, cuối cùng hắn cũng quay người rời đi.

Ngay trước khi bước ra cửa, ta đã gọi hắn lại.

“Trần đồ tể, mạch nha này rất ngon, lần sau đến huynh lại mang thêm nhé.”

Đôi mắt có phần thất vọng của hắn lập tức sáng lên. Hắn gật đầu lia lịa: “Được, được.”

vì quá mừng, lúc ra cửa, hắn tình đụng phải ngạch cửa nhà ta.

Nhìn dáng vẻ thật thà ba bước ngoảnh lại một lần của hắn, ta không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

6

Sau khi hôn ước với Trần đồ tể được định, mẫu thân ta đã hỏi đi hỏi lại ta rất nhiều lần. “Nữ , con thật sự muốn gả sao?”

Ta gật đầu: “Chuyện này mà còn hối hận được à. Nhạn sống làm lễ hỏi của người ta cũng đã mang đến rồi, nào lại về cho người ta sao.”

Mẫu thân ta nói: “Mẫu thân không có ý đó, mẫu thân chỉ sợ con hối hận.”

Ta ngạc nhiên: “Con có gì mà phải hối hận.”

Bà có chút do dự, ấp úng nói: “Không phải con vẫn luôn muốn một công đẹp trai sao?”

“Trần Nhị ca ca cũng rất đẹp trai mà.”

Mẫu thân ta thở dài. Ta biết bà muốn nói gì. Bà muốn nói, không phải ta vẫn luôn muốn Phó Vân Tịch sao? Sao đột nhiên lại thay đổi ý định.

Ta cũng không biết tại sao mình lại thay đổi ý định. Có là vì phát hiện ra, đúng như lời Phó Vân Tịch nói, ta và hắn không hợp nhau.

Hoặc cũng có thể là phát hiện ra, những lời mẫu thân nói trước đây không sai. Dù sao sau khi Trần Nhị đến nhà ta, cuộc sống của chúng ta đã tốt hơn rất nhiều.

Hắn còn có thể làm hơn cả ta, chỗ đậu mà ta phải xay cả một canh giờ mới , hắn chưa đến nửa canh giờ đã xay rồi.

ra, hắn còn thường xuyên mang cho ta và mẫu thân một ít thịt lợn ngon.

Ăn đến nỗi ta và mẫu thân tròn trịa ra không ít.

Ngày nạp trưng, Trần Nhị kéo một xe sính lễ, còn mang theo nửa con lợn. Khi đưa thịt lợn vào tay mẫu thân ta, hắn đỏ mặt nói: “Nhạc mẫu yên tâm, con nhất định sẽ yêu thương Minh Nguyệt thật tốt.”

Nhạc mẫu nhìn tế tử, càng nhìn càng thuận mắt. Mẫu thân ta cười rạng rỡ đặt miếng thịt lợn lên chính đường, nhìn Trần Nhị lén nhét vào miệng ta.

Sau lễ nạp trưng, hôn của ta và Trần Nhị chính thức được định.

Đây là lần đầu tiên ta phát hiện, thì ra thành thân lại là một phiền phức đến vậy. Cuộc hôn nhân với Phó Vân Tịch, tất cả là ta đơn phương tình nguyện.

Ngay cả vấn danh cũng không có, nói gì đến hôn lễ.

Nhưng hôn lễ với Trần Nhị lại được tổ chức rất rình rang. Trước sau nhà ta treo đèn lồng đỏ. Ngay cả con lừa đã lâu không làm cũng được cài hoa đỏ.

Sáng sớm, Trương thẩm trong làng đã đến nhà se mặt cho ta. Chịu đựng cực hình se mặt, bà lại trét lên mặt ta một đống phấn son lạ.

Đợi đến khi Trần Nhị đến trước cửa nhà, ta cảm thấy mình như bị ngạt thở.

Trần Nhị từ nhỏ đã mồ côi phụ thân mẫu thân, nên hắn kéo ta đi một vòng quanh làng, cuối cùng lại quay về nhà ta.

Lúc bái đường, qua tấm khăn voan, ta nghe thấy tiếng mẫu thân nghẹn ngào: “Tốt, tốt cả.”

Bái đường , ta được bà hỷ dẫn vào căn phòng đã được sửa sang lại của mình.

Trần Nhị vẫn còn ở phía trước đãi khách. Ta trùm khăn voan đợi hắn đến khăn.

Đợi đến lúc ngủ gật, ta nghe thấy tiếng bước chân bên . Ngay sau đó, cửa bị đẩy ra, tiếng bước chân từ xa đến gần, dừng lại trước mặt ta.

Ta cứ ngỡ là Trần Nhị đã về, gọi lớn: “Trần Nhị ca ca, huynh mau giúp ta khăn voan lên đi. Ta ngột chết trong này rồi.”

Nhưng giây tiếp theo, ta lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Phó Vân Tịch.

“Ngươi gọi ai là ca ca?”

7

về thành đã gần một tháng. Vậy mà Phó Vân Tịch lại thấy lòng mình u uất, làm gì cũng chẳng hề hứng khởi.

Chuyện mưu nghịch xưa đã được Hoàng thượng điều tra sáng tỏ, hắn cũng được quan phục nguyên chức.

mà hắn ngày đêm ao ước cuối cùng cũng đã nằm trong tay. Ấy thế mà chẳng vì sao, hắn lại chẳng thể nào lên được.

