Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

khuya sương lạnh, nàng đứng ở cửa làm gì?” Thẩm Yến bước nhanh tới trước, nhíu mày khoác áo choàng lên người nàng.

Hiện đang là tiết trời se lạnh của mùa thu, Cao Phi Tâm chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh, để lộ ra làn da trắng ngần và chiếc yếm màu đỏ bên trong, không hề có vẻ gì là bị bệnh.

Nàng cắn môi, thuận thế ngã vào lòng Thẩm Yến, nhưng khi ngước mắt nhìn thấy ta ở phía sau thì sắc mặt thay đổi.

hôm khuya khoắt thế này, sao tỷ tỷ lại đến đây?”

Ta quan tâm bước lên trước: “Nghe nói muội muội không khỏe, ta đặc biệt đến xem có thể giúp được gì không.”

Nói xong, ta ra hiệu cho thái y bên cạnh tiến lên: “Ta cũng đã đưa thái y đến rồi, mau vào nhà để thái y bắt mạch cẩn thận cho muội muội đi.”

Cao Phi Tâm trừng mắt nhìn ta: “Tỷ tỷ thật là chu đáo.”

Nàng liếc thái y một , dịu dàng nép vào lòng Thẩm Yến: “Thần thiếp vừa rồi có chút chóng mặt, nhưng thấy Bệ hạ là đã khỏe rồi.”

Thẩm Yến đương nhiên không thể không hiểu, hắn kéo người ra khỏi lòng mình, có chút bất đắc dĩ: “Hoàng hậu cũng là vì lo cho nàng, để thái y xem qua vẫn hơn.”

Cao Phi Tâm thấy làm nũng không có tác dụng, đành phải vào nhà để thái y bắt mạch.

“Quý phi nương nương tâm khí hư phù, can hỏa có chút uất kết, từ đó dẫn đến chứng chóng mặt không khỏe. Vi thần kê đơn thuốc, một tháng là có thể khỏi hẳn.”

“Nói bậy bạ gì đó? Ta đã khỏe rồi, còn thuốc gì nữa?” Cao Phi Tâm không vui nói.

Thẩm Yến lại không chiều ý nàng: “Hồ đồ! Lời của thái y cũng không nghe sao?”

Hắn trầm giọng ra lệnh cho thái y xuống kê đơn thuốc: “ đã khuya, nàng nghỉ ngơi sớm đi, trẫm và Hoàng hậu trước đây.”

“Bệ hạ!”

Cao Phi Tâm không dám , nàng đã tốn bao sức mới mời được Thẩm Yến từ cung của ta sang đây, không ngờ hắn lại muốn quay .

Làm ầm ĩ một trận như vậy, Thẩm Yến rõ ràng đã không còn kiên nhẫn, nhưng nhìn người mình yêu thương mắt rưng rưng lệ, Thẩm Yến không nỡ, dịu dàng an ủi: “Nàng ngoan, đừng quấy nữa, trẫm ngày mai hạ triều sẽ đến nàng.”

Cao Phi Tâm níu lấy tay áo hắn: “Bệ hạ có tỷ tỷ rồi không cần thần thiếp nữa, ngài đã nói chỉ yêu một mình thần thiếp mà?!”

Thẩm Yến nhíu mày: “Nàng nói gì vậy, trẫm là Hoàng , nàng ấy là Hoàng hậu, hôm nay vốn là phải đến cung Hoàng hậu trước.”

Thấy hắn thật sự có chút tức giận, Cao Quý phi cùng cũng phải miễn cưỡng buông tay.

Từ đầu đến , ta không hề nói một lời.

6

Từ khi vào cung, ta có thể thấy Thẩm Yến thực yêu thương Cao Phi Tâm như lời đồn.

Hắn bị áp lực từ triều nên lập ta làm hậu, lại không nỡ để nàng đau lòng mà lạnh nhạt với ta, nhưng đây không phải là kế lâu dài.

Vì vậy hôm nay hắn mới đến Loan cung của ta.

Đây là để trấn an triều, cũng là để trấn an Thái hậu.

Ở một mức độ lớn hơn, là để bảo vệ Cao Phi Tâm.

Nhưng nàng lại gây ra một trận ồn ào như vậy, nếu hôm nay Thẩm Yến ở lại, chỉ khiến các triều thần và Thái hậu càng thêm bất mãn với sự chuyên sủng của Quý phi.

đến Loan cung đã qua canh ba, Thẩm Yến lộ ra vẻ mệt mỏi: “Hôm nay một phen như vậy nàng cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”

Ta do dự một lúc, tiến lên nhẹ nhàng xoa bóp thái dương cho hắn: “Thần thiếp ở nhà thường hay xoa bóp cho mẫu thân, sau khi xoa bóp sẽ thấy dễ chịu hơn nhiều.”

Thẩm Yến khẽ nhắm mắt: “Phi Tâm những năm nay bị trẫm chiều hư rồi, nàng đừng để bụng.”

Tay ta vẫn không ngừng cử động: “Sao có thể chứ, thần thiếp biết nàng ấy quá quan tâm đến Bệ hạ, mới nghĩ ra hạ sách này, thần thiếp không trách nàng ấy đâu.”

“Chỉ là, thần thiếp thực sự rất ngưỡng mộ nàng ấy, có được tấm chân tình của Bệ hạ.”

Ta cố ý tỏ ra có chút mất mát vừa phải, nhưng không nói nhiều.

Thân thể Thẩm Yến cứng lại một lúc, nhưng không nói gì thêm.

Ta im lặng, chuyên tâm xoa bóp cho hắn.

May mà ta chưa bao giờ đặt tình yêu của nhân lên hàng đầu, nếu không một người nữ nhân, biết rõ trái tim của phu quân mình ở người một nữ nhân khác, e rằng sẽ phát điên.

Sau ngày hôm đó, mối thù giữa Cao Phi Tâm và ta đã hoàn toàn được kết lại.

Sau khi thuốc đắng gần một tháng, nàng lần đầu đến thỉnh an ta, đầu cài một cây trâm đá quý vô cùng bắt mắt.

“Đây là cống phẩm mới của Ba Tư, thiên hạ chỉ có một viên này thôi, Bệ hạ thấy thần thiếp thích nên đã đặc biệt ra lệnh cho thợ thủ làm suốt , tỷ tỷ xem có đẹp không?”

Ta ngắm nghía kỹ lưỡng, không tiếc lời khen ngợi: “Không tệ, cây trâm đá quý này rất hợp với bộ y phục hôm nay của muội.”

Nàng lộ vẻ đắc ý: “Đó là đương nhiên, đây là gấm lưu quang, một tấm giá ngàn vàng đấy!”

Ta gật đầu nói: “Muội muội là người trong lòng Bệ hạ, ăn mặc dùng độ đương nhiên là nhất rồi.”

Dù nàng có khoe khoang Thẩm Yến coi trọng nàng thế nào, ta vẫn không hề thay đổi sắc mặt.

Ta chưa bao giờ muốn tranh giành cao thấp với nàng.

Một cú đấm vào bông, Cao Phi Tâm tức giận bỏ đi, trước khi đi còn không quên ném lại một câu:

“Ta xem ngươi có thể giả vờ đến bao giờ!”

Chiều, Đông Chi dẫn tiểu cung nữ đi lĩnh phần lệ, lúc sắc mặt không .

Ta hỏi nàng: “Sao vậy?”

Đông Chi ngập ngừng, cùng vẫn không nhịn được: “Bọn họ quá đáng quá! Phần lệ của chúng ta đáng lẽ có huyết yến, đều bị đổi thành bạch yến, nói là huyết yến đều dành cho Tú cung rồi!”

Huyết yến năm nay khan hiếm, chỉ có cung của Thái hậu và cung của ta với Cao Phi Tâm mới có phần lệ.

Nàng khiêu khích một cách trắng trợn như vậy, xem ra chiêu buổi sáng không đạt được hiệu mong muốn, lại đổi chiêu khác.

7

Cơ hội tự đến cửa, ta đương nhiên phải tận dụng triệt để.

Ngày hôm sau ta đến cung Thái hậu thỉnh an, ngồi một lúc thì Thái hậu nói đói, cung nữ liền vào bếp nhỏ lấy canh sen yến sào ra.

Thái hậu nhìn một : “Sao lại là bạch yến?”

Cung nữ nhỏ giọng đáp: “Nội vụ phủ nói huyết yến của tháng này đều đã gửi đến Tú cung, còn lại chỉ có bạch yến thôi ạ.”

“Hoang đường!” Thái hậu ném vỡ bát, mặt mày tái mét: “Đừng nói là ai gia còn ở đây, trong cung này còn có Hoàng hậu, từ bao giờ một Quý phi lại có thể ngồi lên đầu ai gia và Hoàng hậu chứ?!”

Thế là, Thẩm Yến sau khi hạ triều đến đã bị mắng một trận té tát.

“Quý phi xưa nay ngang ngược, ngay cả ai gia cũng không coi ra gì, Hoàng cứ chiều chuộng nàng như vậy, e là trong mắt sớm đã không có người mẫu hậu này rồi! Trong hậu cung này, Thái hậu và Hoàng hậu còn phải nhìn sắc mặt của một Quý phi mà sống, ra thể thống gì nữa?”

Thẩm Yến liên tục nói không phải, nhưng vẫn muốn bênh vực Cao Phi Tâm: “Quý phi tuy không hiểu chuyện, nhưng không đến mức như vậy, chắc là do người dưới giở trò, hoặc là truyền sai lời, làm mẫu hậu tức giận. Trẫm nhất định sẽ tra rõ sự thật, mẫu hậu bớt giận.”

Thái hậu vừa nghe, ngọn lửa giận vừa mới dập tắt lại bùng lên.

“Nếu không phải chính miệng nàng ra lệnh, ai dám làm như vậy?”

Thẩm Yến trong lòng cũng hiểu, bị Thái hậu nói thẳng ra, sắc mặt cũng không .

Hắn mặt mày sa sầm ra khỏi cửa, đi thẳng đến Tú cung.

Cao Phi Tâm trang điểm lộng lẫy ra đón, lại bị Thẩm Yến nổi trận lôi đình.

“Hiện nay biên quan chiến sự căng thẳng, nàng còn ăn mặc lòe loẹt như vậy, để người khác thấy chẳng phải làm các tướng sĩ chạnh lòng sao?”

Thêm vào đó là cơn tức ở cung Thái hậu, khiến Thẩm Yến hoàn toàn mất kiên nhẫn.

Mặc dù Cao Phi Tâm biện minh rằng chuyện huyết yến là do người dưới tự ý làm, mình không hề hay biết, lại còn chủ động đề xuất giảm một nửa chi tiêu trong cung để hỗ trợ các tướng sĩ biên quan, vẫn không thể dập tắt được cơn giận của Thẩm Yến.

Thẩm Yến lần đầu phạt nàng, cấm túc một tháng.

Đông Chi kể lại một cách sinh động những gì nàng nghe được từ các tỷ muội, chỉ tiếc là không được tận mắt chứng kiến.

Tối hôm đó, Thẩm Yến đến Loan cung.

Hắn dựa vào giường, bảo ta xoa đầu cho hắn.

Lông mày nhíu chặt của hắn dần dần giãn ra dưới những động tác nhẹ nhàng của ta, ánh mắt nhìn ta dần trở nên mơ màng.

Ta cúi đầu, vô tình để lộ ra một đoạn cổ trắng ngần.

Thẩm Yến giơ một tay lên, từ từ vuốt ve má ta.

Ta biết ta xinh đẹp, lý do đích tỷ từ nhỏ không thích ta là vì ta xinh đẹp hơn tỷ ấy.

Ta khẽ nghiêng mặt, ánh mắt long lanh, dừng lại đôi môi ngày càng gần của người nhân.

Nửa , cuộc mây mưa tan.

Lúc mệt mỏi thiếp đi, ta xoa bụng, trở mình thoát khỏi vòng tay của người nhân.

8

Rất nhanh, tức hậu viên phòng đã lan truyền khắp nơi.

Thuốc bổ của Thái hậu lại một lần nữa có tác dụng.

