Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AKRfthzrAb

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta và Đình thành hôn sáu , đêm không ở phòng ta, mắt thấy mặt, Xuân Đào lo lắng không yên.
“ , hầu gia không nói rõ không khi nào xuất phát, khi nào không cùng chúng ta không?”
Tất nhiên không.
Bởi vì nâng làm thiếp, ta cố ý sai người lấy ra từ sính lễ của mình vài bộ ngọc đưa cho .
không ngồi lên vị trí chính thê, mấy nay còn đang ầm ĩ, hôm nay nhận quà mừng của ta, lập tức đập tan tành.
Thật không khéo, số những ngọc đó, cái do hoàng đế ban tặng.
Sau khi chồng , giận dữ mắng mỏ tùy hứng, cấm túc viện nửa tháng.
chưa từng chịu đựng ấm ức lớn như vậy, ở viện ầm ĩ không ăn không uống, thứ ba rồi.
Quả nhiên, đến giờ cơm tối, Đình đến.
Ta bảo Xuân Đào chuẩn bị thêm đôi đũa, sau đó tự tay bưng món ăn cho .
ăn không ngon miệng, lòng nghĩ .
“ , từ nhỏ chịu khổ, những năm qua bị ta nuông chiều nên chút kiêu ngạo, dù sai, nhưng nhốt vài hối cải rồi, rất coi trọng gia quy, nếu thật sự kéo dài nửa tháng, ta lo lắng sẽ vấn đề, nên xin giúp ta khuyên nhủ .”
Ta gắp cho miếng củ sen:
“ quân quá lời, thiếp và quân tình sâu ý nặng, chắc chắn sẽ tự mình đến khuyên .”
“Nhưng thiếp mặt, không chậm trễ, nếu đi sớm chút liền sớm chút trở gặp , quân, chàng nói đúng không?”
Đình gật đầu lia lịa:
“Đúng, đúng, không chậm trễ.”
Chiêu này do đại dạy ta.
Lúc trước ta học khúc cổ nhạc phụ sủng ái, đại ghen ghét, lấy danh nghĩa quan tâm, vào sinh nhật ta đưa tới bộ châu.
Nhưng chiếc ngọc đó vốn hỏng, bọn họ nói ta ỷ vào sủng ái nên cố tình làm hỏng.
Năm đó ta mới năm tuổi, tay bị lãnh hình phạt tàn nhẫn.
Phụ không yêu ta, ngược còn ghét bà không còn đàn những âm thanh du dương dễ nghe, liền vứt bà vào viện nhỏ rồi không màng đến.
Nhưng Đình thì khác, yêu , để ta sớm trở khuyên chồng, vừa tới giờ Mão liền chờ xuất phát, kêu người hối thúc ta dậy.