Mỗi ngày vùi đầu vào chính sự trên án thư, hắn lại bất giác nhớ về những ngày tháng đẩy cối xay ở trấn Ngọc Dương.

An Ninh quận chúa ngày ngày quấn lấy hắn, mong sớm định được hôn .

lạ thay, rõ ràng khi còn ở trấn Ngọc Dương, hắn đã từng tư niệm nàng ta khôn nguôi.

Thế nhưng khi về , trông thấy vẻ ngang ngược kiêu căng của nàng ta, hắn lại chẳng thể nào yêu thương cho được.

Triều đình vẫn là những cuộc tranh giành đấu đá. Thấy hắn về, không ít kẻ muốn lôi kéo. Quà cáp chất đầy kho khiến hắn nhìn mà thấy phiền lòng.

Khi An Ninh quận chúa lại nổi giận vì hắn không chịu đồng ý, trong đầu hắn lại hiện lên gương mặt tầm thường của Giang Minh Nguyệt.

Suốt hai qua, nàng cũng đã quấn lấy hắn như vậy, nói không biết bao nhiêu lần lời muốn hắn cưới nàng.

Khi từ chối An Ninh quận chúa, hắn còn phải đắn đo lời , tìm một cái cớ. Nhưng khi từ chối Giang Minh Nguyệt đó, hắn luôn tỏ ra ghét bỏ, thẳng thừng.

Nàng dường như lúc nào cũng hiền lành, không bao giờ tức giận, cũng chẳng hề buồn bã.

thành càng lâu, chứng kiến càng nhiều những âm mưu lọc lừa, hắn lại càng nhớ mọi ở trấn Ngọc Dương.

Hắn không tại sao lúc đó mình lại muốn trốn chạy nơi ấy đến vậy.

Thậm chí còn đầu hối hận vì đã không cho Giang Minh Nguyệt đó thêm chút đồ đạc, cũng hối hận vì đã đối xử lạnh lùng với nàng.

Tây Bắc gặp hạn hán, cần người đi cứu trợ, hắn lập tức xin Hoàng thượng cho mình đi. Hoàng thượng đã chấp thuận.

Một ngày trước khi đi, hắn đến tiệm mua rất nhiều món đồ chơi nhỏ mà các nữ nhân yêu thích, còn mua cho Giang Minh Nguyệt một ít trâm cài tóc. Hắn hình như chưa từng tặng Giang Minh Nguyệt gì.

Nhìn những món đồ trong gói hàng, hắn gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ mừng của Giang Minh Nguyệt khi nhìn thấy chúng.

Vừa đến trấn Ngọc Dương, hắn đi theo con đường quen thuộc chạy về khoảng sân nhỏ mà mình đã ở hai . Nhưng càng đi càng thấy có gì đó không đúng.

Cả con hẻm được trang hoàng lộng lẫy, trông như đang có hỷ sự.

Hỷ sự của ai? Cả con hẻm này chỉ có Giang Minh Nguyệt là cô nương đến tuổi cập kê.

Một linh cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.

Cho đến khi hắn bước vào sân, nhìn thấy đám người say khướt, hắn run rẩy đẩy cửa căn phòng chật chội của Giang Minh Nguyệt. Lại nghe thấy tiếng nàng dịu dàng gọi người là ca ca.

8

Giọng nói của Phó Vân Tịch làm ta giật nảy mình.

Sao hắn lại đến đây? nào nghe tin ta thành thân nên đến uống rượu mừng?

Phó Vân Tịch dĩ nhiên không lời ta, hắn vươn tay định khăn voan của ta. Ta vội nghiêng đầu tránh tay hắn, có chút sốt ruột nói: “Huynh đừng , bà hỷ nói rồi, phải để tân lang cơ.”

Nhưng Phó Vân Tịch nào có nghe lời ta. Hắn không chút do dự giật phăng tấm khăn voan trên đầu ta.

Trước mắt bỗng sáng bừng, ta thấy Phó Vân Tịch mặt đầy giận dữ hỏi ta: “Ai cho phép ngươi thành thân?”

Ai cho phép ta thành thân? Dĩ nhiên là ta rồi.

Nhưng ta cũng không muốn lời hắn, cũng như hắn rất ít khi lời ta vậy.

Ta chỉ lo lắng vì khăn voan bị hắn mất, lát nữa Trần Nhị về thì cái gì đây?

Nghĩ đến đây, ta vươn tay với lấy tấm khăn voan đỏ trong tay hắn.

“Huynh lại cho ta, ai cho phép huynh .”

Phó Vân Tịch nắm chặt khăn voan, miệng vẫn lặp lại câu nói đó.

“Ai cho phép ngươi thành thân?”

Ta trừng mắt nhìn hắn, trong lòng có chút tức giận. Con người này sao lại quặc như vậy, trước khi đi rõ ràng nói hạng người như ta, hợp nhất là với một gã đồ tể.

Vậy mà khi ta lấy đồ tể thật, hắn lại không . Với lại, hắn tức giận cái nỗi gì chứ?