Chỉ nghe nói Tú cung cửa đóng then cài đã thay một loạt bình hoa tách trà mới.

Sau ngày hôm đó, Thẩm Yến cứ ba hai ngày lại chạy đến Loan cung.

Ngoài việc thảo luận chuyện tạo người, hắn cũng sẽ trò chuyện phiếm với ta, đánh cờ, thưởng trà, thậm chí còn cùng ta đọc truyện.

Sau khi tình cờ thấy chữ ta viết, lại có thêm một việc nữa: ta viết chữ.

Hắn cầm tờ giấy ta viết mà dở khóc dở : “Dù gì cũng là thế gia quý nữ, sao chữ viết lại như trẻ con mới học vỡ lòng vậy?”

Mặt ta đỏ bừng, giật lại tờ giấy.

Tức giận.

Thẩm Yến lại đến gần, nắm tay ta ta viết chữ.

Nhưng mãi đến khi ta luyện được một nét chữ đẹp, bụng vẫn không có động tĩnh gì.

Sau khi Cao Phi Tâm hết một tháng cấm túc, số lần Thẩm Yến đến cung của nàng giảm đi đáng kể, một nửa thời gian đến hậu cung đều nghỉ ở cung của ta.

Cao Phi Tâm cảm thấy khủng hoảng, đã làm ầm ĩ trước mặt Thẩm Yến vài lần, nhưng đều bị hắn qua loa cho qua, nàng cũng đành im lặng.

Ta chỉ dặn Đông Chi chú ý đến động tĩnh ở Tú cung.

Dù sao cũng có hơn mười năm tình cảm, đương nhiên không thể kết thúc như vậy được.

Trong lòng lại có chút lẩm bẩm, động tĩnh mấy ngày nay, phương diện đó của Thẩm Yến không có vấn đề gì.

Ta vốn định nhân khoảng thời gian này để mang thai, lại uổng ngủ không mấy ngày nay. Lại nghĩ, đừng nói hậu cung, Cao Phi Tâm được độc sủng nhiều năm cũng không có con, lẽ nào Thẩm Yến có bệnh kín khác?

Nếu thật sự là như vậy, thì ta phải có kế hoạch khác.

Nhưng rất nhanh, lo lắng của ta đã được giải tỏa.

Cao Phi Tâm mang thai.

Đây là đứa con đầu trong hậu cung, ngay cả Thái hậu cũng thay đổi thái độ không ưa Quý phi trước đây, ban thưởng rất nhiều thứ.

Thẩm Yến rất vui, liên tiếp mấy ngày đều đến Tú cung.

Nơi đó náo nhiệt, cung của ta lại lạnh lẽo đi nhiều.

Tâm trạng ta cũng có chút sa sút, làm gì cũng không có hứng, ngay cả Đông Chi cũng nhìn ra.

“Nương nương đừng buồn, trong lòng Bệ hạ vẫn nhớ đến người, nói không chừng vài ngày nữa sẽ đến người.”

Ta thở dài, Thẩm Yến có đến hay không ta không quan tâm, ta là không hiểu sao lâu như vậy ta không thể mang thai, mà Cao Phi Tâm lại đột nhiên có, lẽ nào là ta có vấn đề?

Có được đứa con này, Cao Phi Tâm bây giờ phong quang vô hạn, thậm chí còn hơn cả trước đây.

Trong hậu cung này, một hoàng tử thực sự còn đáng cậy hơn bất kỳ sự sủng ái nào.

9

Thái hậu hạ chỉ tổ chức một yến tiệc nghênh phúc cho vị hoàng tử đầu sắp chào đời.

Thông thường các yến tiệc trong cung đều do Cao Phi Tâm một tay lo liệu, ý của Thái hậu là nàng đang mang thai, không nên lao lực, lần này giao cho ta tổ chức.

Nhưng Cao Phi Tâm không muốn, nàng khó khăn lắm mới gỡ lại được một bàn trước mặt ta, nếu vì vậy mà mất đi quyền quản lý lục cung, chẳng phải là cốc sao?

Vì vậy nàng thề thốt đảm bảo sức khỏe mình không sao: “Thái hậu vì hoàng tử trong bụng thần thiếp mà cầu phúc, thần thiếp cũng muốn góp một phần sức lực của mình.”

Thái hậu nghe xong, cũng không kiên quyết nữa.

Những ngày tiếp , trong cung vô cùng náo nhiệt.

Tú cung ngày nào cũng người ra người vào, người của Nội vụ phủ hết đợt này đến đợt khác mang đồ vào, bận rộn không ngớt.

Hôm yến tiệc, các quan viên và mệnh phu nhân trong kinh thành đều ăn mặc lộng lẫy đến dự.

Cao Phi Tâm cũng trang điểm kỹ lưỡng, trông vô cùng rạng rỡ.

Nàng đứng bên cạnh Thẩm Yến, mỉm nhận những lời chúc mừng và nịnh nọt không ngớt của mọi người, khóe mắt liếc thấy ta, cằm hơi nhếch lên.

Ta không hề tức giận, từ khi vào cung ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

Nàng tưởng rằng việc không được coi trọng sẽ khiến ta mất mặt trước mọi người, nhưng thực ra thể diện đối với ta mà nói, thực sự có cũng được không có cũng không sao.

Sự cố ra vào lúc khách khứa sắp vào bàn tiệc, chỉ thấy một cung nữ vội vàng thì thầm vài câu vào tai Cao Phi Tâm, sắc mặt nàng lập tức thay đổi.

Đã đến giờ mà vẫn chưa thấy khai tiệc, Thái hậu gọi người đến hỏi.

Cao Phi Tâm ấp úng, vẻ mặt hoảng hốt.

Thái hậu nhìn một đã biết có chuyện không hay, nghiêm giọng dọa: “Rốt cuộc đã ra chuyện gì? Hôm nay tất cả các quan viên trong triều đều ở đây, nếu ra sai sót làm mất mặt hoàng gia, dù ngươi đang mang long thai, ai gia cũng không tha cho ngươi.”

