Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Tôi cúi , không nói một lời.

Vậy ra… để anh hôn nhân êm đẹp, nên tôi phải đánh đổi mình?

Huống hồ, có kế là sẽ có kế.

Tôi chợt nhớ đến thằng cháu nhà họ Tôn ở sát vách. nó mất sớm, nó tái hôn, từ đó, nó không nhà để về, chỉ có thể sống cùng ông bà nội, mười mấy tuổi đã bỏ học, giao du với đám hư hỏng, rồi biệt tích tin tức.

Tuy tôi trẻ, nhưng hiểu rõ… Chị dâu cũ mới đi chưa một năm, anh tôi đã vội tái hôn. Nói là thằng Soái, thực ra phải chỉ anh lo bản thân mình hay sao?

Bao năm qua, nhìn thằng bé không có , tôi mềm nhũn hết này đến khác. cái nhà này, tôi nhẫn nhịn hết này tới khác.

Nhưng… của Soái là một chuyện, của anh tôi là một chuyện, lẽ của tôi không đáng là một hay sao?

Trong tôi có một giọng nói vang : “Nếu này nhường bước, e rằng này sẽ không bao giờ thoát khỏi cái vũng lầy này nữa.”

Tôi lạnh lùng liếc anh trai một cái, chậm rãi nói:

“Anh, lúc anh cưới chị dâu, em mới 13 tuổi. Vừa phải đi học, vừa bị lôi ra đồng công điểm, chỉ để có cưới vợ anh, anh thì sao? Câm hến, đứng bên cạnh nói một câu.”

“Sau đó em thi đậu cấp ba, thành tích đứng nhất nhì lớp, thế thằng em học dốt tiếp tục đi học, lôi em từ trường về. Anh thì sao? Vẫn im thin thít.”

“Rồi đến khi em thành phố công, từng đồng kiếm đều gửi về nhà. Thằng Soái là con của anh, anh thử nhìn xem… nó ăn gì, mặc gì, dùng gì, thứ nào phải em mua?”

“Bây giờ hay quá ha, anh có mặt mũi đến đây giả bộ đáng thương. Em thật hỏi… trong nhà này, mới là người đáng thương nhất?”

Tôi đâu có nợ họ cái gì. Ngược , nếu tính ra, là họ nợ tôi.

Bấy giờ, thằng em trai Tống An Kiệt nãy giờ đứng im, bỗng bật ra một câu:

“Chị An Nhiên, đều là người một nhà , chị tính toán vậy không thấy quá đáng à?”

Tôi tức đến bật cười thành tiếng:

“Một nhà? Lúc cần tôi hy sinh thì lôi ‘người một nhà’ ra nói, đến khi tôi cần người đứng ra nói hộ một câu, sao nhớ tôi là người một nhà? Tống An Kiệt, nếu không phải , giờ này chị là sinh viên đàng hoàng rồi!”

Không học đại học luôn là nỗi đau âm ỉ trong tôi. Đến giờ, giường tôi vẫn để mấy cuốn sách mượn từ người , mỗi khi đêm khuya yên ắng, tôi lôi ra đọc, thể chạm đến giấc mơ xa xôi tôi từng có.

“Một đứa con gái học lắm? Hơn nữa, có phải bị chị lấy hết rồi không? Giờ chị gì nữa?” Tống An Kiệt đỏ mặt quát với tôi.

Tôi hít sâu một hơi, từng chữ đ.â.m thẳng tim:

“Đó là của chị! Là chị quần quật trên công trường kiếm . Chưa kể, mua quần áo, đóng học phí định trả chị không?”

Tống An Kiệt bị tôi mắng đến cứng họng, chỉ biết tức tối trợn mắt nhìn tôi.

“Tôi gì à?” Tôi cố giữ bình tĩnh, ánh mắt lướt qua ba người “thân thích” trước mặt, kiên quyết nói:

“Bắt từ bây giờ, Tống An Nhiên tôi sẽ không lo cái nhà này nữa. Anh , bản lĩnh thế nào thì lấy vợ ngang hàng cỡ đó! Không có bản lĩnh thì đừng cưới! Tống An Kiệt, sau này học phí của , đừng có ngửa tay xin chị! sống thì dựa sức mình sống!”

Anh tôi vẫn ngồi bất động trên giường tôi, không hé một lời. Bao nhiêu năm nay, tôi đã quá quen với cái bộ dạng này của anh , mỗi khi có chuyện liên quan đến việc phải hy sinh lợi ích của tôi, anh giả câm giả điếc. Bề ngoài thì thể không mất , nhưng cuối cùng lợi ích thì luôn về tay anh , so với cái kiểu ngây ngô, vụng về của thằng An Kiệt nhìn một phát là biết nó tính gì trong thì tôi càng căm ghét cái kiểu “dao bọc đường” của anh tôi hơn.

Tôi vừa định mở miệng đuổi khách thì chị em cùng phòng của tôi là Chu Doanh đột nhiên đẩy cửa bước , ló bên trong.

Ngoài trời gió rít từng cơn lạnh buốt, lùa phòng khiến người đau hết sống lưng.

Chu Doanh lớn hơn tôi hai tuổi, tóc tết thành hai b.í.m dài. Nghe nói để dành cưới vợ anh trai phải công trường này chịu khổ.

Chị ấy bước rất tự nhiên, tiên chào anh tôi một tiếng, rồi móc từ túi áo ra một viên kẹo sữa Đại Bạch Thố, nhẹ nhàng đặt bàn tay thằng Soái, sau đó mới ngẩng , ánh mắt dừng trên người Tống An Kiệt.

“Cậu là Tống An Kiệt hả?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương