Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Xét đạo đức, tôi thậm chí cảm thấy cô ấy không phù hợp làm giáo viên.
Bên cạnh còn có thầy giám thị đứng đó.
Có vẻ giáo viên khác đi họp, ngoài hai người họ, không có thầy cô hay học sinh khác.
“Buổi họp phụ huynh hôm nay, lớp 1 chỉ có hai người là phụ huynh của em không đến, cũng không liên lạc được, là vì sao?” Thầy giám thị hỏi.
Hà Mạn nhỏ :
“Thưa thầy, ông bà em già rồi, bình không hay điện thoại, đi xa lại bất tiện.”
“Thế mẹ em đâu? Sắp thi đại học rồi, lúc trọng thế này cũng không đến à?”
Thầy giám thị không biết tình hình cô ấy, cô Từ cũng không biết.
Hà Mạn cúi đầu:
“ em đang làm công xa quê, còn mẹ em… mất rồi.”
“…”
điệu thầy giám thị lúc trước vốn chẳng dễ nghe gì, rõ là muốn trút giận vì cuộc họp phụ huynh.
Nhưng nghe hoàn cảnh Hà Mạn thế này, ông ấy cũng không tiện nói thêm.
Cô Từ lại mở miệng, mang theo chút khó hiểu:
“Hoàn cảnh em vậy rồi, đừng theo mấy đứa khác chuyện nữa. Người ta có điều kiện , em có nổi không?”
Hà Mạn càng cúi đầu thấp hơn.
“Cô Từ,” tôi tiếng, “Em nghĩ Hà Mạn cũng chẳng khác gì bạn khác, cô ấy chỉ làm điều cô ấy là đúng, vì giáo viên của mình đòi lại công bằng, cũng vì bản thân mình tiếng, vậy , chẳng liên gì đến hoàn cảnh gia đình.”
“Tạ Vãn Du, em đắc ý cái gì? Sắp thi đại học rồi không lo học, còn xúi giục bạn bè chuyện,” cô Từ tôi không vừa mắt, “ mẹ em cũng chẳng thèm nghe điện thoại, ra bình cũng chẳng dạy dỗ em ra gì.”
Tôi từ trước tới nay làm bài đọc hiểu rất nhanh.
Tôi thẳng cô ta, hỏi lại:
“Ý cô là em có cha mẹ sinh ra nhưng không có cha mẹ nuôi dạy sao?”
“Em…!”
Câu này, không giáo viên dám nhận, dù lưng cô ta có hệ gì đi nữa.
Câu tôi vừa nói đúng là hơi quá, bình học sinh cũng không ai dám nói thế với giáo viên.
“Tạ Vãn Du, gọi ngay phụ huynh em, bảo họ đến trường.” Cô Từ ra lệnh.
Theo thông báo mới, cô Từ vẫn là giáo viên chủ nhiệm tạm thời của tôi.
Tôi im lặng hai giây, hỏi:
“ mẹ em cũng đi làm xa, nếu gọi cậu em tới thay có được không ạ?”
10
Có lẽ vì tôi rất ít bị gọi phụ huynh, nên cậu tôi vừa nghe tôi bị trường gọi , lập tức đồng ý đến ngay.
cậu tôi cũng không cách trường tôi quá xa.
Trong lúc chờ đợi, tôi không ít lần nghe thầy giám thị và cô Từ lôi chuyện “giáo dục gia đình” ra nói, đại khái là giáo dục gia đình thiếu hụt thì sẽ ra sao ra sao, còn đưa ví dụ nữ sinh cấp 3 bị mẹ bỏ mặc, đó lêu lổng với đám du côn, bỏ học sớm rồi mang thai.
Hà Mạn liếc tôi, ánh mắt đầy mờ ám muốn nhắn tôi:
Không biết hai người này đang muốn dạy dỗ ai đây.
Cậu tôi hùng hổ chạy tới.
Vừa đến cửa, thầy giám thị và cô Từ liếc ra ngoài, hai người khựng lại, ánh mắt thoáng hiện vẻ bất ngờ.
Ngay giây , hai đứng dậy, bước nhanh ra nghênh đón.
“Cục trưởng Lạc, sao anh lại đến đây ạ?”
Người đàn ông vừa bước vào ăn mặc rất đơn giản, quần đen áo polo trắng, trông khoảng ngoài 40, đeo kính gọng bạc.
Đàn ông tuổi này vẫn giữ dáng được vậy thật hiếm.
ra cô Từ và thầy giám thị nhận ra ông ấy.
Tôi chẳng lấy làm lạ, hệ của cậu tôi đúng là rộng thật.
Tôi còn nghe được cô Từ và thầy giám thị vội vàng giới thiệu bản thân, bởi không chắc đối phương còn nhớ mình không.
Ngoài dự đoán, cậu tôi lại nhận ra cô Từ.
“Cháu là cháu gái trưởng Chu đúng không? Lần trước gặp còn chưa tốt nghiệp , giờ đi làm rồi à?”
Tôi nhướng mày, trao đổi ánh mắt ngạc nhiên với Hà Mạn.
trưởng trường tôi họ Chu.
Cậu tôi cuối cùng cũng nói thẳng vào vấn đề, còn thầy giám thị với cô Từ cứ nghĩ có chuyện gì liên cấp trên.
“Chẳng phải hai người gọi tôi đến sao?”
họ trơ mắt vị Cục trưởng Phòng Giáo dục vừa vào liền đi thẳng tới chỗ tôi, vỗ vai tôi, hớn hở bảo:
“Nghe nói cháu gái tôi ở trường xúi giục bạn bè chuyện, bất kính với giáo viên. mẹ nó không có ở , nên tôi tới thử rốt cuộc là chuyện gì.”
căn phòng lập tức rơi vào im lặng.
Mấy giây , thầy giám thị gượng:
“Cục trưởng Lạc, ra là ngài là cậu của bạn học Tạ. Hôm nay tôi liên lạc không được phụ huynh, có hơi nôn nóng, mong ngài thông cảm.”
Tôi đứng bên, muốn họ còn định nói gì nữa.
Hà Mạn kéo nhẹ tay áo tôi, nhỏ hỏi:
“Không phải cậu cậu là công chức bình sao?”
“Thì công chức đấy ?” Tôi hỏi lại.
“…”
11
Cậu tôi bình trông nghiêm túc, nhưng thật ra hệ giữa tôi với cậu ấy rất thân thiết.
Cậu vẫy tay gọi tôi lại:
“Vãn Du, nói , vì sao lại xúi bạn bè đi chuyện?”
Tôi mặt không cảm xúc:
“Vì giáo viên chủ nhiệm kiêm giáo viên Toán của em bị đình chỉ chưa có bất cứ bằng chứng rõ ràng thấy cô ấy có vấn đề giảng dạy hay đạo đức nghề nghiệp.”
Cậu tôi cũng không phải người ngu.
Ánh mắt ông ấy dừng trên người cô Từ vài giây, hình đã hiểu rõ sự tình.
“Sắp thi đại học rồi, trường mấy đứa cũng náo nhiệt ghê.”
Cậu tôi cầm điện thoại gọi cuộc.
Chẳng bao lâu , trưởng đã tan làm cũng phải vội vàng chạy tới.
Tôi và Hà Mạn bị gọi lớp, không tiếp tục tham dự nữa.
Trước đi, tôi chỉ thấy cậu tôi vỗ vai trưởng, điềm đạm:
“ trưởng Chu này, thành tích thi đại học của trường anh ai nấy mong đợi. Còn tháng nữa , dù cô Từ có muốn thể hiện năng lực cũng không còn thời gian nữa. Thời điểm này tốt nhất đừng làm loạn tiết tấu ôn tập của học sinh, anh thấy đúng không?”
Chuyện lần này làm ầm ĩ mất hai ba , học sinh và phụ huynh hai lớp nổi giận.
