Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4foAuX92ez

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Vân Tranh trong mơ màng nghe thấy một tiếng .
Là giọng của người nam nhân lúc nãy, thật dịu dàng.
Tranh Tranh?
Là đang nàng sao?
Nàng đã đến giới hệ thống rồi sao?
Hệ thống rác rưởi đâu?
Tại sao nàng không mở mắt ra được.
Hay là, nàng đã rồi?
“Tranh Tranh, cầu xin con mau tỉnh lại.”
Tiếng vẫn tiếp tục.
Lần này là giọng của một người phụ nữ tuổi, còn xen lẫn tiếng khóc nức nở.
Nàng có một cảm giác vô cùng mãnh liệt, nàng mở mắt ra xem.
Nàng cố hết sức để mở mắt.
cùng, nàng nhìn thấy một luồng sáng trắng.
Nàng mở mắt ra rồi!
…
“Mẹ, Tranh Tranh tỉnh rồi!”
“Tranh Tranh!”
“Tranh Tranh!”
“Tranh Tranh của mẹ, con cùng cũng tỉnh lại rồi.”
Chưa kịp thích ứng với ánh sáng chói mắt, tiếng khóc của người phụ nữ đã truyền vào tai cô.
Sau đó, cô cảm thấy một đôi bàn tay ấm áp phủ lên tay mình.
Giây tiếp theo, một khuôn mặt phóng đại của một người đàn ông đột ngột xông vào tầm mắt cô.
Một đôi mắt sâu thẳm nhưng quầng thâm.
Dưới mũi cao là đôi môi mỏng đang mím lại trong nụ cười mừng đến phát khóc.
Đầu cô vang lên một tiếng “ầm”.
Ký ức quá khứ điên cuồng ùa trong đầu.
Nước mắt Vân Tranh như vỡ đê, tuôn rơi không ngừng.
Cô đã nhớ ra tất cả.
Cô không là người làm nhiệm không có ký ức, không có cảm tên Vân Tranh.
Cô là họa sĩ Vân Tranh.
Cô có một người bạn trai đã yêu nhau bảy .
Ngay trước khi hai người kết hôn, vì một tai nạn xe, cô thành người thực vật.
Cô đã nằm suốt .
…
Vân Tranh ngồi trên giường bệnh, nhìn Cố Thâm đi cà nhắc ra ngoài lấy thuốc cho cô.
“Mẹ, chân của A Thâm sao lại .”
“Cái gì mà sao lại ?”
“Tiểu Cố không bẩm sinh đã vậy sao?”
Cô theo bản năng muốn phản bác, lại bị mẹ ngắt lời.
“Mẹ cho con biết nhé, thằng bé Tiểu Cố này trong suốt con làm người thực vật, ngày nào cũng đến thăm con, chăm sóc con.”
“Con đừng thấy nó chân cẳng không tiện mà ghét bỏ nó.”
Vân Tranh im lặng.
Sao có thể chứ?
Cô nhớ trước đây Cố Thâm còn vì lời động viên của cô mà tham gia đội bóng rổ.
Sao có thể bẩm sinh chân cẳng không lành lặn được?
Nhưng hình như tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận lời của mẹ.
Thật là cô nhớ nhầm sao?
“ đó con đi tìm Tiểu Cố.”
“Có người phát hiện xe của con đâm vào tường bên , người đã hôn mê bất tỉnh.”
“May mà có người bụng cấp cứu, con mới được cứu .”
“Ồ.”
Vân Tranh mấp máy môi.
Cô nhìn dáng vẻ “con có ngủ đến ngốc rồi không” của mẹ, cùng vẫn không gì.
Hình như, có thứ gì đó trong ký ức của cô đang nên mơ hồ.
Cô không nghĩ rõ được nữa.
…
“Hóa ra là mơ à, chả trách không thấy .”
Vân Tranh nằm trên giường bệnh, khẽ lẩm bẩm.
Sau đó cô lại thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời bên ngoài rất xanh.
Trong giấc mơ hình như cũng có bầu trời xanh như vậy.
Còn có đêm mưa tầm tã …
Thật … sẽ có giấc mơ chân thực đến vậy sao?
Vân Tranh và Mộ Thâm quen nhau ở trường đại học.
Mộ Thâm là con riêng của nhà họ Mộ, tính lạnh lùng, ít .
Còn Vân Tranh thì ôn hòa, yên tĩnh, ngoan ngoãn, ân cần.
Vân Tranh ngày thường vốn hướng nội, trong một lần tụ tập, sau khi uống rượu đã thổ lộ thật lòng, tỏ với Mộ Thâm.
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh nắm tay cô đưa nhà.
đó, hai người không xảy ra chuyện gì.