Cao Phi Tâm “phịch” một quỳ xuống: “Là, là tên nô tài trách mua sắm lười biếng, thức ăn hôm nay đưa vào cung đã ra sự cố…”

Thịt cá và rau củ hàng ngày trong cung đều có người chuyên trách ra ngoài cung mua sắm. Hôm nay trong một dịp như thế này lại ra sai sót, Thái hậu vừa nghe đã biết có điều khuất tất.

Nhưng lúc này không phải là lúc để truy cứu sự thật, làm thế nào để ổn định tình hình mới là việc cấp bách trước mắt.

Bên Ngự thiện phòng lúc chuẩn bị thức ăn mới phát hiện có rất nhiều món ăn bị trộn lẫn với đồ không tươi, số lượng thực sự có thể dùng để nấu ăn chưa đến hai phần ba.

Ta đứng ra: “Thần thiếp có một cách có thể thử. Ngoài những món ăn đã chuẩn bị cho hôm nay, thực ra các bếp nhỏ trong các cung ít nhiều đều có đồ dự , có thể lấy ra dùng tạm.”

“Ở trong đại điện này rượu thưởng nhạc khó tránh khỏi nhàm chán, chúng ta sao không đổi một nơi khác. Thần thiếp mấy hôm trước thấy trong Ngự hoa viên có một nơi có dòng nước chảy uốn lượn, dùng để thưởng rượu ngâm thơ chắc hẳn sẽ có một hương vị khác.”

Thái hậu trầm ngâm một lúc, gật đầu dặn ta cứ lời mà làm.

Ánh mắt Cao Phi Tâm nhìn ta như tóe lửa.

10

Yến tiệc kết thúc một cách an toàn.

Các vị khách tuy có chút không hiểu sao lại đột ngột thay đổi địa điểm giữa chừng, nhưng cũng nhanh chóng bị hình thức yến tiệc cung đình có phần mới lạ này thu hút.

Rượu đã qua ba tuần, mọi người lần lượt đối thơ chúc mừng, tranh nhau thể hiện.

Còn Cao Phi Tâm đã không còn vẻ vui mừng như lúc đầu, nụ mặt có chút gượng gạo.

Chiều tối, trong cung Thái hậu.

Thái hậu ra tay quyết liệt, rất nhanh đã cạy miệng được mấy tên cung nhân có liên quan.

Thái giám trách mua sắm đã nghe lệnh của Cao Phi Tâm, để tiết kiệm bạc, đã chọn một nhà cung cấp rau củ rẻ hơn, lấy đồ kém chất lượng để thay thế.

Hỏi xong, Thái hậu không lập tức ra quyết định, mà nhìn sang Thẩm Yến bên cạnh.

Sắc mặt hắn tái mét, rõ ràng đã nổi giận.

Cao Phi Tâm quỳ đất, mặt mày trắng bệch: “Bệ hạ, không phải vậy, thần thiếp bị tên nô tài bên dưới lừa gạt, thần thiếp không biết gì cả!”

Rồi quay đầu mắng nhiếc tên thái giám đã khai báo, giơ tay tát cho hắn một : “Tên chó nô tài này, dám vu khống bản cung!”

“Đủ rồi!” Thẩm Yến trầm giọng.

Người sáng mắt đều có thể nhìn ra tầm quan trọng của yến tiệc này, dù thái giám có muốn tham ô cũng không thể trắng trợn như vậy, chỉ trách Cao Phi Tâm quá ngu ngốc.

Nàng dựa vào đứa con trong bụng để lật ngược tình thế một cách ngoạn mục, thêm vào đó là những lời tâng bốc của mọi người những ngày qua, nàng đã quên mất mình là ai.

“Nếu ngươi đã không chịu tự mình khai báo, vậy thì để ai gia nói thay ngươi.” Thái hậu đúng lúc lên : “Ngươi nói số đó không liên quan đến ngươi, nhưng ai gia được biết, trong cung của ngươi gần đây đã sắm thêm không ít trang sức y phục, ban thưởng cho cung nhân cũng rất hào phóng, không biết số này từ đâu mà có?”

Mỗi câu bà nói, sắc mặt Cao Phi Tâm lại trắng thêm một phần.

Nói xong, Thái hậu lại ném ra những bằng chứng vừa thu thập được.

Lần trước Cao Phi Tâm chủ động đề xuất cắt giảm một nửa chi tiêu để hỗ trợ lương thảo cho các tướng sĩ ở tuyến, nhưng nàng vốn quen thói xa hoa, chẳng mấy chốc đã hết , thế là nảy ra ý định với yến tiệc này, nàng tưởng rằng không ai hay biết, không ngờ lại ra sai sót như vậy.

“Bệ hạ, thần thiếp biết sai rồi, thần thiếp cũng là nhất thời hồ đồ.” Nàng ôm lấy đầu gối Thẩm Yến khóc lóc thảm thiết.

Thẩm Yến lại không hề động lòng, ánh mắt đầy thất vọng: “Nàng quá làm trẫm thất vọng rồi, trẫm tưởng nàng chỉ là bị chiều chuộng nên có chút kiêu căng, nhưng nàng bây giờ đã thật sự thay đổi rồi, thay đổi đến mức trẫm cũng không nhận ra nữa, trẫm bây giờ cũng không biết lời nào của nàng là thật, lời nào là giả.

“Hôm nay nếu không phải có Hoàng hậu, chẳng phải là để các đại thần và gia quyến trong triều xem trò của trẫm sao?”

Cao Phi Tâm sững người, rồi ngẩng đầu nhìn người nhân trước mặt, trong mắt là sự oán hận không thể che giấu: “Thần thiếp thay đổi? Vậy còn ngài thì sao? Ngài còn là Thẩm Yến của trước đây không? Những ngày qua sự lạnh nhạt của ngài tưởng thần thiếp không nhìn ra sao? Hồn của ngài sớm đã không biết bị ai câu đi rồi!”

Sắc mặt Thẩm Yến không thay đổi, nhưng ta nhận thấy ánh mắt của hắn có một thoáng dừng lại người ta, giây tiếp hắn liền lạnh lùng nhìn Cao Phi Tâm.

“Quý phi xử sự không , quản lý người dưới không nghiêm, từ hôm nay, chính thức giao cho Hoàng hậu quyền quản lý lục cung, Cao Quý phi chuyên tâm ở trong cung dưỡng thai, không có việc gì không được ra ngoài.”

Cao Phi Tâm dù sao cũng đang mang thai, không bị phạt nặng, nhưng bị tước đi quyền lực, lại bị cấm túc trá hình, đã là một tát đau điếng vào mặt nàng.

Nàng đau khổ buông tay, miệng không biết đang lẩm bẩm điều gì.

11

Thái hậu ban thưởng cho ta rất nhiều thứ, nói là để khen ngợi ta.

Tối, Thẩm Yến cũng đến Loan cung.

Hắn nắm tay ta: “Mấy ngày nay không đến nàng, nàng có oán trẫm không?”

Ta lắc đầu: “Muội muội đang mang thai, Bệ hạ nên đến nàng ấy nhiều hơn.”

Dưới ánh đèn, ánh mắt Thẩm Yến u ám, giọng điệu có chút nguy hiểm:

“Vậy sao?

“Nếu là Phi Tâm, nàng ấy chắc chắn sẽ khóc lóc làm ầm ĩ với trẫm, không cho trẫm nhìn người nữ nhân khác một .”

“Bùi Cảnh Ninh, trong lòng nàng có thật sự có trẫm không?

“Nàng trước đây đã nói, chỉ hy vọng có thể sống yên ổn trong hậu cung, không có mong cầu gì khác, bây giờ vẫn vậy sao?”

Ta bị ánh mắt nóng rực của hắn nhìn đến toàn thân không thoải mái, một lúc lâu sau mới gật đầu.

“Ngài là phu quân của thần thiếp, nhưng ngài cũng là thiên tử, từ ngày đầu vào cung thần thiếp đã biết, ngài không thể chỉ thuộc một mình thần thiếp.”

Bàn tay lạnh lẽo của Thẩm Yến vuốt ve má ta, ta cố gắng kìm nén sự run rẩy trong lòng.

Một lúc lâu sau, hắn mới lại lên , kể cho ta nghe chuyện hồi nhỏ.

Mẫu thân ruột của hắn vốn cũng là một sủng phi, nhưng khi hắn lên ba thì bà lại vì chọc giận hoàng mà bị nhốt vào lãnh cung.

không thiếu hoàng tử, vì vậy ngay cả hắn cũng trở thành hoàng tử thất sủng không ai đoái hoài trong lãnh cung.

Trong cung vốn có thói nịnh hót kẻ mạnh, dẫm đạp kẻ yếu, mẫu thân phi của hắn khi được sủng ái cũng đã gây thù chuốc oán với không ít người, cuộc sống của hai mẫu tử  rất khó khăn, ngày ba bữa cơm thừa canh cặn, mùa đông ngay cả than sưởi cũng không có.

Rất nhanh, mẫu thân của hắn đổ bệnh, không qua khỏi.

Thẩm Yến năm đã canh giữ thi thể mẫu thân qua một .

Sau đó, hắn một mình bị lãng quên trong lãnh cung, đói rét là chuyện thường tình, suýt nữa đã xuống đoàn tụ với mẫu thân phi, chính tiểu cung nữ Cao Phi Tâm đã cứu hắn.

Nàng đã lén lút mang thuốc và đồ ăn cho hắn, một chiếc bánh bao của mình cũng chia cho hắn một nửa, dùng sự thông minh của mình để bảo vệ hắn khỏi sự bắt nạt của các cung nữ thái giám khác, cùng hắn vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất.

Thẩm Yến rất có chí khí, nhiều năm nhẫn nhịn chịu đựng, dày tích lũy, đã thiết kế để mình lọt vào mắt của Hoàng hậu, cũng chính là Thái hậu bây giờ.

Hoàng hậu dưới gối không có con, đương nhiên đã nhận Thẩm Yến làm con nuôi.

Nhắc đến đoạn quá khứ không muốn nhắc lại này, giọng Thẩm Yến có chút buồn bã.

Ta im lặng lắng nghe, trong lòng suy đoán ý của hắn là gì.

“Như trẫm đã nói trước đây, Phi Tâm có ơn lớn với trẫm, dù thế nào, trẫm cũng không thể lòng nàng ấy, điều này có thể sẽ làm nàng thiệt thòi, nàng có bằng lòng thông cảm cho trẫm không?

“Trẫm hy vọng nàng có thể mãi mãi ở bên cạnh trẫm, nàng sẽ là người thê tử duy nhất của trẫm.”

Hắn nhìn ta chằm chằm.

Ta sững người vài giây, : “Đó là vinh hạnh của thần thiếp.”

12

Ta bắt đầu bận rộn, việc trong cung rất nhiều, mặc dù ở nhà ta đã học được một số kiến thức quản gia, nhưng khi thực sự bắt tay vào làm vẫn có chút khó khăn.

Vì vậy ta chỉ có thể tập trung mười hai phần tinh thần, ngày nào cũng thức khuya làm việc, thỉnh thoảng lại phải đến thỉnh giáo Thái hậu, hỏi đến mức Thái hậu cũng không nhịn được mà trêu ta ngày càng giống con quay.

Nhưng vẫn ra chuyện.

Đứa con của Cao Phi Tâm đã mất.

Nguyên nhân có chút khó nói.

Sau khi Cao Phi Tâm bị cấm túc, Thẩm Yến vì nghĩ đến đứa con trong bụng nàng nên thỉnh thoảng đến , nhưng chưa bao giờ qua .

Không biết hôm nay sao lại ở lại.

Và trong lúc hai người đang mặn nồng, Cao Phi Tâm đột nhiên đau bụng, hạ thân chảy máu không ngừng.

Khi thái y đến, đứa bé đã không thể giữ được.

Khi ta đến, Thẩm Yến ngồi đó với vẻ mặt đầy hối hận, thấy ta, biểu cảm mặt hắn vô cùng phức tạp.

Ta quan tâm tiến lên: “Bệ hạ đã kinh hãi rồi, muội muội có sao không?”

Thẩm Yến: “Nàng ấy vừa mới tỉnh lại, lại khóc đến ngất đi.”