Cuối cùng sáng thứ Sáu, cô chủ nhiệm cũ cũng quay lại.
Bàn làm việc trong văn phòng, đồ đạc của cô Từ không biết bị dọn đi từ lúc , còn đồ của cô chủ nhiệm thì được học sinh hai lớp chuyển .
Từ tối thứ Năm, Chu Lâm đã nghe phong thanh từ mẹ rằng cô Trịnh sắp quay lại.
Dù chẳng thầy cô hé miệng, nhưng tin tức học sinh nắm rõ còn hơn ai hết.
Sáng thứ Sáu, tiết đọc đầu .
cô chủ nhiệm đẩy cửa bước vào, lớp đứng dậy vỗ tay hoan hô.
Cô chủ nhiệm mấy không gặp đứng trên bục giảng, đợi tiếng hoan hô dần lắng xuống, cô dùng điệu nửa trách móc nửa bất đắc dĩ nói:
“Tôi bận rộn năm trời, vất vả mãi mới được nghỉ mấy hôm, cuối cùng vẫn không để tôi yên thân nhỉ?”
Dưới lớp đứa đứa nấy tươi, mấy đứa hướng ngoại lập tức bắt chuyện:
“Cô ơi, còn hai mươi mấy nữa , cô ráng thêm chút, em cũng sẽ cố gắng, thi tốt xong để cô có thêm tiền thưởng!”
Cô chủ nhiệm:
“ tôi toàn vẽ bánh vẽ mấy đứa đại học tự do, vui vẻ, giờ tới lượt mấy đứa vẽ bánh tôi à? Mấy đứa to nhất đấy, thi xong dưới 680 điểm thì chuẩn bị bị tôi gọi phê bình!”
lớp lập tức kêu trời kêu đất.
Trên 680 điểm, cơ bản là chạm tới chuẩn Thanh Hoa, Bắc Đại. Không thì cũng là mấy trường danh tiếng.
Với học sinh giỏi, điểm số dao động là bình , chủ yếu còn vận may hôm thi chính thức.
“Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, ai nấy tập trung lại đi. Giai đoạn cuối rồi, đừng buông lỏng, thắng lợi ngay trước mắt.”
Cô chủ nhiệm trở nên nghiêm túc, ai cũng lập tức nhận ra nhiệm vụ trọng trước mắt.
cô chủ nhiệm quay lại, tôi còn gọi điện cảm ơn cậu tôi.
Cậu tôi bên kia hớn hở:
“Lẽ ra phải cảm ơn cháu mới đúng, chuyện cô chủ nhiệm cháu ấy, có tôi hay không cũng không ảnh hưởng được kết quả đâu. Phụ huynh lớp cháu định báo rồi, không cô ấy thì bên trên cũng tra ra .”
“Cậu, vậy chuyện này là trưởng cấu kết giám thị để giúp cháu gái chen chân vào à?”
Cậu tôi không trả lời, chỉ nói:
“Cháu là học sinh, đừng lo chuyện đó. Lo thi đại học tốt mới là việc chính.”
“…”
Chuyện này đến đây coi khép lại.
thi đại học càng lúc càng gần, thời tiết oi bức, cuối cùng sáng mùng 7 cũng đổ trận mưa lớn.
Kỳ thi đại học chính thức bắt đầu.
Thi xong là đến tiệc cảm ơn thầy cô.
Cô chủ nhiệm nâng ly nước ngọt, nói với tôi:
“Cảm ơn em đã dám đứng bảo vệ cô, cảm ơn vì đã tin cô. Chúc em thi đỗ bảng vàng, tiền đồ rộng mở.”
“Dạ!”
Ai nấy đồng thanh hưởng ứng.
Ba năm cấp 3 đã trôi qua thế, tuổi trẻ non xanh, những năm tháng ấy giờ lại cứ ngỡ giấc mộng, khiến người ta bỗng chốc thấy hư ảo, không thực.