Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AKRfthzrAb

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

Những xâm hại tôi đêm hôm đó bị Tống Thanh Yến đưa vào tù, có lẽ vì có quan hệ nên chúng bị kết án bảy tháng.

Sau tôi hỏi y tá liệu tôi có bị "mất sạch" không.

Câu trả lời là không.

Tôi vẫn là một đứa trẻ sạch sẽ.

Chuyện tôi Tống Thanh Yến yêu nhau không giấu anh trai tôi, sau tin, anh ấy đã buồn bã một thời gian ở nước ngoài, rằng không thể hiểu nổi tại sao Tống Thanh Yến chăm sóc một hồi, lại tự chăm sóc (cưa đổ) chính .

Tôi: ?

Thì ra mắt anh trai, tôi mới là con heo (ngốc) à.

Tống Thanh Yến, yêu đương, rất khác.

Anh ấy làm những khiến tôi cảm rất thoải mái, mỗi sáng thức dậy, tiên tôi trên điện thoại là tin nhắn của anh.

Tin nhắn chào buổi sáng của anh, hỏi tôi có đi ăn sáng không.

Có lúc tỉnh dậy bước xuống lầu, anh ấy đã ngồi trên sofa xem tài liệu, trên bàn bày biện sẵn cháo nóng thức ăn kèm. khoảnh khắc, tôi anh ấy có chút phong thái của một người chồng (người đàn ông của gia đình).

Anh ấy rất bận, vì công ty sắp niêm yết.

tôi vẫn luôn anh ấy dành thời gian cho tôi.

Tống Thanh Yến đã không nghèo rớt mồng tơi nữa.

Anh ấy đưa tôi nhiều nơi, đi công viên giải trí, đi khu trò chơi điện tử, đi mọi nơi mà các cặp đôi thường đi.

Cho một chúng tôi đi trượt tuyết.

“Anh Thanh Yến, anh trượt tuyết sao?”

Anh ấy : “Trước đây có đi với bạn bè một . Cũng trượt hai ba , không lúc nào sẽ ngã đâu. Uyển Uyển không?”

Tôi lắc .

Tống Thanh Yến kiểm tra đồ bảo hộ cho tôi: “ anh đây, nửa vời , sẽ dạy em.”

kết quả là—

Hai con gà mờ liên tục ngã lộn nhào.

tôi rất vui, Tống Thanh Yến cũng rất vui.

Tối ngồi bên đống lửa trại, Tống Thanh Yến đột nhiên thở dài.

Tôi nghiêng người nhìn anh ấy, ánh lửa màu cam ấm áp phản chiếu lên khuôn mặt anh, hôm nay anh ấy đeo chiếc khăn quàng cổ ô đen trắng, khiến anh ấy trông rất ôn hòa: “Anh luôn cảm bây giờ anh quá nghèo, rất thiệt thòi cho Uyển Uyển.”

“Anh Thanh Yến bây giờ đã bắt có tiền rồi mà?”

Tôi đưa tay ra nắm lấy tay anh ấy: “Anh Thanh Yến sẽ trở thành người giàu có nhất, lúc đó em sẽ hưởng phúc rồi.”

Anh ấy nhẹ: “Uyển Uyển, bàn với em một chuyện.”

“Chuyện gì?”

Anh ấy đột nhiên nghiêng người tới: “ hai tháng rồi, anh khai trương nụ , em nhé, không?”

Tôi không gì, nhích lại gần anh ấy hơn.

Tống Thanh Yến tới, khẽ một tiếng, rồi đỡ lấy cổ tôi, cạy mở đôi môi tôi, tiến sâu hơn một bước.

Giữa trời tuyết phủ, xung quanh chúng tôi là ánh lửa.

chúng tôi đã trao nhau nụ tiên.

Cứ bị phá vỡ phong ấn, Tống Thanh Yến rất thích tôi.

Đôi rất sâu, đa số là chạm nhẹ rồi dừng.

Tôi cứ nghĩ chúng tôi sẽ cứ mãi, bình dị, mãi mãi ngọt ngào.

tôi đã sai.

Anh ấy đã chết trước mặt tôi.

14.

Ngày 7 tháng 10, năm đó tôi mười chín tuổi.

Tôi tận mắt nhìn Tống Thanh Yến bị người ta cầm dao găm đâm vào ngực.

