Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5
Nói xong, chưa kịp tôi đồng ý, cô ta tự mình nhảy luôn bài biên đạo ra cho tôi xem.
Kết thúc, ánh mắt cô ta tràn đầy mong đợi, chờ khen ngợi.
tôi chướng mắt vô cùng.
Bộ dạng khoa chân đó, không biết tưởng đang nhảy dây lớn cơ đấy.
“Tiểu tiến bộ , nhưng tôi vẫn vài chỗ chưa thật mượt mà. Thanh Dao, em giúp cô chỉnh lại .”
Hoài Cẩm, đắm chìm lời bài hát, không biết từ lúc nào ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy tán thưởng .
cảnh này, tôi bất giác khựng lại. ra anh cũng biết khen khác.
nhớ lần tôi trình diễn bài mới trước anh ta, thứ tôi nhận là câu lạnh lùng đầy khó chịu:
“Thời gian của tôi rất quý, không để xem mấy thứ tầm thường không lên nổi sân khấu của em.”
Khi đó, niềm hạnh phúc tôi như bị dội gáo nước lạnh từ đầu đến chân.
Lạnh đến tận xương tủy.
So sánh với hiện tại, nói không thất vọng là nói dối.
“Thanh Dao, sao không nói ?” – Hoài Cẩm quay sang tôi, giọng nhẹ nhàng dịu dàng như rất quan tâm.
Tôi khẽ bật cười lạnh, không chút do dự mỉa mai:
“Động tác rời rạc, cử cứng nhắc, tôi không đạo thứ xấu xí thế này .”
câu nói khiến cả hai đối diện lập tức biến sắc.
tôi, nước mắt chực trào nơi khóe mắt, vẻ đáng thương như sắp sụp đổ:
“Cô Lâm… cô…”
bộ dạng đáng thương , tôi lại bật cười nhạt:
“Bài cô biên đạo, tự soi gương xem lại !”
Nghe , đứng sững tại chỗ, ánh mắt uất ức về phía Hoài Cẩm.
“Em cho anh Hoài Cẩm xem thôi…”
diễn viên chuyên nghiệp mà lại hỏi ý kiến không chuyên – đúng là tiền đồ thật đấy.
Hoài Cẩm nghe , cũng hơi mất tự nhiên:
“Em về gay gắt như làm ? Tiểu chút thiếu sót thật, nhưng em nói nhẹ nhàng hơn chút, cần sắc bén, gây gổ ?”
Tôi trải qua đêm dài bay từ nước ngoài về, vốn định cùng anh ta nói chuyện rõ ràng.
Dù là chia , cũng muốn giữ lại chút diện cho cả hai.
Nhưng đến lúc này, tôi không muốn nói nữa.
mắt anh ta, tôi mãi là nhỏ nhen, không phân rõ đúng sai.
Dù tôi giải thích thế nào cũng vô ích, cần phí lời?
Tôi bình tĩnh nói:
“Nếu mắt anh, tôi nhỏ nhen như thế… chia .”
6
Nói xong câu đó, tôi lại không hề buồn như mình tưởng.
Ngược lại, lòng cảm giác như trút gánh nặng.
Trái lại, sắc của Hoài Cẩm lập tức tối sầm lại:
“Em biết mình đang nói không?”
Bốn mắt nhau, tôi bình thản gật đầu.
“Chúng ta như bao lâu , chẳng anh sớm chán tôi sao? cần miễn cưỡng níu kéo nữa.”
“Anh thích , tôi thành toàn cho hai , không ở đây cản trở nữa.”
Hoài Cẩm tôi, không nói lời, khiến khác không đoán nổi anh ta đang nghĩ .
Ngược lại là — nước mắt lăn dài trên má, cô ta nắm lấy tôi, đáng thương nói:
“Cô giáo Lâm, cô đừng như … là do em học chưa tới nơi tới chốn, cứ quấn lấy anh Hoài Cẩm nhờ dạy. Anh là thương hại em thôi, xin cô đừng trách anh …”
“Tất cả đều là lỗi của em. Em ngay bây giờ, cô đừng vì em mà giận anh Hoài Cẩm!”
Cô ta nói kéo lê cái dáng yếu ớt vài bước vấp ghế sofa, suýt nữa ngã lăn ra đất.
Cô ta hét lên tiếng, ôm chuẩn bị tiếp đất như màn diễn đầy “thăng hoa cảm xúc”.
Đúng lúc , Hoài Cẩm ở bên cạnh liền đưa kéo cô ta vào lòng.
“ cái mà , đây là nhà anh, không ai quyền đuổi em.”