Ta nhìn cảnh hỗn loạn bên trong, lên an ủi: “Bệ hạ đừng quá đau buồn, bảo trọng long thể mới là quan trọng.”

Thẩm Yến lẩm bẩm: “Trẫm biết rõ nàng ấy đang mang thai, nhưng không biết sao lại có chút không kìm chế được, đứa bé, đứa bé cứ thế mà mất…”

Ta nhíu mày, nhìn quanh, ra hiệu cho Đông Chi phía sau.

Cao Phi Tâm tỉnh lại, khóc lóc không ngừng, thần trí điên loạn.

Thẩm Yến luôn ở bên cạnh nàng.

Ta dẫn thái y vào, Cao Phi Tâm đang dựa vào lòng Thẩm Yến.

Thẩm Yến đang cho nàng thuốc, còn nàng thì mặt mày e thẹn.

Thấy ta, Thẩm Yến đặt bát xuống, Cao Phi Tâm lộ vẻ không vui.

“Nàng đến đây làm gì?”

Ta ra hiệu cho thái y tiến lên: “Xin Bệ hạ thứ tội, chuyện Quý phi sảy thai, thần thiếp có chút nghi ngờ, vì vậy đã tự ý ra lệnh cho người đi điều tra chế độ ăn và sinh hoạt của Quý phi trong thời gian này.

“Có một việc, thần thiếp không thể không nói cho Bệ hạ biết, tối hôm ngài đến Quý phi, loại hương mà cung của Quý phi đốt là hương ngưng lộ, tác dụng của loại hương này là kích thích tình dục ở giới.”

Thẩm Yến sững người, lập tức giận dữ hất đổ bát đĩa trước mặt xuống đất, chỉ vào Cao Phi Tâm: “Nàng, nàng thật là tàn nhẫn, ngay cả con của mình cũng lợi dụng!”

Cao Phi Tâm liều mạng lắc đầu: “Thần thiếp không có, thần thiếp oan uổng!”

Thái y lên : “Bẩm Hoàng thượng, vi thần đã kiểm tra, loại hương trong cung Quý phi thực là hương ngưng lộ.”

Cao Phi Tâm chỉ vào ta: “Là nàng ta! Nàng ta muốn hại thần thiếp, hại con của thần thiếp! Bệ hạ, hắn đừng bị tiện nhân này lừa gạt!”

13

Ngay lúc này, cung nữ hầu hạ phía sau nàng đột nhiên quỳ xuống.

“Bẩm Hoàng thượng, nương nương, loại hương này thực là do Quý phi nương nương ra lệnh cho nô tỳ đốt. Nương nương nói thai nhi ổn định, không có gì đáng ngại, nô tỳ không thể ngăn cản. Nay long tự bị tổn hại, nô tỳ trong lòng không yên, xin Hoàng thượng nương nương thứ tội.”

Cao Phi Tâm không dám , xông lên định đánh nàng: “Tiện nhân! Bản cung ngày thường đối xử với ngươi không tệ, sao ngươi lại vu khống bản cung!”

Cung nữ quỳ đất, đầy vẻ bất bình: “Nương nương thật “cất nhắc” nô tỳ, cung nữ hạng nhất ở các cung khác đều có lương tháng bốn lạng, còn nô tỳ thì sao, chỉ được hai lạng. Người đối với người ngoài thì hào phóng để có , nhưng có bao giờ đối xử với nô tỳ đâu?”

Cao Phi Tâm tức giận đến cực điểm, điên cuồng muốn đánh cung nữ, nhưng bị Thẩm Yến ra hiệu cho thái giám ngăn lại.

Nhân chứng vật chứng đều có, Cao Phi Tâm biết mình đã hết đường chối cãi, nàng lại quay sang Thẩm Yến, khóc lóc thảm thiết: “Bệ hạ, thần thiếp thật sự không làm, ngài phải thần thiếp! Tình nghĩa bao nhiêu năm qua giữa thần thiếp và ngài, lẽ nào ngài đều quên rồi sao?!”

Nếu là chuyện khác, có lẽ Thẩm Yến đã mềm lòng.

Nhưng hắn đã mong chờ đứa con này từ rất lâu, cộng thêm những chuyện trước đây, hết lần này đến lần khác bao dung tha thứ, đã khiến hắn thất vọng đến cực điểm.

Cao Phi Tâm từ đầu đến không hiểu một điều, việc cậy ơn báo đáp có giới hạn, Thẩm Yến đã không còn là hoàng tử thất sủng phải dựa vào nàng để sưởi ấm trong lãnh cung năm xưa, mà là hoàng nắm giữ thiên hạ.

Thẩm Yến đích thân hạ lệnh, phế bỏ vị phân của Cao Phi Tâm, giáng làm thứ dân, giam cầm trong lãnh cung suốt đời, không bao giờ gặp lại.

Ta đến gặp nàng lần .

Nàng thần trí hoảng loạn, đầu tóc rối bù, toàn thân toát ra mùi khó chịu, một mình ngồi đó không nhúc nhích, thấy ta cũng không có phản ứng gì.

“Ngươi có biết sao ngươi lại thua không?” ta lên .

Không đợi nàng trả lời, ta tự mình nói tiếp:

“Bởi vì ngươi đã đặt tất cả hy vọng của mình vào một người nhân.”

“Nhưng nhân đều không đáng cậy, hôm nay hắn có thể nói yêu ngươi nhất, ngày mai lại có thể vứt bỏ ngươi như một chiếc giày rách.”

“Đời người, người duy nhất có thể dựa vào chỉ có chính mình.”

Cao Phi Tâm từ từ ngước mắt nhìn ta, : “Ngươi không hận ta sao? Chính ta đã khiến ngươi mất mặt trong ngày đại hôn, trở thành một Hoàng hậu chỉ có hư danh.”

Ta khẽ : “Dù ngươi có hay không, ta chưa bao giờ muốn tranh sủng với ngươi, cũng chưa bao giờ hận ngươi.”

Nàng tuy ở đâu cũng không ưa ta, nhưng cũng chưa từng làm hại ta một cách thực chất.