Là vì tôi.

Nhóm người đã xâm hại tôi trước đó không phải hạng tốt lành gì, chúng chưa từng vào tù, duy nhất vào tù là nhờ công của Tống Thanh Yến tôi. Tống Thanh Yến là người thông minh, dù lúc đó anh không có tiền cũng không có quyền lực, vẫn khiến chúng phải vào ngồi bảy tháng.

Tôi không làm nào chúng tìm ra tôi rồi theo dõi tôi.

Không khí trường đại học quá tốt, cả người tôi lại đắm chìm tình yêu, căn bản không có chút phòng bị nào.

Cho ngày hôm đó, tôi bị chúng dùng dao kề vào eo.

Tống Thanh Yến đứng cách tôi không xa.

Trời rất lạnh, Tống Thanh Yến , trao đổi (đổi vị trí).

là người bị dao kề vào là anh ấy.

Tôi run rẩy lén gửi tin nhắn cho đội cảnh sát.

Ngày hôm đó thực sự rất hỗn loạn, cảnh tượng cụ thể nào tôi đã không nhớ rõ nữa, duy nhất tôi nhớ là chúng đã đâm Tống Thanh Yến, Tống Thanh Yến đã cùng chết với chúng (đồng quy ư tận).

Anh ấy đầy máu.

, Uyển Uyển sẽ bình an.”

Đây là câu cuối cùng anh ấy .

Tôi chưa bao giờ tuyệt vọng , ngay cả bị bắt nạt, bị suýt xâm hại, cũng không tuyệt vọng mức .

Anh trai tôi từ nước ngoài về lo liệu mọi chuyện.

di chúc của Tống Thanh Yến, anh ấy rằng tất cả tài sản của đều để lại cho tôi. Anh ấy đã kiếm rất nhiều tiền, tôi nhìn những con số tăng thêm thẻ ngân hàng, nước mắt nhòe đi.

Anh ấy đã để lại tất cả, tất cả mọi thứ của anh ấy, đều để lại cho tôi.

Khoảng thời gian đó tôi tự nhốt , cả người màng, từ chối mọi sự tiếp xúc.

Thậm chí— tìm cái chết.

Tôi chết, đi tìm Tống Thanh Yến.

Tôi không nổi nữa.

Tôi đã thực sự làm , uống hết cả một chai thuốc ngủ, rồi tôi nằm . Cuối cùng tôi cũng Tống Thanh Yến.

Anh ấy đứng đó, không , cũng rất hồ.

“Anh.”

Tôi gọi anh ấy, giọng nghẹn lại: “Anh thật keo kiệt.”

Bỏ mặc một em ở đây, để em một chịu đựng những ngày không có anh. Cũng không chịu vào giấc của em thăm em, dù một .

Tống Thanh Yến là một keo kiệt.

Anh ấy hình thở dài, từng bước từng bước đi về phía tôi.

“Anh đã ước gì với hạc giấy, Uyển Uyển nhớ không?”

Nhớ.

—Ninh Uyển bình an khỏe mạnh.

Anh ấy đưa tay lên, vuốt ve má tôi, lau khô nước mắt tôi: “ ước ước duy nhất của anh. có em mới có thể giúp anh thực hiện nó. không?”

Tống Thanh Yến : “Về đi, tốt. thay anh nhìn ngắm giới .”

Anh ấy tôi .

Thật nhẫn tâm.

Tôi nghiêng , cắn mạnh vào ngón tay anh ấy.

“Anh, anh thật ích kỷ.”

Anh ấy nhẹ: “Ừm, nên anh mới Uyển Uyển .”

“Cuộc đời em rất dài, sau dù không có anh, em cũng sẽ rất tốt. Sẽ có người khác thay anh tiếp tục yêu em, Uyển Uyển tốt mà.”

“Hãy quên anh đi, không?”

“Về đi.”

Em không làm .

Em sẽ không quên anh.

Tống Thanh Yến, cả đời em sẽ không quên anh.

Ý thức bắt tỉnh táo trở lại, tôi cắn vào lưỡi , vị máu tanh ngày càng nồng, tôi gọi điện thoại cho anh trai, rồi chìm vào giấc ngủ sâu, không Tống Thanh Yến nữa.

keo kiệt nhẫn tâm.

Tùy chỉnh
Danh sách chương