Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7AVVu84rih

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

3

10

Chờ đến khi đám người phòng bên rời đi, ta cũng đứng dậy chuẩn bị hồi phủ.

Chỉ là… mấy cuốn thoại bản nằm bên tay Dung Kỳ, hắn lại không nào, ta cũng ngại đưa tay lấy.

đến cảnh những ngày sắp tới phải trở về phủ đếm sao giết thời gian, ta cắn răng một cái, mặt dày mở miệng:

“Sư huynh, huynh có thể… trả lại thoại bản cho ta không?”

Dung Kỳ cầm khăn lên lau miệng, động tác vô cùng tao nhã.

“Không được.”

Hắn :
“Tạm thời thu giữ, để khác sẽ trả cho muội.”

khác là nào chứ?

Ta sắp sửa gả chồng rồi!

Những cuốn này đang bán chạy khắp các hiệu sách, ta còn phải bỏ gấp năm lần giá xin được chưởng quầy giữ riêng lại cho mình mấy bản.

Hắn đứng dậy, chậm rãi cất đống thoại bản vào tay áo.

“Đi thôi, ta sẽ cho người đưa muội về phủ.”

11

Ban đầu ta tưởng không đến bao giờ lại được gặp Dung Kỳ, để xin hắn trả lại sách cho mình.

Không ngờ, ngay sáng sau khi ta vừa về phủ, hắn đã đến tận cửa.

Là đến để … Giang Như Uyển.

Ta ngẩn người.

cũng hiểu được hắn đang gì rồi.

Hắn cố tình giành trước cả Từ Xướng, có ngọc sáng ở trước, thì phụ thân sao còn có thể để mắt đến kẻ tầm thường như Từ Xướng?

Tuy phụ thân không hiểu vì sao Dung Kỳ lại để mắt đến Giang Như Uyển — dù sao đến cả công chúa ngoại bang hắn cũng từng thẳng thừng từ chối —

Nhưng tôn trọng quyết của hắn.

Mẫu thân thì trợn trắng mắt trước mặt ta:
“Mắt mũi thật kém.”

Ta im lặng không gì.

Việc Dung Kỳ đột ngột kế hoạch của Giang Như Uyển hoàn toàn bị đảo lộn, nàng ta thậm chí bắt đầu do dự trong âm thầm.

Nàng ta hỏi tiểu nha hoàn thân cận bên mình:
“Tuy Thẩm Dự rất tốt, nhưng không thể so được với Dung Kỳ. Nếu ta có thể gả cho Dung Kỳ, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”

Nàng ta… vậy mà còn dám kén chọn.

Ta lập tức cho người gửi đến Thẩm Dự.

Hắn sốt ruột.

Tối đó liền hẹn gặp thứ muội.

“A Uyển, ta nghe Dung đại nhân đã đến muội, lại còn lễ trùng với ngày ta và Giang Như thành thân. Sao lại trùng hợp thế được? Chẳng lẽ hắn đã kế hoạch của chúng ta rồi sao?”

“Không thể nào, Dung đại nhân là người như trăng trú sương, sao có thể tay giải vây cho tỷ tỷ được? Nhất là huynh ấy đã để mắt đến muội, nên gấp gáp cưới muội vào cửa như thế.”

Nàng ta thật dám .

Ngay cả ta cũng không dám xa đến thế.

Thẩm Dự ôm lấy Giang Như Uyển:
“A Uyển, muội là của ta, chúng ta nhất phải ở bên nhau.”

“Bất kể nguyên do là gì, theo kế hoạch ban đầu. Giờ đổi thành Dung Kỳ người thành thân với Như , ngược lại còn thuận lợi hơn.”

Giang Như Uyển ngẩn người:
“Vì sao?”

Thẩm Dự :
“Dung Kỳ là kẻ nghiêm khắc cô độc, một khi phát hiện tân nương bị tráo, chắn sẽ không động đến Giang Như , càng không chiếm đoạt thân thể nàng.”

Giang Như Uyển sa sầm mặt:
“Huynh để ý danh tiết của tỷ ấy sao? Chẳng lẽ trong lòng huynh có nàng? Dù gì trước đây huynh cũng từng tiếp cận nàng để mà.”

gì có chuyện đó, ta chẳng quan tâm đâu. Chỉ là nếu nàng thất thân, dù trên danh nghĩa là người của ta, truyền ngoài cũng ta thành trò cười. A Uyển, trong lòng ta chỉ có mình muội, Giang Như ấy đến xách giày cho muội cũng không xứng.”

“Chỉ cần sau này ta ngồi lên vị trí cao, muốn xử lý nàng thế nào cũng tùy muội.”

Giang Như Uyển đùa cợt:
“Bán vào kỹ viện hạng thấp cũng được chứ?”

Thẩm Dự khựng lại một , cuối cùng gật đầu.

Sau đó người liền bắt đầu thắm thiết dưới ánh trăng, ngọt ngào tình tứ không dứt.

Ta chẳng buồn xem tiếp màn ân ái của bọn họ.

Thật buồn nôn, còn chẳng thú vị bằng những gì viết trong thoại bản.

Quay đầu trở về viện đọc sách cho khuây khỏa.

đó sau khi Dung Kỳ đến thân rời đi, hắn lại bất ngờ xuất hiện trên đầu tường viện ta.

Chỉ để đưa lại cho ta một cuốn thoại bản — 《Đại Lý Tự khanh ở trên, ta ở dưới》.

Hắn :
“Trước tiên đọc cuốn này, mấy cuốn còn lại… một tháng sau sẽ trả.”

xong liền bay người rời đi.

Ta nghi ngờ hắn đang dùng sách để câu dẫn ta, nhưng lại chẳng có chứng gì.

11

Chẳng mấy chốc, ngày ta thành thân cũng đã tới.

Mẫu thân và phụ thân bịn rịn tiễn ta lên , ngược lại phía Giang Như Uyển thì vắng vẻ lẽo vô cùng.

Cũng phải trách nàng ta, đã phụ thân mẫu thân hoàn toàn thất vọng.

của ta và thứ muội, một trước một sau cùng rời khỏi phủ Thái phó.

Mọi thứ đều rất bình thường.

Cho đến khi tới một ngã tư, bỗng có người đứng chặn trước hàng nghi trượng gây rối, bên tranh cãi ầm ĩ.

đoàn rước dâu đều rối loạn cả lên.

Ta vội vàng vịn vào vách , tránh bị lắc văng ngoài, chỉ cảm thấy phu khiêng ta bắt đầu chạy như bay, như thể chậm một cũng không kịp nữa.

Ước chừng qua một nén nhang, đội ngũ ổn lại rồi tiếp tục lên đường.

Ta lén lấy khăn che mặt , vén một góc rèm phía trước của .

Quả nhiên, tân lang cưỡi ngựa dẫn đầu đã bị tráo người.

Người lẽ phải là Thẩm Dự, giờ lại đổi thành Dung Kỳ.

Không hiểu sao, vừa nhìn thấy hắn mặc hỷ phục đỏ rực, trong lòng ta lại dâng lên một cảm giác thật khác biệt.

Đẹp đến người ta không thể rời mắt.

Trước đây từng thấy hắn mặc huyền y, thanh y, cả bạch y… nhưng chưa bao giờ thấy hắn khoác lên mình một bộ hỷ phục đỏ rực như nay.

Trong đầu bỗng chớp qua đoạn thoại bản ta đọc tối qua.

Cảm giác trong như cũng nóng lên vài phần.

là vì nay thành thân, mặc quá nhiều lớp rồi.

Giang Như , bình tĩnh.

Tất cả chỉ là giả thôi.

12

Khi dừng lại, Dung Kỳ nắm lấy tay ta, dìu ta bước .

Sau đó bất ngờ bế bổng ta lên theo kiểu ngang người.

Mùi trà trên người hắn từng đợt từng đợt xộc vào mũi,

Tim ta đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

“Sư huynh, huynh thả ta đi, ta có thể tự đi được.”

Giọng Dung Kỳ trầm thấp đáp lại.

“Ngoan, nghe , đoạn đường này tân lang phải bế tân nương đi.”

Hả?

Là… như vậy thật sao?

Thôi được, lần đầu thành thân, ta cũng chẳng rõ.

Hắn thế thì để hắn vậy đi.

Ta và Dung Kỳ thuận lợi bái đường thành thân.

Chỉ là… lễ này lại long trọng đến không tưởng.

Rõ ràng chưa đầy một tháng chuẩn bị, vậy mà lại có cảm giác như đã được sắp đặt từ rất lâu rồi.

Thậm chí cả Hoàng thượng cũng cải trang vi hành đến dự.

Mãi đến khi được bà vú bên cạnh đưa vào tân phòng, ta chợt cảm thấy mọi chuyện giống như một giấc mộng.

Ta cho lui toàn bộ hạ nhân, rồi tự tay vén khăn voan trên đầu.

Trên bàn đã bày sẵn ba món một canh, nhìn qua đã thấy ngon miệng vô cùng.

Sờ sờ cái bụng rỗng tuếch…

Ta quyết rồi — không thể bạc đãi chính mình.

Đang ăn được một nửa thì Dung Kỳ quay về.

Hình như hắn có uống rượu, trên mặt lấm tấm ửng đỏ, khác hẳn vẻ lùng thường ngày.

Trông lại… có ngon mắt.

Hắn nhặt chiếc khăn voan đỏ ta đặt trên giường lên, khẽ ngoắc tay với ta:
“Lại đây.”

Ta vội nuốt miếng trứng còn trong miệng, bước nhanh về phía hắn.

bụng hắn gọi ta là để bàn chuyện trả đũa cặp cẩu nam nữ kia.

Nào ngờ, Dung Kỳ lại chỉ nhẹ nhàng phủ lại khăn voan lên đầu ta.

Rồi dùng quả cân đồng từ từ vén lên một lần nữa.

Hắn thuần thục rót chén rượu, không nhanh không chậm.

“Nào, cái này cũng là một phần trong nghi lễ thành thân.”

Không phải chứ.

Chỉ là diễn kịch thôi mà.

gì phải chân thật đến này.

“Sư huynh, rượu giao bôi… không cần thiết đâu nhỉ…”

Dung Kỳ không nào, chỉ dùng ánh mắt đen thẳm như đáy giếng nhìn thẳng vào ta.

“Vậy được, mọi thứ theo muội.”

Ta cúi đầu .

Khụ.

Áp lực quá lớn.

như thể nếu ta không uống chén rượu này, hắn sẽ nhìn chằm chằm ta cả đêm vậy.

Rượu rất cay, vừa trôi cổ họng đã ta sặc một cái.

Dung Kỳ đưa tay lên, vỗ nhẹ lưng ta.

Vậy mà… ta lại cảm thấy bàn tay ấy nóng rực đến giật mình.

Ta đã ngừng ho, vậy mà tay hắn không rời .

Ngược lại, còn dời lên vai ta, rồi chậm rãi đặt nơi sau gáy.

Khuôn mặt Dung Kỳ từng một áp sát vào ta.

Hơi thở người quyện vào nhau.

Mặt ta lập tức bừng đỏ.

Lắp ba lắp bắp :“Sư huynh, hay là… huynh ngủ giường, ta ngủ ở tiểu tháp được không?”

Dung Kỳ xoay người ta lại đối diện với hắn.

Lực tay kiên quyết, không cho phép ta né tránh.

Đôi mắt hắn thâm sâu như hồ nước đêm, như muốn hút ta vào trong đó.

“Như , đêm nay còn một việc cuối cùng phải .”

“Vừa rồi, muội đã ăn no rồi chứ?”

13

Ta… chấp nhận số phận rồi.

Hắn đã thẳng đến đó rồi.

Ta có muốn giả ngốc… cũng không giả nổi nữa.

đi lại, hình như ta cũng chẳng thiệt gì — Dung Kỳ là đóa cao lãnh khó hái nhất kinh thành.

Mà ta… lại là người hái được.

Ta cũng chẳng bản thân sao lại bắt đầu thân mật với hắn.

Rồi chẳng hiểu sao, người đã lăn đến giường lúc nào không hay.

Có lẽ là vì hương trà trên người hắn thật dễ chịu, cũng có thể là do đôi môi hắn… quá dễ người ta si mê.

Bình thường trông hắn gầy gò, ai ngờ cởi áo lại là cơ bụng sáu múi săn , từng đường nét rõ ràng đến chói mắt — ta cảm thấy… mũi mình hơi nóng.

Ánh mắt cũng chẳng nên đặt vào đâu.

Tim đập loạn lên như muốn nhảy khỏi ngực.

Hắn nắm lấy tay ta, đặt lên bụng mình.

“Như , gọi ta là phu quân.”

“Chúng ta một đôi phu thê thật sự… có được không?”

……

Trong phòng đã gọi nước không bao nhiêu lần.

Cả một đêm, hình như ta chẳng chợp mắt được nào.

Mỗi lần mệt đến không chịu nổi nữa, Dung Kỳ lại nhẹ nhàng dụ dỗ bên tai ta:“Ngoan, lần cuối cùng thôi.”

Ta tin ngươi là quỷ ấy!

Mãi đến khi ngoài cửa sổ ánh đêm dần chuyển sang màu trắng bạc, Dung Kỳ rời giường mặc y phục.

Hắn cúi nhẹ lên má ta.

“Nàng yên tâm ngủ, những chuyện còn lại giao cho ta xử lý.”

Ta mơ mơ màng màng đáp , rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

Trong mơ, ta thấy mình quay về thời thơ ấu.

Phụ thân dẫn về một nhỏ.

ấy rõ ràng có dung mạo như tiểu Bồ Tát, vậy mà lại chẳng bao giờ cười.

Dù Ta cảm thấy hắn đẹp quá , liền lén lút quan sát hắn mỗi ngày.

Có lần di vật của hắn bị hạ nhân trong phủ lén giấu đi, ta đã lật tung cả phủ Thái phó lên để tìm lại, còn tiện tay dạy dỗ bọn hạ nhân một trận.

Hắn từng bị người ta mắng là “dã chủng không ai cần” trong học đường, ta liền hất thẳng lọ mực vào mặt kẻ kia.

Sau này, nhỏ dần lớn lên, số lần đến phủ cũng thưa thớt dần.

Mỗi lần đến cũng chỉ ghé qua thư phòng của phụ thân.

Lâu lâu tình cờ chạm mặt trong phủ, hắn cũng chỉ khẽ gật đầu, rồi vội vã rời đi.

Ta thấy hụt hẫng vô cùng.

Có một lần ta bị ngã nước, lại phải chật vật tự bơi lên bờ.

Trên bờ có một chiếc áo choàng…

Mùi hương trên đó vô cùng quen thuộc.

Là hương trà

Tùy chỉnh
Danh sách chương