Mộ Thâm đưa cô nhà.
Nhưng ngày đó, họ cứ mà ngầm hiểu, ở bên nhau.
Bảy , họ nhân sắp thành vợ chồng.
Trong quá trình đó, tuy cũng có cãi vã.
Chính xác mà , là một người khóc lóc, một người mặt lạnh.
Nhưng thời gian và yêu là liều thuốc nhất, quá khứ của hai người vẫn là ngọt ngào nhiều hơn.
Vân Tranh vốn ngoan ngoãn như mèo con, sẽ trợn mắt giận dữ, xông lên tranh luận khi nghe người khác xấu Mộ Thâm sau lưng.
Mộ Thâm cũng vì yêu ấm áp như suối nước nóng của Vân Tranh mà dần dần thoát khỏi cái bóng của đứa con riêng.
Anh dần dần có bạn bè, còn thành một cảnh đẹp trên sân bóng rổ.
Hai đóa hoa hướng dương nhỏ đã thiếu dinh dưỡng, nương tựa vào nhau mà lên, mắt thấy sắp được nhìn thấy mặt trời.
Nhưng số phận luôn không như ý người.
Ngày đó, Vân Tranh đang ở nhà gói sủi cảo Mộ Thâm thì một đám người xông vào nhà cô.
Đó là cha mẹ ruột của Mộ Thâm.
Hóa ra anh không là con riêng nhà họ Mộ, mà là công tử nhà họ Cố còn quyền hơn.
Lúc mới sinh anh bị bảo mẫu trộm đi, bán cho mẹ Mộ lúc đó vừa mới sảy thai.
Bà ta mang Mộ Thâm vào nhà họ Mộ, cũng mở ra cơn ác mộng của Mộ Thâm.
Bây giờ, giấc mộng của anh đã tỉnh.
Vân Tranh nhìn khoảng cách giữa hai người ngày , áp lực tâm lý cũng ngày .
Nhưng cô vẫn thật lòng mừng cho anh.
Sau này Mộ Thâm đổi tên thành Cố Thâm, kế thừa tài sản nhà họ Cố.
Ngày thường anh bận rộn hơn, số lần họ gặp nhau cũng ngày ít.
Đêm đó Cố Thâm làm việc đến rất muộn.
Mưa ngoài cửa sổ đập vào cửa kính lộp bộp.
Anh vốn định điện cho Vân Tranh, nhưng lại nhớ ra cô thường ngủ sớm, nên lại thôi.
Anh sắp có thể thoát khỏi khống chế của nhà họ Cố, cho cô cuộc nhất rồi.
…
Ngày sau, khi đang họp, người đàn ông ngồi ở vị trí cao nhất nhận một cuộc điện thoại.
Anh đột nhiên điên cuồng lao ra khỏi phòng họp.
Thi thể của Vân Tranh được tìm thấy trên nhà họ đến công ty anh.
Theo cảnh sát tra, xe của cô qua vì mất phanh nên đã lật ra khỏi , rơi xuống một cái .
Khi được cứu ra, ngực cô bị một cành đâm xuyên.
Người đàn ông ngày thường không bao giờ để lộ cảm xúc, ôm thi thể Vân Tranh khóc nức nở, không chịu buông tay.
Cô đã ở một mình trong cơn mưa bão tăm suốt một đêm.
Ngay cả vết máu cũng bị mưa xối sạch.
Cô sợ như vậy.
Anh không dám tưởng tượng cô đã sợ hãi đến mức nào.
Anh không dám chạm vào vết thương của cô.
Cành to như vậy, cô đã đến mức nào…
Cố Thâm ở bệnh viện suốt một tháng.
Anh đưa thi thể cô đến bệnh viện, bỏ ra rất nhiều tiền để Tranh Tranh của anh được hưởng chăm sóc y tế nhất.
Anh không tin cái mà cảnh sát là tai nạn.
Anh lần đầu tiên lộ ra móng vuốt sắc nhọn của mình với nhà họ Cố, không nể nang bất kỳ ai.
Dưới thủ đoạn sấm sét của anh, thật đó nhanh chóng được tra ra.
Tranh Tranh của anh quả nhiên là bị người ta hãm hại.
Nhà họ Cố sắp đặt cho anh một vị hôn thê, nhưng không khống chế được anh, liền chĩa mũi nhọn phía Vân Tranh.
Họ gửi cho Vân Tranh rất nhiều bức ảnh dễ gây liên tưởng của anh.
Họ còn thường xuyên đến nhà dưới danh nghĩa khuyên bảo để quấy rối, ám thị cô, muốn dùng cách này ép cô rời xa Cố Thâm.