Thấy không khí căng thẳng, ta định gọi Trần Nhị sân vào. Nhưng lại nhớ đến lời dặn của bà hỷ, không được nói lớn tiếng.

Trong lúc do dự, Trần Nhị say khướt đẩy cửa phòng tân hôn vào.

Thấy Phó Vân Tịch, gương mặt vốn đầy vẻ say của hắn bỗng nên tỉnh táo, nhuốm phần lạnh lẽo.

“Ngươi đến đây làm gì?”

Phó Vân Tịch tay cầm khăn voan, quay người nhìn hắn, cũng với gương mặt lạnh lùng.

“Ngươi là cái thá gì?”

9

Ta thấy Trần Nhị vào, vội chạy đến bên hắn. Sợ hắn lầm, ta giải thích: “Ta không cho hắn vào, là tự hắn vào. Ta cứ ngỡ là huynh…”

Trần Nhị dịu dàng vỗ nhẹ tay ta, an ủi: “Ta biết rồi, không sao, không trách nàng.”

Hành động này không biết sao lại chọc giận Phó Vân Tịch. Hắn kìm nén cơn giận, trầm giọng quát: “Bỏ tay ra.”

Trần Nhị cười lạnh, thuận thế nắm lấy tay ta. “Ta nắm tay nương tử của ta, liên quan gì đến ngươi? Thái phó đại nhân, ngươi quản có phải quá rộng rồi không.”

Phó Vân Tịch đuối lý, nhưng không hề nhượng bộ.

“Ai nói nàng ấy là nương tử của ngươi?”

Trần Nhị cười đầy lý : “Đã có văn thư, có hôn khế, trên sổ hộ tịch của quan phủ giấy trắng mực đen ghi rõ. Giang Minh Nguyệt là nương tử của ta.”

Câu nói này đanh thép hùng hồn, cho ta một cảm giác an toàn cùng. Nhưng không sao, ta lại cảm thấy hắn không còn giống với vẻ ngốc nghếch trước đây nữa.

Ta thấy Phó Vân Tịch hít một hơi thật sâu, rồi nói với Trần Nhị: “Giang Minh Nguyệt một lòng yêu ta, tuyệt đối sẽ không thành hôn với ngươi.”

Ta: “…”

Trần Nhị cười khẩy một tiếng, nói với Phó Vân Tịch:

“Đó là trước kia. Bây giờ, Minh Nguyệt đã là nương tử của ta rồi. Nạp thái, vấn danh, hạ sính, tất cả do Minh Nguyệt tự mình gật đầu đồng ý.”

“Đại nhân vẫn nên về trước đi, đừng làm lỡ động phòng hoa chúc của ta và Minh Nguyệt.”

Nghe những lời này, Phó Vân Tịch cuối cùng cũng không kìm được cơn giận trong lòng.

Hắn nghiến răng đe dọa Trần Nhị: “Ngươi dám? Không có sự cho phép của ta, không ai được thành hôn với Giang Minh Nguyệt.”

Ta có chút cạn lời. Hắn có phải phụ mẫu của ta đâu, chuyện cưới xin của ta thì liên quan gì đến hắn.

Trần Nhị thấy hắn không biết điều, đành phải ra tay, chuẩn bị đẩy hắn ra .

“Ta không có ý tranh đấu với ngươi, nhưng hôm nay là ngày đại hỷ của ta, bất kẻ nào phá rối, ta cũng sẽ không nương tay.”

Nhưng Phó Vân Tịch không biết đã uống nhầm thuốc gì, cứ nhất quyết không đi. Trong lúc xô đẩy, hai người lao vào đánh nhau.

Phó Vân Tịch sao có thể là đối thủ của Trần Nhị. Chưa đến hai hiệp, mặt hắn đã ăn cú đấm.

Ta sợ động tĩnh quá lớn làm phiền đến khách khứa bên , nên đã ra tay ngăn cản.

Phó Vân Tịch nhổ ra một ngụm máu, nhìn ta nói:

“Giang Minh Nguyệt, thấy chưa? Hắn chỉ là một gã thất phu.”

“Hạng người như vậy, có gì tốt chứ?”

Ta đứng bên cạnh Trần Nhị, cẩn thận lau vết máu trên nắm đấm cho hắn.

Giọng điệu bình thản đáp: “Thất phu thì đã sao? Ta chính là ngưỡng mộ chàng ấy, muốn gả cho chàng ấy.”

Trong phòng lặng đi trong giây lát. Trần Nhị nắm ngược lại tay ta.

Phó Vân Tịch lại bị chọc cho tức cười, hắn nói với ta: “Tốt, tốt lắm, Giang Minh Nguyệt, ngươi cố tình chọc tức ta đúng không?”

Ta ngạc nhiên, ta chọc tức hắn chỗ nào. Nhưng ánh mắt của hắn có chút đáng sợ, ta bất giác nấp sau lưng Trần Nhị. Không biết hành động nào của ta lại chọc giận hắn.

Phó Vân Tịch cười lạnh một tiếng rồi đùng đùng bỏ đi. Dáng vẻ đó của hắn khiến lòng ta bất an.

Quả nhiên. Không lâu sau, bên vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Ngay sau đó, quan binh phá cửa xông vào. Huyện lệnh đại nhân chỉ huy đám nha dịch trói Trần Nhị lại.

Ta bị cảnh tượng này dọa cho sững sờ, ngây người đứng tại chỗ.

Một lúc lâu sau mới phản ứng lại, vội vàng chạy đến giữ Trần Nhị, quay đầu hỏi huyện lệnh: “Đại nhân, công của ta đã phạm tội gì, tại sao các người lại chàng ấy đi?”

Mẫu thân ta cũng nghe thấy động tĩnh, vội vàng cùng ta giữ lấy Trần Nhị đang bị giải đi.

Huyện lệnh cười lạnh một tiếng: “Hắn dám hành hung mệnh quan triều đình, bản huyện lệnh dĩ nhiên phải hắn về thẩm vấn cho ra nhẽ.”

“Mệnh quan triều đình?” Mẫu thân ta không biết chuyện vừa rồi, nên mặt đầy nghi hoặc.

Nhưng ta lại biết, vị mệnh quan này hẳn là Phó Vân Tịch.

10

Trần Nhị cuối cùng vẫn bị đi. Ta và mẫu thân van xin thế nào cũng ích. Trước khi đi, Trần Nhị còn an ủi ta và mẫu thân.

“Nhạc mẫu, Minh Nguyệt, không sao đâu, hai người đừng sợ.”

Nhưng sao ta có thể không sợ. Lúc này, trong lòng ta bỗng nhiên căm ghét Phó Vân Tịch. Nhưng ghét thì ghét, sau khi bàn bạc với mẫu thân, ta vẫn quyết định ngày hôm sau sẽ đến cầu xin Phó Vân Tịch.

Nào ngờ, ngày hôm sau, ta còn chưa kịp bước ra sân, Phó Vân Tịch đã tìm đến trước.

Hắn mặc còn sang trọng hơn hôm qua, còn lễ phép hành lễ với mẫu thân ta, khiến mẫu thân ta ngạc đến không khép được miệng.

Thấy ta nhìn hắn đằng đằng sát khí, hắn dịu dàng hỏi: “Sao thế? Sao lại nhìn ta như vậy?”

Ta lòng đầy khó chịu, nhưng vẫn kiềm chế hỏi hắn: “Đại nhân, có phải ngài đã sai người của phủ nha công của ta đi không?”

Trong mắt Phó Vân Tịch loé lên một tia lạnh lẽo.

công nào?”

Ta sốt ruột: “ công của ta đã đánh ngài, là chàng ấy không đúng, chúng ta xin bồi tội với ngài. Nhưng ngài phá hoại hôn lễ của chúng ta trước, ngài không nên không nói một tiếng đã chàng ấy đến phủ nha.”

Phó Vân Tịch có chút mất kiên nhẫn.

công, công, công, trong mắt ngươi chỉ có gã thất phu đó thôi sao?”

“Giang Minh Nguyệt, từ lúc ta về đến giờ, ngươi đã hỏi thăm ta một câu nào chưa?”

Ta không , ta hỏi thăm hắn làm gì? Trần Nhị là phu quân ta cưới hỏi đàng hoàng. Ta quan tâm hắn thì có gì không đúng?

Mẫu thân lén véo vào cánh tay ta, ra hiệu cho ta phải nhẫn nhịn.

Nghĩ đến Trần Nhị vẫn còn trong lao ngục, ta đành phải gạt bỏ ân oán, dịu giọng xin lỗi hắn.

“Đại nhân, chuyện hôm qua, là chúng ta không phải, xin ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, thả chàng ấy ra đi ạ.”

“Đợi chàng ấy ra, ta và chàng ấy sẽ cùng nhau đến tạ lỗi với ngài.”

Phó Vân Tịch nhìn chằm chằm vào ta, nói từng chữ: “Giang Minh Nguyệt, ta tức giận, không phải vì hắn đã đánh ta.”

Ta sững người, vậy là vì cái gì? Hay là, hắn vẫn còn giận chuyện trước đây ta và mẫu thân ép hắn cưới ta?

Nghĩ đến đây, ta lập tức không còn cứng rắn như trước nữa.

Chuyện trước đây, đúng là ta có hơi quá đáng. Không chỉ ép người ta cưới mình, còn vị Thái phó cao cao tại thượng đi làm nặng.

“Đại nhân, chuyện trước đây là ta không phải, ta không biết thân phận của ngài. Ta thề, nếu ta biết ngài là Thái phó, ta chắn không dám có suy nghĩ xằng bậy.”

“Còn chuyện làm nặng, cái đó, là ngài tự nguyện…”

Ta không có đủ tự tin, giọng nói cũng ngày càng nhỏ đi.

Phó Vân Tịch càng thêm tức giận, ánh mắt lạnh lùng quét qua ta.

“Giang Minh Nguyệt, ngươi đúng là đồ ngoan cố ngu muội.”

Ta bối rối, “ngoan cố ngu muội” là có ý gì?

Phó Vân Tịch vẫn không giải thích cho ta, hừ lạnh một tiếng rồi quay người rời sân.

11

Mẫu thân trách ta tính khí ngang bướng, đã đắc tội với Phó Vân Tịch.

“Tạo nghiệt mà, giờ phải làm sao đây, tế tử vẫn còn trong ngục.”