Cao Phi Tâm: “Nói lời hay ý đẹp ai mà không biết? Hương ngưng lộ đó chẳng phải là do ngươi làm sao?”

Ta lắc đầu: “ thật không liên quan đến ta. Dù ngươi có sinh hạ hoàng tử, chỉ cần ta còn một ngày là Hoàng hậu, tương lai tất sẽ là Hoàng thái hậu, hà tất phải đuổi cùng giết tận?”

Nàng rõ ràng sững người, nếu không phải là ta, còn có ai có thể giở trò trong cung của nàng.

Cao Phi Tâm không ngu ngốc, nếu không năm đó cũng không thể một mình bảo vệ được Thẩm Yến.

Chỉ là bao nhiêu năm qua, tình yêu đã làm mờ mắt nàng, khiến nàng gần như điên loạn.

Nay bình tĩnh lại, rất nhanh đã nghĩ thông suốt.

“Là Thái hậu?!”

Ta không phủ nhận cũng không thừa nhận, từ ngày đầu ta vào cung, Thái hậu đã bày ra nước cờ này.

vương, không thể có sự thiên vị.

Bà cũng không cho phép có người trong hậu cung thoát khỏi tầm kiểm soát của mình.

Thái hậu không thể dung túng cho Cao Phi Tâm sinh hạ đứa con này.

Tất cả nữ nhân trong hậu cung này, trong mắt bà đều như nhau, chỉ là cụ.

Ta hiểu rõ điều này, nên đã giả vờ ngoan ngoãn trước mặt bà, để bà buông lỏng cảnh giác với ta.

Trước khi đi, Cao Phi Tâm đã đưa cho ta một thứ.

Ta bước ra khỏi lãnh cung, ngẩng đầu nhìn bầu trời tứ phía, trong lòng có một thoáng cảm thấy bi thương.

Nữ nhân trong hậu cung, số phận có bao giờ do mình quyết định.

Cao Phi Tâm dù có sai, nhưng sai lớn nhất của nàng là đã dựa dẫm số phận của mình vào một nhân mà đánh mất chính mình, vì vậy mới đi đến bước đường ngày hôm nay.

14

Thẩm Yến đã liên tiếp mấy ngày không đến hậu cung, nhiều nhất chỉ đến cung ta ngồi một lúc.

Thái hậu bóng gió bảo ta nên khuyên can nhiều hơn, lại đích thân chọn vài tú nữ trẻ đẹp vào cung.

Ta tìm cơ hội nhắc đến chuyện này trước mặt Thẩm Yến, nhưng hắn lại sa sầm mặt.

, hắn ôm ta, thì thầm: “Cảnh Nhi, sinh cho trẫm một đứa con.”

Ta khẽ run rẩy, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Ba tháng sau, gần đến lập hạ.

Ta có chút không muốn ăn, vốn tưởng là do thời tiết nóng nực, nhưng Đông Chi mời thái y đến xem, mới biết đã mang thai gần hai tháng.

Thẩm Yến biết vô cùng vui mừng, ngay chỗ ôm ta xoay mấy vòng.

Có lẽ vì đã có bài học trước, lần này hắn vô cùng cẩn thận, ngày nào cũng đến cung ở cùng ta, nhưng kiềm chế không động vào ta, mọi việc ăn sinh hoạt trong cung của ta đều phải hỏi qua.

Nhưng lần mang thai này của ta lại không yên ổn, tháng năm tháng sáu bụng dần lớn, ta rõ ràng cảm thấy mình nhiều lúc không kiểm soát được tính khí, rất dễ nổi giận, có lúc đối với Thẩm Yến cũng vô cớ nổi nóng, hơn nữa còn không ăn được gì, cả người gầy đi rất nhiều.

Thẩm Yến chủ động đề xuất cho người nhà ta vào cung ở cùng ta.

Nhưng hắn không biết, chủ mẫu không phải là mẫu thân ruột của ta.

Cùng chủ mẫu vào cung còn có đích tỷ.

Sau khi ta vào cung không lâu, đích tỷ đã thành thân, nhưng sau khi gả đi, phu quân đối xử với tỷ ấy không .

Trước khi thành thân hứa với tỷ ấy một đời một kiếp một đôi người, nhưng thành thân không lâu đã nạp thêm mấy nha hoàn trong phủ, thậm chí bên ngoài còn nuôi thêm mấy ngoại thất.

Đích tỷ biết chuyện, khóc lóc đòi hoà ly.

thân và chủ mẫu thương xót tỷ ấy, đã bồi thường rất nhiều của hồi môn, cùng cũng để tỷ ấy hoà ly nhà.

Đích tỷ đến Loan cung, nhìn một vòng, không nhịn được mà chế nhạo: “Muội muội bây giờ không còn như xưa, thật là oai phong, không biết trong mắt còn có mẫu không.”

Ta vốn đã bực bội, liền đáp trả thẳng thừng: “Tỷ cũng biết bản cung không còn như xưa, ở trong cung thì an phận một chút, nếu không bản cung cũng không bảo vệ được tỷ đâu.”

“Ngươi!” Tỷ ấy đâu có bị ta đối xử như vậy bao giờ, tức giận đến mức định ra tay, nhưng bị đích mẫu giữ lại.

Hai người ở lại Loan cung.

Nhưng đích tỷ chưa bao giờ là người an phận, hết lần này đến lần khác cố tình xuất hiện khi Thẩm Yến đến ta. Ta đã cảnh cáo tỷ ấy mấy lần, nhưng rõ ràng không có tác dụng.

Sau khi mang thai ta có thói quen ngủ trưa, hôm đó đang ngủ thì bị Đông Chi gọi dậy.

“Nương nương, điện bên cạnh ra chuyện rồi!”

Nguyên là Thẩm Yến đến ta, thấy ta đang ngủ, liền đến điện bên cạnh nghỉ ngơi. Nhưng không ngờ đích tỷ lại lén lút lẻn vào, leo lên giường của Thẩm Yến.

Thẩm Yến nổi giận, ngay chỗ ra lệnh đưa đích tỷ ra khỏi cung, còn sai người đến mắng thân một trận thậm tệ.

Rất nhanh, nghe nói đích tỷ đã bị đưa đến chùa tu hành.

