Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g10Zf0g6q

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 2

Tôi không hề gào thét chất vấn, cũng không bình tĩnh níu kéo.

Tôi chỉ cố kìm nén nước mắt, quay người đi về nhà .

Căn nhà của gia đình tôi từ sau khi ông nội qua đời thì bỏ trống.

Hồi nhỏ, mỗi khi trong lòng buồn bã, tôi đều chạy đến ông nội an .

Ông nội mỗi lần đều làm cho tôi những chiếc bánh đường thơm ngon.

Sau này ông rồi, không còn ai làm bánh đường chiên cho tôi mỗi khi tôi khóc đỏ mắt .

Nhưng khi buồn, tôi vẫn không kìm được lòng mà đến đây.

Trong cái sân nhỏ này, tôi hồi tưởng lại dáng vẻ và nụ cười của ông nội, nhớ đến lời ông từng nói với tôi: “ ông nội không còn , Hoan Hoan thay ông tự chăm sóc bản thân thật tốt.”

Mỗi khi nghĩ đến tất cả những điều này, dường như những vết thương khác đều không còn quan trọng .

Có lẽ hợp với cảnh vật, chiều tối đổ nhỏ.

không làm cha mẹ lắng, tôi nón lá, vén chặt áo quần chuẩn bị về nhà.

Nhưng vừa đẩy cánh cổng ra, tôi đã thấy Cố Vân Gia cầm đứng ngoài cửa.

Tôi khóa cửa lại với vẻ mặt không chút biểu cảm, dùng giọng điệu bình tĩnh nói:

“Anh yên tâm, tôi sẽ không nói linh tinh đâu.”

“Anh và Chu tri thanh sẽ thuận lợi về thành phố thôi.”

Rồi vòng qua hắn mà đi.

Cố Vân Gia nắm lấy cổ tay tôi, nhét cán vào tay tôi.

“Con gái tắm không tốt đâu.”

Giọng điệu bình hòa, như thể chuyện trước đó chưa từng xảy ra.

Tôi cười lạnh một , đẩy cán ra, lao vào trong .

Về đến nhà, tắm nước nóng , tôi liền đến phòng cha mẹ.

Tôi không giấu giếm chút nào, kể hết chuyện đã xảy ra hôm cho họ nghe.

Dù sao thì cũng đã vạch mặt rồi, Cố Vân Gia tôi nói linh tinh, tôi cũng bọn họ giở trò xấu.

Dù sao thì mấy tháng trước, gia đình Cố Vân Gia đã rời nông trường, trở về vị trí công tác .

Ông nội Cố quyền cao chức trọng, cha tôi tuy có chút nói trong đại , nhưng trước mặt quan ở Bắc thì chẳng thấm vào đâu.

Gia đình họ Cố muốn đối phó với những người nông dân như chúng tôi, dễ như trở bàn tay.

tôi không nhớ lầm, Chu tri thanh kia cũng xuất thân từ gia đình cán bộ cấp cao ở Bắc .

Cha mẹ tôi không thể không đề phòng.

Nghe tôi nói , cha tôi thở dài thườn thượt.

Như thể đã sớm liệu trước sẽ có này.

Mẹ tôi thì tức điên lên: “Đồ chó má, dám tính kế con gái tôi, bà già này liều mạng với nó!”

Bà ấy toan đi vào bếp lấy d.a.o thái rau, bị cha tôi một tay ngăn lại.

“Thôi đi, bà nó.”

Ông vỗ vỗ lưng mẹ tôi.

“Vốn dĩ muốn cho hai mẹ con một bất ngờ, hôm cha đã gọi điện lên huyện, Hoan Hoan đã rồi, giấy báo trúng tuyển đang ở bưu điện huyện, mai sẽ gửi đến.”

“Thằng nhóc họ Cố nói đúng, sau này Hoan Hoan còn lên Bắc học, đến lúc đó chúng ta không ở bên cạnh, hắn mà giở trò xấu thì chúng ta làm sao đề phòng kịp.”

“Gia đình họ Cố tạm thời không nên đắc tội.”

“Với lại, trước đây Hoan Hoan ôn thi, tài liệu đều là do nhà họ Cố gửi đến, những năm này người đều nói học hành vô dụng, chỉ có hắn kiên trì đốc thúc Hoan Hoan học tập.”

“Con gái chúng ta đại học, hắn công lao không nhỏ.”

“Tiền đồ hơn , ân huệ như vậy, chúng ta ra tay với thằng nhóc họ Cố, danh của Hoan Hoan cũng sẽ bị hủy hoại.”

“Chuyện của hắn cứ gác lại đã, đợi Hoan Hoan học đại học rồi hẵng tính.”

Mẹ tôi siết c.h.ặ.t t.a.y cha tôi.

Niềm vui con gái đại học cũng không thể xóa nhòa nỗi buồn trong lòng bà.

Bà lão nhỏ bé đã vì con cái mà vất vả nửa đời người này rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào nói:

“Hắn giỏi, gia thế hắn tốt, đó chính là cái cớ hắn ức h.i.ế.p con gái tôi sao?!”

“Hắn tuy có kèm cặp con gái tôi học đại học, nhưng nhà chúng ta cũng đã hết lòng chăm sóc hắn mấy năm mà!”

không ông là Đại trưởng bảo vệ, thì hắn ở trong làng làm sao mà có tháng tốt đẹp chứ???”

Thấy sắc mặt tôi không tốt, bà ấy lại vội vàng lau nước mắt, an mà vỗ vỗ đầu tôi:

— Chương 2 —

“Không sao, không sao, may mà cha con có tầm nhìn xa, không gả con đi sớm như vậy.”

“Cái thứ khốn nạn đó không có phúc, bảo bối của mẹ sau này lên đại học một người tốt hơn.”

Cha mẹ tôi nén nỗi buồn, an tôi một lúc lâu, rồi mới đi ba người anh trai nói chuyện.

Các anh trai tôi bốc đồng, không kiềm chế lại, e là tối sẽ đi trùm bao tải đánh Cố Vân Gia .

Tôi mang theo đầy mình mệt mỏi về phòng.

Nằm trên giường, nhắm mắt lại, nước mắt cứ thế không ngừng chảy.

Làm sao mà không buồn được chứ?

Đó là tất cả những rung động thời thiếu nữ của tôi mà!

Tôi không hề gào thét chất vấn, cũng không bình tĩnh níu kéo.

Tôi chỉ cố kìm nén nước mắt, quay người đi về nhà .

Căn nhà của gia đình tôi từ sau khi ông nội qua đời thì bỏ trống.

Hồi nhỏ, mỗi khi trong lòng buồn bã, tôi đều chạy đến ông nội an .

Ông nội mỗi lần đều làm cho tôi những chiếc bánh đường thơm ngon.

Sau này ông rồi, không còn ai làm bánh đường chiên cho tôi mỗi khi tôi khóc đỏ mắt .

Nhưng khi buồn, tôi vẫn không kìm được lòng mà đến đây.

Trong cái sân nhỏ này, tôi hồi tưởng lại dáng vẻ và nụ cười của ông nội, nhớ đến lời ông từng nói với tôi: “ ông nội không còn , Hoan Hoan thay ông tự chăm sóc bản thân thật tốt.”

Mỗi khi nghĩ đến tất cả những điều này, dường như những vết thương khác đều không còn quan trọng .

Có lẽ hợp với cảnh vật, chiều tối đổ nhỏ.

không làm cha mẹ lắng, tôi nón lá, vén chặt áo quần chuẩn bị về nhà.

Nhưng vừa đẩy cánh cổng ra, tôi đã thấy Cố Vân Gia cầm đứng ngoài cửa.

Tôi khóa cửa lại với vẻ mặt không chút biểu cảm, dùng giọng điệu bình tĩnh nói:

“Anh yên tâm, tôi sẽ không nói linh tinh đâu.”

“Anh và Chu tri thanh sẽ thuận lợi về thành phố thôi.”

Rồi vòng qua hắn mà đi.

Cố Vân Gia nắm lấy cổ tay tôi, nhét cán vào tay tôi.

“Con gái tắm không tốt đâu.”

Giọng điệu bình hòa, như thể chuyện trước đó chưa từng xảy ra.

Tôi cười lạnh một , đẩy cán ra, lao vào trong .

Về đến nhà, tắm nước nóng , tôi liền đến phòng cha mẹ.

Tôi không giấu giếm chút nào, kể hết chuyện đã xảy ra hôm cho họ nghe.

Dù sao thì cũng đã vạch mặt rồi, Cố Vân Gia tôi nói linh tinh, tôi cũng bọn họ giở trò xấu.

Dù sao thì mấy tháng trước, gia đình Cố Vân Gia đã rời nông trường, trở về vị trí công tác .

Ông nội Cố quyền cao chức trọng, cha tôi tuy có chút nói trong đại , nhưng trước mặt quan ở Bắc thì chẳng thấm vào đâu.

Gia đình họ Cố muốn đối phó với những người nông dân như chúng tôi, dễ như trở bàn tay.

tôi không nhớ lầm, Chu tri thanh kia cũng xuất thân từ gia đình cán bộ cấp cao ở Bắc .

Cha mẹ tôi không thể không đề phòng.

Nghe tôi nói , cha tôi thở dài thườn thượt.

Như thể đã sớm liệu trước sẽ có này.

Mẹ tôi thì tức điên lên: “Đồ chó má, dám tính kế con gái tôi, bà già này liều mạng với nó!”

Bà ấy toan đi vào bếp lấy d.a.o thái rau, bị cha tôi một tay ngăn lại.

“Thôi đi, bà nó.”

Ông vỗ vỗ lưng mẹ tôi.

“Vốn dĩ muốn cho hai mẹ con một bất ngờ, hôm cha đã gọi điện lên huyện, Hoan Hoan đã rồi, giấy báo trúng tuyển đang ở bưu điện huyện, mai sẽ gửi đến.”

“Thằng nhóc họ Cố nói đúng, sau này Hoan Hoan còn lên Bắc học, đến lúc đó chúng ta không ở bên cạnh, hắn mà giở trò xấu thì chúng ta làm sao đề phòng kịp.”

“Gia đình họ Cố tạm thời không nên đắc tội.”

“Với lại, trước đây Hoan Hoan ôn thi, tài liệu đều là do nhà họ Cố gửi đến, những năm này người đều nói học hành vô dụng, chỉ có hắn kiên trì đốc thúc Hoan Hoan học tập.”

“Con gái chúng ta đại học, hắn công lao không nhỏ.”

“Tiền đồ hơn , ân huệ như vậy, chúng ta ra tay với thằng nhóc họ Cố, danh của Hoan Hoan cũng sẽ bị hủy hoại.”

“Chuyện của hắn cứ gác lại đã, đợi Hoan Hoan học đại học rồi hẵng tính.”

Mẹ tôi siết c.h.ặ.t t.a.y cha tôi.

Niềm vui con gái đại học cũng không thể xóa nhòa nỗi buồn trong lòng bà.

Bà lão nhỏ bé đã vì con cái mà vất vả nửa đời người này rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào nói:

“Hắn giỏi, gia thế hắn tốt, đó chính là cái cớ hắn ức h.i.ế.p con gái tôi sao?!”

“Hắn tuy có kèm cặp con gái tôi học đại học, nhưng nhà chúng ta cũng đã hết lòng chăm sóc hắn mấy năm mà!”

không ông là Đại trưởng bảo vệ, thì hắn ở trong làng làm sao mà có tháng tốt đẹp chứ???”

Thấy sắc mặt tôi không tốt, bà ấy lại vội vàng lau nước mắt, an mà vỗ vỗ đầu tôi:

— Chương 2 —

“Không sao, không sao, may mà cha con có tầm nhìn xa, không gả con đi sớm như vậy.”

“Cái thứ khốn nạn đó không có phúc, bảo bối của mẹ sau này lên đại học một người tốt hơn.”

Cha mẹ tôi nén nỗi buồn, an tôi một lúc lâu, rồi mới đi ba người anh trai nói chuyện.

Các anh trai tôi bốc đồng, không kiềm chế lại, e là tối sẽ đi trùm bao tải đánh Cố Vân Gia .

Tôi mang theo đầy mình mệt mỏi về phòng.

Nằm trên giường, nhắm mắt lại, nước mắt cứ thế không ngừng chảy.

Làm sao mà không buồn được chứ?

Đó là tất cả những rung động thời thiếu nữ của tôi mà!

Tùy chỉnh
Danh sách chương