Ta cũng hối hận vì sự lỗ mãng của mình. Nhưng sự đã rồi, ta thực sự không nghĩ ra cách nào . Đành phải bảo mẫu thân chuẩn bị ít đồ ăn, xem có thể mang vào cho Trần Nhị được không.

phủ nha, tên nha dịch nói với ta rằng người không phận sự cấm vào. Nhưng quay người lại, hắn lại cho người vào.

Dù ta không thông minh, cũng nhìn ra được mánh khóe trong đó. là Phó Vân Tịch đã dặn dò, nên đám nha dịch không cho ta vào.

Không còn cách nào , ta đành nhờ hắn vào báo tin cho Phó Vân Tịch một tiếng, nói rằng ta muốn tìm hắn.

Phó Vân Tịch ra rất nhanh. Chỉ là lần này, hắn lại về dáng vẻ lạnh lùng như trước. Giọng điệu không thiện cảm, hắn hỏi: “Ngươi đến đây làm gì?”

Nhớ lại chuyện buổi sáng, ta không dám chọc giận hắn nữa. Ta nhỏ nhẹ đáp: “Đại nhân, ta đến thăm ngài.”

Quả nhiên, nghe ta đến thăm hắn, sắc mặt Phó Vân Tịch dịu đi không ít, hắn dẫn ta vào hậu viện của phủ nha.

Vào phòng, hắn rót cho ta một ly nước. Nhưng trong lòng ta chỉ canh cánh về Trần Nhị, hoàn toàn không uống nổi.

Thấy tâm trạng hắn có vẻ tốt, ta mới mở lời: “Đại nhân, ta có thể cầu xin ngài một được không?”

Phó Vân Tịch không đáp lời, đẩy một cái hộp về phía ta.

“Xem rồi nói.”

Ta mở ra xem, thì ra là những món đồ chơi nhỏ như bướm bằng dây đồng, trâm cài tóc. Ta thật sự không tại sao hắn lại cho ta xem những này.

“Thích không?”

Ta qua loa gật đầu: “Đại nhân, có thể cầu xin ngài…”

Phó Vân Tịch uống một ngụm nước, nhàn nhạt nói: “Ngươi có phải muốn cầu ta đưa ngươi đi gặp gã thất phu đó không?”

Ta gật đầu: “Có được không ạ?”

Phó Vân Tịch nhướn mày: “Được thì được, nhưng ngươi đừng hối hận.”

Ta ngạc nhiên, ta mong được gặp Trần Nhị còn không hết, sao lại có thể hối hận. Thấy ta quả quyết, Phó Vân Tịch chậm rãi dẫn ta đến nhà lao.

Vừa bước vào, mùi ẩm mốc xen lẫn mùi tanh hôi đã ập vào mặt. Ta căng thẳng tìm kiếm bóng dáng Trần Nhị trong từng dãy nhà giam.

Cuối cùng, ở phía trong cùng, ta thấy Trần Nhị đang co ro ngủ trong góc. Hắn hẳn đã bị tra tấn, cả người toát ra mùi máu tanh.

“Trần Nhị ca ca, Trần Nhị ca ca.”

Ta đau lòng gọi hắn.

Trần Nhị từ từ quay đầu lại, thấy là ta, hắn lê đôi chân bị thương bò về phía ta.

Chưa đầy hai ngày, hắn đã tiều tụy đến không nhận ra.

“Minh Nguyệt, sao nàng lại đến đây?”

Ta không nhắc đến Phó Vân Tịch đang đứng sau lưng, mà nói với hắn: “Ta nghĩ ngày nay chàng chắn không ăn uống tử tế, nên mang cho chàng ít cơm.”

Nói , ta mở hộp thức ăn, đưa cơm và thức ăn vào tay hắn.

Trần Nhị không ăn, hắn nhìn Phó Vân Tịch song sắt với vẻ mặt giận dữ.

“Ngươi đến đây làm gì?”

Ta sợ hắn lại đắc tội với Phó Vân Tịch rồi bị trách phạt, dùng bánh bao chặn miệng hắn lại.

Phó Vân Tịch đứng sau lưng thấy vậy, cười lạnh một tiếng:

“Giang Minh Nguyệt, thấy rõ chưa?”

“Hạng người như vậy, ngươi vẫn muốn gả sao?”

Ta không nói gì, chỉ đút bánh bao cho Trần Nhị.

Phó Vân Tịch thấy ta không để ý đến hắn, có chút mất kiên nhẫn.

“Được rồi, đi thôi, đến giờ rồi.”

Viên cai ngục nhận được ánh mắt của hắn, cũng tiến lên đuổi ta. Ta bất đắc dĩ, đành phải theo Phó Vân Tịch rời đi.

Nhưng Phó Vân Tịch không đưa ta về, mà dẫn ta vào một gian phòng nhỏ cách vách. Ta có chút nghi hoặc.

Giây tiếp theo, ta nghe thấy tiếng thẩm vấn của nha dịch từ phòng bên cạnh vọng sang.

12

“Hành hung mệnh quan triều đình, ngươi có nhận tội không?”

Trần Nhị đáp: “Ta nhận, nhưng là hắn phá hoại hôn lễ của ta trước. Huống hồ, vị mệnh quan triều đình đó cũng đã đánh ta.”

Có người đã đánh hắn, ta nghe thấy tiếng tát giòn giã. Nghe tiếng Trần Nhị bị đánh, ta có chút sốt ruột, suýt nữa đã hét lên. Phó Vân Tịch lại dùng tay bịt chặt miệng ta.

“Chỉ có lý quan đánh dân, chứ không có dân đánh quan. Ngươi tiện dân, rõ ràng là ngươi dưới phạm trên.”

Trần Nhị còn muốn phân bua, lại là tiếng gậy gỗ đập chát chúa. Ta nghe thấy hắn đau đến hít khí lạnh, nhưng vẫn không chịu cúi đầu.

Một lúc sau, tiếng thẩm vấn lại vang lên.

“Thái phó đại nhân nhân từ, đã hạ lệnh, chỉ cần ngươi nhận tội, ngày mai chúng ta sẽ thả ngươi về.”

Trần Nhị im lặng một lát, rồi hỏi: “Chỉ cần nhận tội là có thể về sao?”

Sau khi nhận được câu lời khẳng định, hắn bảo người ta đưa giấy nhận tội để điểm chỉ. Lòng ta bất giác nhẹ nhõm, hắn nên làm vậy từ sớm, chỉ cần cúi đầu một chút, chúng ta có thể đoàn tụ rồi.

Nhưng giây tiếp theo, ta lại nghe thấy tiếng Trần Nhị gầm lên giận dữ.

“Lão tử không ký! Cái gì mà lão tử dụ dỗ Giang Minh Nguyệt?”

“Giang Minh Nguyệt là nương tử ta cưới hỏi đàng hoàng, có ghi trong văn tịch của quan phủ.”

Lại một tràng tiếng đòn bịch bịch. Giọng nói mất kiên nhẫn của tên nha dịch cũng vang lên cùng lúc:

“Bảo ngươi ký thì cứ ký, ở đâu ra mà lắm lời thế?”

“Chỉ cần ngươi ký vào bản nhận tội này, về nhà viết cho Giang nương tử đó một tờ hưu thư, thì sẽ không có chuyện gì cả.”

Giọng Trần Nhị đã có phần run rẩy:

“Ta không ký, chết ta cũng không ký.”

“Không biết điều.”

Ngay sau đó, lại là một trận đòn nữa. Tiếng rên khẽ của Trần Nhị xen lẫn tiếng gậy gộc đánh vào tai ta.

Nhưng Phó Vân Tịch ở sau lưng bịt chặt miệng ta, khiến ta không thể lên tiếng, chỉ có thể đứng thẳng người nghe Trần Nhị chịu phạt.

Một lát sau, tiếng đòn dừng lại. Ta cứ ngỡ đã kết thúc. Nhưng không lâu sau, ta nghe thấy tiếng la hét xé lòng của Trần Nhị. Xen lẫn trong đó là tiếng “xèo xèo” của da thịt bị đốt cháy.

Ta không biết đó rốt cuộc là hình phạt gì, nhưng có thể khiến một người cứng rắn như Trần Nhị cũng phải hét lên, chắn rất đau, rất đau.

Ta bất lực không thể ngăn cản, chỉ có thể nghe tiếng khóc la của Trần Nhị mà rơi lệ.

Tiếng đe dọa của tên nha dịch vẫn tiếp tục.

“Ký không? Vẫn không ký à? Nếu còn không ký, chúng ta sẽ thử vài món mới.

“Ta ký… Ta… ký…”

Khoảnh khắc giọng nói yếu ớt của Trần Nhị truyền đến, ta cuối cùng cũng suy sụp.

13

Ra nhà lao, mắt ta vẫn còn đỏ hoe. Nghĩ đến tiếng gào thét lúc nãy của Trần Nhị, tim ta như bị ai đó bóp nghẹt.

Thấy ta buồn bã, Phó Vân Tịch, người nãy giờ vẫn im lặng, lên tiếng chế giễu.

“Giang Minh Nguyệt, bây giờ ngươi đã biết người mình chọn là hạng người gì rồi chứ?” “Có phải hối hận vì đã gả cho hắn không?”

Ta không đáp, buồn bã hỏi hắn: “Chàng ấy đã ký giấy nhận tội, các người có thể thả chàng ấy ra chưa?”

Phó Vân Tịch sững người, dường như không ngờ ta sẽ hỏi câu này. Một lúc sau, hắn cười cười, rồi nói: “Vậy còn phải xem biểu hiện của hắn, tờ hưu thư của hắn vẫn chưa viết.”

Ta lau nước mắt.

“Ta viết có được không?”

“Cái gì?”

“Ta viết hưu thư. Chỉ cần ngài thả chàng ấy ra, đừng đánh chàng ấy nữa.”

Phó Vân Tịch lại đầu tức giận. “Giang Minh Nguyệt, ngươi có ý gì?”

Ta nhìn hắn, “Chẳng phải ngài muốn thù ta, muốn thấy ta thành một bà cô không ai dám lấy, cô độc cả đời sao? Ta viết hưu thư, Trần Nhị ca ca sẽ không còn liên quan gì đến ta nữa. Ngài đừng tra tấn chàng ấy nữa.”

Ta càng nói càng tủi thân, cảm thấy mình lại khóc.

Phó Vân Tịch lạnh lùng nói: “Giang Minh Nguyệt, trong lòng ngươi, ta là một kẻ ti tiện như vậy sao?”

Hắn có ti tiện hay không thì ta không biết. Nhưng ta biết hắn ghét ta cay đắng.

Thấy ta không nói, hắn thở dài.

“Ngươi và gã đồ tể đó hòa ly, ta sẽ đưa ngươi về thành.”

Ta khó nhìn hắn, đưa ta về thành làm gì? Một lát sau, hắn ho nhẹ một tiếng, nhàn nhạt nói: “Không phải ngươi vẫn luôn muốn gả cho ta sao? Nếu gả cho ta, ngươi sẽ không phải sống cô độc cả đời.”

lạ, trước đây ta rõ ràng rất mong hắn nói câu này. Nhưng bây giờ, ta lại chẳng chút nào.

“Làm vậy, ngài sẽ thả Trần Nhị ca ca chứ?”

Nghe ta lại nhắc đến Trần Nhị, Phó Vân Tịch cuối cùng cũng không kìm nén được cơn giận trong lòng.

“Trần Nhị, Trần Nhị, trong lòng ngươi chỉ có Trần Nhị thôi sao? Hắn chẳng qua chỉ là một gã thất phu giết lợn, có gì đáng để ngươi lưu luyến xót thương?”

Ta lời từng chữ một: “Chàng ấy tốt bụng, chưa bao giờ ghét bỏ ta.”

Phó Vân Tịch cười khẩy: “Chỉ vì điều đó?”

Ta gật đầu: “Chỉ vì điều đó.”

“Nhưng ngươi đã nghe thấy rồi đó, hắn vừa mới từ bỏ ngươi.”

“Đó là vì ngài đã dùng cực hình với chàng ấy.”

Phó Vân Tịch cười lạnh: “Chỉ với chút hình phạt đó, hắn đã vẻ ký tên, đồng ý viết hưu thư cho ngươi. Hạng người như vậy, tại sao ngươi cứ nhất quyết phải chọn hắn.”

Ta nhìn thẳng vào hắn: “Ta đã nói rồi, đó là vì ngài đã dùng cực hình với chàng ấy. Chàng ấy yêu ta, nhưng chàng ấy đã không chọn ta, điều này ta không trách chàng ấy. Đổi lại là ta, nếu có người dùng đủ mọi hình phạt ép ta từ bỏ chàng ấy, ta cũng sẽ từ bỏ. Quyết định mà con người đưa ra ở ngưỡng cửa sinh tử, không thể tính là thật. Chàng ấy chỉ là muốn được sống mà thôi.”

Phó Vân Tịch dường như không ngờ ta sẽ nói như vậy, hắn ngây người nhìn ta.

“Nhưng ta, đổi lại là ta, ta sẽ chọn ngươi, Giang Minh Nguyệt, ta sẽ chọn ngươi.”

Ta sững người, có ý gì? nào hắn làm tất cả những điều này, là để có được ta?

14

Nhưng ta không muốn nói với hắn những điều này nữa. Vì vậy, ta kiên quyết vạch trần lời nói của hắn.

“Sẽ không, Phó đại nhân, ngài sẽ không chọn ta đâu. Thân thể của ngài chịu không nổi những hình phạt đó. Huống hồ, trong hai qua, ngài không hề bị bất mối đe dọa nào đến tính mạng, nhưng ngài vẫn không chọn ta. Ta đã hỏi ngài hết lần này đến lần , ngài đã không chọn ta.”

Phó Vân Tịch còn muốn phản bác, nhưng mở miệng ra lại thấy mình hình như không có cách nào phản bác được.

Bởi vì trong hai qua, hắn quả thực đã đối xử với ta rất quá đáng. Hắn luôn ghét bỏ ta.

Ghét bỏ ta ăn nhồm nhoàm, ghét bỏ những vết tàn nhang trên mặt ta, ghét bỏ quần áo ta mặc toàn mảnh vá.

Có lúc ta bước chân trái vào cửa cũng bị hắn chê là bước quá lớn.

Ta biết tại sao hắn ghét bỏ ta. Vì hắn không thích ta.

Ta cũng biết tại sao Trần Nhị không ghét bỏ ta. Vì hắn thích ta.

Những khuyết điểm mà Phó Vân Tịch từng ghét bỏ, Trần Nhị đã khen ngợi. Lần đầu tiên ta biết, được một người thích lại hạnh phúc đến thế.

Ta không muốn Phó Vân Tịch nữa.

Thấy vẻ mặt kiên định của ta, Phó Vân Tịch cười tự giễu.

“Phải rồi, ta đã không lựa chọn.”

Ta không biết hắn đang nói với ta, hay là nói với chính mình. Tóm lại, hắn không nói với ta về chuyện này nữa, mà xếp người đưa ta về nhà.

Ta còn muốn hỏi hắn, hưu thư viết thế nào, viết thì đưa cho hắn ra sao, nhưng hắn không nói gì cả, quay người đi vào phủ nha.

Ta sợ họ lại đánh Trần Nhị, về đến nhà định đi tìm tú tài trong làng giúp ta viết một tờ hưu thư. Nhưng chân trước vừa bước ra nhà, chân sau Trần Nhị đã về. Chân hắn bị thương, là người của nha môn khiêng về. Thấy hắn, ta và mẫu thân mừng đến khóc.