15

Thai của ta ngày càng lớn, Thẩm Yến dứt khoát ở lại Loan cung.

Thái hậu vô cùng bất mãn, lời nói trách ta không khuyên can Hoàng thượng mưa móc chia đều.

Bà sợ ta sẽ trở thành Cao Phi Tâm thứ hai, đối với ta cũng lạnh nhạt đi rất nhiều.

Thẩm Yến cũng nhìn ra.

Mối quan hệ giữa hắn và Thái hậu bắt đầu căng thẳng, hắn thay đổi thái độ trước đây luôn nghe Thái hậu, hai mẫu tử nhiều lần cãi vã.

Thái hậu dù sao cũng đã lớn , ngày nào cũng tức giận làm tổn hại đến sức khỏe, đổ bệnh.

Thẩm Yến hạ chỉ chuyển bà đến hành cung tĩnh dưỡng, ra lệnh cho thái y chăm sóc cẩn thận.

Nhưng người sáng mắt đều có thể nhìn ra, Thái hậu đã hết thời, nhưng không rõ nguyên nhân trong đó.

Chỉ có ta mới biết, bức thư mà Cao Phi Tâm đã đưa cho ta, là do ma ma trước đây hầu hạ mẫu thân của Thẩm Yến để lại.

Ngoài ra còn có một miếng ngọc bội, và trong thư nói rằng, chuyện mẫu thân hắn năm đó bị hại, không thể không liên quan đến Hoàng hậu lúc đó.

Thẩm Yến bề ngoài không tỏ ra gì, âm thầm sai người đi điều tra, rất nhanh đã có kết .

Bao nhiêu năm ân oán, hóa ra là đã được sắp đặt từ lâu.

Ngoài chuyện năm đó, còn lôi ra được những tai mắt mà Thái hậu đã cài cắm bên cạnh hắn bao nhiêu năm qua, thậm chí còn có cả người trong triều.

Ngày Thái hậu rời cung, hắn ôm ta, ánh mắt đầy vẻ tang thương: “May mà, may mà trẫm còn có nàng và con.”

Hai tháng sau, ta thuận lợi sinh con.

Là một nhi tử.

Thẩm Yến đặt tên cho con là Thẩm Lê.

Ta dồn hết tâm huyết vào việc nuôi Lê Nhi, ít quan tâm đến Thẩm Yến, hắn đến tìm ta đều bị ta từ chối, hắn tức giận, nhưng cũng không thể làm gì.

Sau một thời gian giằng co, một tú nữ mới vào cung đã thu hút sự chú ý của hắn.

Hắn bắt đầu sủng ái nàng, nâng vị phân cho nàng, phong làm Như phi, ban thưởng như nước chảy vào cung của nàng.

Rất nhanh, Như phi mang thai.

Mười tháng sau, nàng sinh hạ một nữ nhi, nhưng vì khó sinh mà không giữ được tính mạng.

Thẩm Yến rất đau buồn, đã lâu không bước chân vào cung của ta.

Ta ra lệnh cho người đốt hương, giống như trước đây xoa bóp thái dương cho hắn, nhìn hắn lim dim ngủ.

Sau một thời gian suy sụp, Thẩm Yến rất nhanh lại có người mới.

Hắn dường như đã phá vỡ một loại xiềng xích nào đó, bắt đầu lưu luyến giữa các đóa hoa trong hậu cung.

Còn ta chỉ chuyên tâm dỗ Lê Nhi, con đọc sách viết chữ, Lê Nhi rất thông minh, rất nhiều thứ một lần là biết.

Năm Lê Nhi bốn , Thẩm Yến vì lao lực quá độ mà đổ bệnh.

Thái y khéo léo khuyên hắn nên tiết chế, nhưng hắn lại nổi giận xử tử thái y đã khuyên can.

Các thái y khác trong Thái y viện run rẩy, không dám khuyên nữa, chỉ kê những loại thuốc ôn hòa bổ dưỡng.

Không lâu sau, Thẩm Yến suy nhược cơ thể, hoàn toàn gục ngã.

Ta ngày ngày canh giữ bên giường cho hắn thuốc, nhìn hắn ngày càng gầy gò.

Hắn phần lớn thời gian đều hôn mê, thỉnh thoảng tỉnh lại thì ngơ ngác nhìn ta.

Năm Lê Nhi năm , Hoàng thượng băng hà.

Lê Nhi lên ngôi, ta trở thành Thái hậu buông rèm nhiếp chính.

Ta giải tán các phi tần trong hậu cung, những người muốn ra khỏi cung ta cho họ bạc để sinh sống, những người không muốn ra khỏi cung thì đưa đến hành cung an dưỡng già.

Ta dựa vào thế lực của nhà họ Bùi để giúp Lê Nhi ổn định triều cương.

Và sau khi đích tỷ vì danh bị tổn hại mà bị đưa đến chùa, chủ mẫu rất nhanh vì lo nghĩ quá độ mà qua đời, thân đã nâng tiểu nương của ta lên làm chủ mẫu, nay nhà họ Bùi trở thành trợ lực mạnh mẽ cho Lê Nhi.

Năm Lê Nhi mười bốn , khí chất vương mà con dần bộc lộ cho ta biết, ta đã có thể buông tay.

Dưới sự dỗ của ta, con cảm, dũng mãnh, thông minh, sáng suốt.

Sau khi con thân chinh, ta không còn hỏi đến chuyện triều chính nữa.

Lê Nhi chăm lo việc nước, đưa thiên hạ đến cảnh thái bình thịnh trị. Năm con mười tám , ta đứng ra lập nữ nhi của Phủ Viễn tướng quân làm hậu.

Sau khi hai người thành thân, tình cảm vô cùng hòa thuận, một năm sau sinh hạ một nhi tử bụ bẫm đáng yêu.

Ta từ chối đề nghị của hậu muốn đưa nhi tử đến cung ta nuôi dưỡng, ngày ngày chỉ chăm sóc hoa cỏ.

Trong thâm cung này, ta cùng cũng đã sống cuộc đời của chính mình.

(Hết)

Tùy chỉnh
Danh sách chương