Nhưng Vân Tranh quá tin tưởng anh, không bao giờ mắc bẫy của họ.
Những người đó không còn cách nào khác, liền nảy sinh ý định để cô một cách bất ngờ.
Họ đã động tay động chân vào xe của Vân Tranh, hại cô trong cơn mưa bão lạnh lẽo, tăm trên đến tìm anh.
Nhiều người như vậy, lại liên kết với nhau bắt nạt Tranh Tranh của anh.
Cố Thâm khi tra ra thật này suýt nữa thì mất kiểm soát.
Anh thật rất muốn tự tay giết những người này.
Nhưng anh biết, Vân Tranh vẫn đang anh.
anh báo thù cho cô.
anh đến tìm cô một cách hoàng.
Cố Thâm chỉ dùng một tháng đã làm sụp đổ tập đoàn Cố thị.
Anh tống hết những kẻ đã hãm hại Vân Tranh vào tù.
Làm xong những việc này, anh quay lại bệnh viện, đến bên cạnh Vân Tranh.
Trên người Vân Tranh cắm đầy ống ống nhỏ, dường như vẫn còn , được người ta chăm sóc.
Anh nắm bàn tay lạnh lẽo của Vân Tranh, không biết tiếp theo nên làm gì.
Dường như làm gì cũng không còn ý nghĩa.
Anh hận những người đó, nhưng hận bản thân mình.
Anh mới là hung thủ giết Tranh Tranh.
Ngày đó Cố Thâm ở trong phòng bệnh rất lâu.
Khi có người xông vào, phát hiện anh nằm trên sàn bên cạnh giường bệnh của Vân Tranh.
Tay anh vẫn nắm chặt tay cô, đã sớm không còn hơi thở.
…
Cố Thâm mơ một giấc mơ rất dài.
Trong mơ anh biến thành một cỗ máy lạnh lùng.
Mệnh lệnh trong đầu bảo anh hỗ trợ Vân Tranh làm nhiệm .
Vân Tranh?
Là Tranh Tranh của anh sao?
Anh có chút mong lại có chút thấp thỏm, sau đó anh gặp được cô gái đó.
Anh nhận ra ngay cái nhìn đầu tiên, đó chính là Tranh Tranh của anh.
Nhưng anh nhanh chóng phát hiện ra bất thường.
Cô hình như không có bất kỳ ký ức nào, cũng không có cảm xúc của người bình thường.
Như vậy cũng .
Cô sẽ không đớn nữa.
Anh đưa cô rất ung dung tự tại ở giới đó.
Anh giành lấy những thứ nhất cho cô.
Tranh Tranh của anh cũng hoàn thành rất mọi nhiệm .
Anh cứ nghĩ, cô hoàn thành nhiệm cùng, họ có thể vĩnh viễn ở bên nhau.
Nhưng anh không bao giờ ngờ rằng, trong nhiệm cùng đó, anh lại nhìn thấy cái .
Cái đã giết Vân Tranh.
Ký ức quá khứ ùa như thủy triều.
Dù đã ở giới bao nhiêu , anh vẫn đớn đến nghẹt thở.
Anh cố nén nỗi trong lòng, bịa ra vài câu trả lời Vân Tranh.
khi nhìn thấy cái đó, tim anh cứ đập liên hồi.
Một nỗi sợ hãi không tên chiếm lấy tâm trí anh.
Đúng như anh dự đoán, tai nạn đến rất nhanh.
Ngay khi anh trả lời câu hỏi của Vân Tranh, cơ thể anh đột nhiên không thể kiểm soát.
Cơn dữ dội truyền đến chân.
Trước mắt là một màu đen vô tận.
Khi anh tỉnh lại, phát hiện mình đang gục bên giường bệnh.
Trên giường là Vân Tranh đang thực vật.
Ngay khi anh còn đang mơ hồ, một đám bác sĩ đột nhiên chạy vào cô sắp tỉnh lại rồi.
Anh mấy ngày như trong mơ.
Mấy ngày mấy đêm, anh không dám ngủ.
Anh sợ khi tỉnh dậy, mọi thứ lại thay đổi.
Cứ như vậy, anh cùng cũng tin, rất nhiều chuyện đã thay đổi.
Ví dụ như Vân Tranh chỉ thành người thực vật.
Ví dụ như chiếc xe đó không hề lật ra khỏi .
Ví dụ như anh, thành người bẩm sinh tàn tật chân .
Anh biết những này đều không bình thường.
Nhưng những này thì có quan hệ gì chứ?
Tranh Tranh của anh vẫn còn .
Đây là kết quả mà anh liều mạng cũng muốn có được.
Họ, lại có thể cùng nhau nhìn thấy mặt trời rồi.
-HẾT-