Trần Nhị vẫn mang vẻ mặt thật thà đó, xoa đầu ta nói: “Minh Nguyệt, đừng sợ, ta về rồi đây.”

15

Sau khi người của nha môn đi rồi, ta vội vàng kiểm tra vết thương của hắn.

“Ta nghe thấy họ dùng sắt nung dí vào người chàng, chàng chắn đau chết đi được.”

Vừa nghĩ đến tiếng gào thét đau đớn của hắn trong nhà lao, lòng ta lại quặn thắt.

Nhưng tìm khắp người, ta không hề thấy vết sẹo do sắt nung trên người Trần Nhị.

Trần Nhị nắm lấy tay ta, vẻ mặt nghi hoặc.

“Sắt nung gì cơ? Họ chỉ đánh ta trượng thôi mà.”

Ta hoang mang: “Ta rõ ràng nghe thấy họ tát chàng, còn dùng gậy đánh chàng nữa mà.”

Trần Nhị ngơ ngác: “Lúc nào?”

“Sau khi muội mang cơm cho chàng đó.”

Trần Nhị sờ trán ta.

“Minh Nguyệt, có phải nàng lo quá nên hồ đồ rồi không? Sau khi nàng đi, ta vẫn luôn ở trong phòng giam mà.”

“Cái gì?”

“Vậy còn giấy nhận tội và hưu thư?”

Trần Nhị bật dậy: “Hưu thư gì? Ai muốn bỏ ai?”

Lần này, đến lượt ta hoang mang.

16

Sau khi Giang Minh Nguyệt đi, Phó Vân Tịch đột nhiên cảm thấy bản thân có chút nực cười. Vở kịch nhận tội mà hắn đã dày công đặt vì nàng, cuối cùng lại thành hòn đá thử vàng cho tấm chân tình của Trần Nhị.

Hắn cuối cùng cũng ra, Giang Minh Nguyệt từ bỏ hắn không liên quan gì đến gã thất phu kia. Tất cả là do hắn gieo gió gặt bão.

Dù không có Trần Nhị, Giang Minh Nguyệt cũng sẽ không quay đầu lại.

Nghĩ thông suốt điều này, hắn cảm thấy trong lòng ngột ngạt, cùng khó chịu, tựa như tim mình bị gì đó bóp nghẹt.

Hắn biết, đó gọi là xót xa, là đau khổ, là vị đắng của yêu mà không được đáp lại.

Hai qua, khi hắn hết lần này đến lần từ chối Giang Minh Nguyệt, hết lần này đến lần chế giễu nàng, nàng chắn cũng đã đau lòng, cũng đã khó chịu.

Nhưng tất cả dụng rồi, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ. Chính sự kiêu ngạo và tri của hắn đã tự tay đẩy nàng đến bên người .

Hắn không thể trách ai, cũng không có tư cách oán trách số phận. Tất cả đã dụng rồi.

17

Hai sau ngày cưới, Giang Minh Nguyệt và Trần Nhị sinh được một nữ . Kể từ ngày nữ chào đời, trong mắt Trần Nhị không còn có Giang Minh Nguyệt nữa.

Mỗi ngày bán thịt còn chưa vào đến sân đã gọi lớn: “Nữ yêu của phụ thân, phụ thân về rồi đây.”

Dù cho nữ đó còn chưa biết gọi phụ thân, hắn vẫn ngày nào cũng như vậy.

Nhìn bộ dạng không biết xấu hổ của Trần Nhị, Giang Minh Nguyệt bất mãn: “Nữ , nữ , trong mắt chỉ có nữ của chàng thôi.”

Mỗi lần nàng nói như vậy, Trần Nhị sẽ luôn móc từ sau lưng ra một món đồ chơi mới để dỗ dành Giang Minh Nguyệt.

“Ai nói thế, ta cũng nhớ nương tử mà.”

Giang Minh Nguyệt rất dễ bị chiêu này của hắn dỗ ngọt.

Cho đến một ngày, một đứa trẻ trên phố mang đến cho Giang Minh Nguyệt một chiếc hộp nhỏ. Trong hộp chất đầy những món đồ chơi nhỏ mà các tiểu cô nương yêu thích.

Giang Minh Nguyệt cứ ngỡ là Trần Nhị mua để dỗ mình , đỏ mặt phàn nàn: “Cái đồ chết bầm, toàn mua dụng này, lại còn mua nhiều thế.”

Nhưng đợi Trần Nhị về, từ sau lưng móc ra một gói mạch nha, Giang Minh Nguyệt mới nghi hoặc.

Nàng chỉ vào cái hộp hỏi Trần Nhị: “Những này không phải chàng mua sao?”

Trần Nhị lắc đầu: “Không phải, sao ta có thể mua nhiều thế này một lúc được.”

Giang Minh Nguyệt càng thêm nghi hoặc, vậy thì là ai mua.

Nhìn con bướm bằng dây đồng sống động như thật ở lớp trên cùng, Giang Minh Nguyệt mơ hồ cảm thấy có chút quen mắt.

(Hết)

Tùy chỉnh
Danh sách chương