Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

“Lương Khang An, anh có còn lương tâm không vậy? năm qua tôi chăm sóc gái anh chẳng phải vì nể mặt anh sao, anh không nhìn thấy à? Sáng nay Lương Như đánh tôi, buổi chiều anh lập tức bôi nhọ tôi để che giấu cho cô ta. Tôi nợ nần nhà họ Lương các người à? Rốt cuộc tôi đã sai mà nhà anh đối xử như thế?!”

Nhân lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, tôi xông thẳng tới, túm cào, không hề nương tay chút !

“Lương Khang An, chúng ta chia tay ! Tôi khinh thường loại đàn ông như anh!”

4

Có Triệu Phương và mấy trí thức trẻ ở điểm tập kết chứng, nên lời nói dối Lương Khang An chẳng có chút sức thuyết phục .

Đừng nói là tôi đồng ý giúp Lương Như việc, ngay cả cô ta “không khỏe” cũng là cớ vớ vẩn. Con nhỏ , khỏe như trâu mộng ấy yếu ớt !

“Lương Như, hôm nay không có lấy một công điểm ! Nếu lần sau còn lười biếng nói dối nữa thì tôi sẽ trừ thẳng công điểm!”

Người phụ trách điểm dứt lời liền gập sổ rầm một , rồi lườm đầy khinh thường về phía Lương Khang An:

“Còn anh nữa! Đường đường là đàn ông mà cũng bịa vu oan cho nữ đồng , việc thì không bằng người ta, lần sau mà còn tái phạm thì Tết này đừng mong chia thịt heo nhé!”

Từ nhỏ Lương Khang An đã cha mẹ và gái nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, có quen người ta mắng mỏ như vậy.

nói cho một trận, mặt đỏ bừng từ đỉnh đầu lan xuống tận cổ, đến mí mắt cũng không ngẩng .

Các chị xung quanh nhìn anh ta ánh mắt đầy phức tạp.

Họ quá hiểu danh tiếng có ý nghĩa thế trong hoàn cảnh hiện tại rồi.

Đẹp trai thì sao ? gái thì lười lại còn thâm độc, anh trai thì nói dối như cuội – đẹp đến mấy cũng phí trời!

Ánh mắt Lương Khang An chợt tối sầm lại, nhìn tôi đầy thù hằn, không còn giữ ý tứ nữa, gào :

Tĩnh Tuyết, người ta đều đồn cô kia có gian tình, tôi còn chẳng thèm chấp, vậy mà cô còn ra vẻ! Cô tưởng mình là vàng là ngọc chắc?”

Không nhắc thì thôi, anh ta mở miệng ra là tôi không thể kiềm chế nổi tát mình nữa rồi.

Chát ——!

“Hôm nay tôi nói cho rõ ràng luôn! nói tôi kia có mờ ám? Giờ thẳng đồn công an cho ra ngô ra khoai! Nếu tôi – Tĩnh Tuyết – thật sự ra đê tiện mất mặt , tôi tự nguyện nhảy xuống sông 44! Còn nếu cố tình bôi nhọ thanh danh tôi, tôi thề sẽ lôi hắn chec chung cho bằng !”

Cả đám người xôn xao hẳn . Người này nói nghe dì Lý kể lại, dì Lý lại nói do Tiểu Tiền kể cho bà ấy nghe, tới lui một hồi, cuối cùng… tất cả đều thẳng vào Lương Như.

“Là Lương Như kể tôi đấy ! Cô ta nói ba ngày trước tận mắt thấy đồng kia ra bờ sông đứng rất lâu. Hôm còn buôn bốc một nắm hạt dưa tôi ăn nữa! Nhiều người còn nghe thấy cơ mà!”

“Đúng vậy! lại sau chúng tôi có hỏi đồng , cô ấy cũng tự thừa nhận là mình có ra bờ sông.”

Quả nhiên là anh chúng giở trò!

Triệu Phương lập tức bước ra:

“Ba ngày trước lẽ ra là lượt Lương Như lấy nước, nhưng cô ta cứ khăng khăng bắt đồng thay. Tôi lúc đang chuẩn giặt đồ, đúng lúc cùng đồng ra bờ sông, tôi có thể chứng cho cô ấy.”

Đến nước này thì còn không rõ nữa ? Tất cả đều là trò ma mãnh anh nhà họ Lương!

Ngay lúc ấy, gã kia cũng hùng chạy ra, vốc ngay một nắm đất trộn phân tươi ném thẳng vào mặt Lương Khang An!

“Đồ con rùa thối mồm! Tội lưu manh là phải ăn đạn đấy nhé, ông đây đâu có ngu! Còn gán tội cho tao hả, ông đây không đánh c.h.ế.t mày mới là lạ!”

bên giằng co một hồi, cuối cùng vẫn là tên khoẻ hơn, hắn giật phắt áo Lương Khang An, để lộ ra cả vết cào sau lưng và dấu hôn trước ngực.

lắm! Mày thì chơi bời thả cửa, còn đặt điều cho ông đây? Mày không biết xấu à?!”

Nắm thóp Lương Khang An, hắn hùng gào như muốn cả làng đều biết.

Bọn trí thức trẻ ở điểm tập kết đều sống chung một nơi, sợ ngày mình cũng vu oan như vậy nên liền túm tụm lại chứng. Tính ra đầu đuôi thì quả thật không dính líu tới mấy cô gái bên phía trí thức.

Thế là ánh mắt hóng lập tức dồn sang đám phụ nữ trong làng, mà mấy bà trong làng lại đồng loạt quay sang nhìn mấy góa phụ thường hay qua lại.

“Xì! loại mình dây như anh ta, gầy nhẳng như cọng rau, mà thèm ! Bà đây còn lâu mới hạ giá đến mức !”

Đám góa phụ cãi nhau loạn cả , khiến tình hình càng thêm ầm ĩ. Cuối cùng, phải đến khi trưởng thôn mặt mày đen như than hét lớn thì mọi người mới chịu im lặng.

này mà còn để ầm ĩ thêm thì không biết xấu tôi thấy xấu thay đấy! Tất cả câm miệng cho tôi! Từ giờ trở cũng không phép nhắc lại này nữa! Đồng là người trong sạch, còn đơm đặt nữa thì đừng trách tôi không nể tình!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương