Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta ôm mặt run rẩy, trong lòng lại cười lạnh. Nàng ta dĩ nhiên đau lòng cho Tạ Nghiên Thư hơn ta. Dù sao thì hai người họ đã sớm dan díu với nhau.
“Quỳ cho ta đến !” Bà bà phất tay áo định ra ngoài, “Chuẩn bị ngựa, đến Ngụy phủ đòi người!”
Sau khi mọi người đã đi, a hoàn thân cận lén nhét cho ta một cái đệm mềm. Ta đang tính toán bước tiếp theo thì bỗng ngửi thấy một mùi hương hoa quế.
“Tẩu tẩu.”
Tạ Hoài Cẩn ngồi xổm trước mặt ta, tay bưng một đĩa bánh ngọt vẫn còn bốc hơi nóng. Dưới ánh trăng, vành tai hắn đỏ bừng: “Tẩu tẩu… ăn chút gì đi đã.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn. So với Tạ Nghiên Thư, gương mặt hắn có vài phần khí chất thiếu niên.
Tuy hắn có chút ngốc nghếch, nhưng ta biết, trái tim hắn rất lương thiện. Kiếp trước, trước khi bị đánh chết, hắn vẫn cố gắng cứu ta.
Nghĩ đến việc hắn giỏi nhất là sao chép chữ viết, một kế hoạch táo bạo nảy ra trong đầu ta.
Lúc nhận lấy đĩa bánh, ta “vô tình” chạm vào ngón tay hắn. Mặt Tạ Hoài Cẩn lập tức đỏ bừng.
“Hoài Cẩn , ngươi có bằng lòng giúp tẩu tẩu một việc không?”
7
“Thiếu phu nhân, Hầu gia và phu nhân đã về rồi!”
Khi a hoàn vội vã chạy vào báo tin, ta đang ung dung húp cháo yến sào. Vừa ngẩng mắt lên, bà bà đã loạng choạng vào. Lúc này tóc bà ta rối bù, nào còn nửa phần dáng vẻ của một Hầu phủ phu nhân?
“Tất cả là tại cái đồ sao chổi nhà ngươi!” Bà ta lao đến tát ta một cái, “Nếu tối qua ngươi nói ra sớm, Nghiên Thư đâu đến nỗi phải chịu tội lớn như vậy…”
Nói đến đây, bà ta bỗng nghẹn lời, khóc không thành tiếng.
Ngay sau đó, công công đổ bàn trà:
“Tên cẩu thái giám đó dám giữ Thế tử Hầu phủ không thả.”
“Hầu phủ tuy có tước vị, nhưng cuối cùng vẫn không bằng nhà thương gia các ngươi.”
“Ngươi mau mang của hồi môn của ngươi đến Ngụy gia cứu người đi!”
Ta lau mắt đứng dậy: “Phụ mẫu yên , tức phụ sẽ đi cứu phu quân ngay.”
Ta sai người khiêng ra mấy chục rương của hồi môn, lập tức cùng a hoàn lên kiệu. Cỗ xe vừa rẽ qua góc phố, ta liền lau khô mắt: “Đến Túy Tiên Lâu.”
Trong gian phòng riêng, ta thưởng thức món vịt bát bảo, nhìn tiểu nhị khiêng của hồi môn vào tiệm của Thẩm gia đối diện.
Sau khi ăn uống no say, ta kéo rối quần áo, vò tung mái tóc.
Vừa bước vào cổng Tạ phủ, ta đã gào khóc:
“Ngụy đại nhân đó thật quá đáng!”
“Ngài ấy cướp của hồi môn mà không thả người, còn… còn nói…”
Ta cố tình ngập ngừng.
“Nói gì?” Bà bà sốt ruột đến dậm chân.
Ta che mặt, vẻ đầy hổ và phẫn nộ: “Nói phu quân hầu hạ ngài ấy rất thoải mái, sau này muốn thường xuyên cùng phu quân trải qua đêm xuân…”
Bà bà trợn mắt, ngất xỉu ngay tại chỗ. Nhìn Tạ gia hỗn loạn, ta cúi đầu che đi nụ cười lạnh nơi khóe môi.
Mới chỉ bắt đầu thôi, công công bà bà tốt của ta.
Đúng lúc này, ngoài phủ bỗng truyền đến tiếng ồn ào. Một tên tiểu vội vã chạy vào, mặt trắng bệch:
“Phu nhân, Thế tử về rồi!”
“Thế tử còn nói, mau tìm lang trung!”
8
Lang trung nhanh chóng có mặt. Nhìn Tạ gia sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, lang trung lau mồ hôi lạnh trên trán, kê vài thang thuốc.
Bà bà vội vàng hỏi: “Con ta thế nào? Có sao không?”
Lang trung do dự một hồi lâu, mới gượng cười đáp: “Thế tử chỉ là lao lực quá độ, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe.”
Nói xong, ông ta quay đầu chuồn .
Vừa vào phòng, ta đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc. Tạ Nghiên Thư đang nằm sấp trên giường, sắc mặt tái nhợt như quỷ, hai mắt đầy tơ máu.
Trên cổ hắn còn có vài vết cào dữ tợn, như bị đó bóp . Áo choàng trên người khoác hờ hững, thấp thoáng thấy được vết máu bên trong.
Cả người như bị rút cạn tinh khí.
Thật thảm hại…
Thấy ta vào, Tạ Nghiên Thư vội kéo chăn gấm lên, cố gượng một nụ cười: “Phu nhân sao lại đến đây?”
Ngay sau đó, mắt ta đỏ hoe, cố nặn ra vài giọt mắt để rửa sạch hiềm nghi của mình:
“Sao vậy, ta không thể quan đến phu quân của mình sao?”
“Mong phu quân trách tội. Đêm đó sau khi mời phu quân uống thuốc trợ hứng, Ngụy đại nhân lại đột nhiên sai người chàng đi, nói là có việc quan trọng cần bàn.”
“Ta lo lắng hãi đi theo, suýt nữa bị thị vệ Ngụy phủ đánh, may mà phu quân đã về…”
Nói đến đây, ta cố tình ngừng lại:
“À phải rồi, vừa nãy Ngụy phủ có gửi thư đến, nói là để phu quân nghỉ ngơi ba ngày, rồi lại đến phủ bàn việc quan trọng.”
“Rốt cuộc là việc quan trọng gì, mà có thể khiến phu quân…”
Nghe đến hai chữ “Ngụy phủ”, Tạ Nghiên Thư đột nhiên rú lên một tiếng như heo bị chọc tiết.
Bà bà đứng phắt dậy, hai tay chống nạnh chửi ầm lên:
“Ngụy Lễ Trung, cái đồ thái giám không có gốc rễ!”
“Thiên hạ nam nhân nhiều như vậy, tại sao cứ phải hại con ta?”
Bà ta tức đến run người, cây trâm vàng trên đầu kêu leng keng.
Đúng lúc này, bà ta nắm chặt lấy cổ tay ta, mắt rực:
“Tức phụ , không phải con vẫn còn chút của hồi môn sao? Hay là đến Ngụy phủ một chuyến nữa?”
“Chỉ cần cứu được Nghiên Thư, con chính là đại ân nhân của Hầu phủ.”
Không đợi ta từ chối, bà ta đã ra lệnh:
“Chuẩn bị ngựa.”
“Ta đi cùng con, lần này tuyệt đối không được xảy ra sai sót.”
Tim ta đập thót một cái.
“Vâng, tức phụ đi kiểm kê ngay.” Lúc quay người đi, lưng ta đã ướt đẫm.
Số của hồi môn lần trước, vốn dĩ không hề vào cửa Ngụy phủ. Nếu lần này bị vạch trần tại trận…
Sau một hồi đấu tranh, nhân lúc kiểm kê của hồi môn, ta cho a hoàn thân cận một mảnh giấy.
Chiều hôm đó, bà bà liền vội vã ta lên kiệu. Cỗ kiệu vừa rẽ vào con hẻm nhỏ thì đột nhiên rung . Hơn chục tên đại hán bịt mặt ra, đao kiếm loáng.
Phu kiệu bị đạp ngã ngay tại chỗ. Ta và bà bà cũng bị lôi xuống, ngã sấp mặt.
Ngay sau đó, bọn cướp lên xe ngựa, phóng đi mất. Trong nháy mắt, của hồi môn đã không còn.
“Lũ giặc trời đánh!” Bà bà đập đất gào khóc. Ta lấm lem bò dậy, vẻ mặt tủi thân: “Mẫu thân, chúng ta mau đi báo quan…”
Bà bà đột nhiên quay đầu trừng mắt nhìn ta, ánh mắt lạnh lẽo như một con rắn độc: “Thẩm Thục Nhân, có phải là ngươi giở trò không?!”
9
Ta phải giải thích một hồi lâu mới rửa sạch được hiềm nghi cho mình. Thấy ta mắt lưng tròng, tóc tai bù xù, mặt mày lấm lem, bà ta mới miễn cưỡng tin ta.
Tối hôm đó, Tạ Nghiên Thư lại nhanh chóng bị đến Ngụy phủ. Nhưng lần này, hắn không trụ được đến một canh giờ.
Hắn nhanh chóng bị người của Ngụy Lễ Trung ném trả về. Nghe nói vết thương trên người hắn chưa lành, đã làm bẩn chiếc chăn gấm kim tuyến quý của Ngụy Lễ Trung.
Tạ Nghiên Thư bị khiêng về Tạ phủ một cách thảm hại. Nhưng trên mặt hắn, lại thoáng một nụ cười như vừa được giải thoát.
Hắn tưởng rằng mình đã thoát được một kiếp. Ha, thật ngây thơ!
Sau khi về phủ, Tạ Nghiên Thư lập tức dọn vào thư phòng. Hắn tuyên bố với bên ngoài là do chính bận rộn, đóng cửa không ra ngoài. Nhưng ta biết, hắn đang dưỡng thương.
Vì thể diện, hắn đã phải tốn không ít công sức mới tìm được một vị du y giang hồ có tiếng.
Chuyện hổ xảy ra với hắn, ta chỉ giả vờ như không biết. Tối hôm đó, ta mắt đỏ hoe cửa bước vào: “Phu quân…”
Tạ Nghiên Thư giật mình. Hắn vội vàng kéo chặt áo choàng, che đi những vết sẹo dữ tợn trên người.
Ta khóc lóc chân thành: “Từ khi thành hôn đến nay, thiếp thân chưa được hầu hạ phu quân ngày nào. Nếu bà bà biết được, nhất định sẽ trách phạt thiếp không hiền đức.”
“Hay là, việc sắc thuốc này, cứ giao cho thiếp nhé?”
Ánh mắt Tạ Nghiên Thư lóe lên, có chút do dự. Nhưng thấy ta khóc như mưa như gió, không giống giả tạo, hắn cuối cùng cũng xiêu lòng, đơn thuốc cho ta.
“Mấy hôm trước ngã ngựa, bị chút thương ngoài da thôi.” Hắn giả vờ trấn tĩnh giải thích, “Mấy vị thuốc này đều là để tiêu mủ cơ.”
Ta ngoãn gật đầu, không hỏi . Chỉ là tối hôm đó khi sắc thuốc, ta đã vào một ít “ tốt.”
10
Ngày hôm sau, bà bà ném cuốn sổ sách xuống trước mặt ta. “Gần đây chi tiêu trong phủ lớn quá, đến cả vải thiều Mân Nam cũng không ăn nổi nữa.”
Bà ta trừng mắt xếch, nhìn ta từ trên xuống dưới:
“Ngoại gia ngươi giàu có như vậy, hay là chu cấp cho Hầu phủ ít tiền bạc đi?”
“Dù sao Thẩm gia các ngươi kết thân với Tạ gia, cũng là được hưởng ké ánh hào quang của Hầu phủ chúng ta.”
Ta cúi đầu lau mặt, che đi nụ cười lạnh. Kiếp trước cũng là như thế này. Họ như những con đỉa hút máu, từng chút một bòn rút hết của hồi môn của ta.
Tiếc là, ta đã trọng .
Ta rụt rè lên tiếng, che mặt khóc lóc:
“Mẫu thân không biết đó thôi, việc làm ăn của Thẩm gia gần đây không tốt.”
“Những khoản thâm hụt trước đây, đến giờ vẫn chưa bù lại được.”
Bà bà hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn ta đầy vẻ khinh bỉ:
“Cứ tưởng cưới một nữ nhi nhà buôn, ngày tháng của Hầu phủ sẽ dễ thở hơn.”
“Không ngờ cưới ngươi đúng là xui xẻo tám đời!”
Từ hôm đó, những ngày khổ cực của ta bắt đầu. Trời chưa đã phải đứng học quy củ. Rõ ràng là mùa đông lạnh giá, bà ta lại bắt ta mặc áo đơn đứng dưới mái hiên.
Còn bà ta thì ngồi trong gian nhà ấm áp, cố tình đốt lò than đỏ rực.
Bữa hôm nay, bà ta cố tình bắt ta múc canh cho bà ta. Canh gà nóng bỏng. Ta cung kính cho bà ta, nhưng bà ta lại chần chừ không nhận. Nếu là ta của kiếp trước, có lẽ đã nhẫn nhịn cho qua. Nhưng bây giờ, ta không muốn chịu khổ như vậy nữa.
Ta giả vờ đứng không vững, loạng choạng vài bước. Ngay sau đó, cả bát canh nóng đổ lên váy bà ta.
“A——!”
Bên tai truyền đến tiếng kêu la thảm thiết như heo bị chọc tiết của bà ta.
“Thẩm Thục Nhân, sao ta lại có tức phụ ngu ngốc như ngươi chứ?”
“Còn bất kính với công công bà bà như vậy nữa, ta sẽ bảo Nghiên Thư bỏ ngươi.”
Nhưng bây giờ ta vẫn chưa thể đi. Dù sao thì thù vẫn chưa báo xong. Thấy ta đề xuất sửa sang lại hoa viên, sắc mặt bà bà mới khá hơn một chút.
“Coi như ngươi còn chút tác dụng.”
Bà ta hừ lạnh một tiếng, đột nhiên kéo Tô Tích Nguyệt bên cạnh lại:
“Của hồi môn của ngươi thì mất rồi, ngoại gia lại không chịu bù đắp, là Hầu phủ ta tốt bụng mới chịu chứa chấp ngươi.”
“Biểu muội ngươi trông cũng xinh xắn, xem ra là một ngoãn. Gả nó cho Nghiên Thư, ngươi có bằng lòng không?”
Tô Tích Nguyệt hôm nay cố tình ăn diện. Một bộ váy hồng phối với trâm cài tóc lăng vân, trông thật đáng thương động lòng người.
Ta kinh ngạc trợn to hai mắt: “Biểu muội tuổi còn nhỏ, gả cho chính biểu tỷ phu của mình, như vậy không hay cho lắm?”
Nhưng Tô Tích Nguyệt bên cạnh lại vội vàng đồng ý:
“Muội bằng lòng.”
“Chỉ cần được gả cho Thế tử, làm thiếp muội cũng bằng lòng.”
Ngay sau đó, nàng ta nhìn ta, cười ngây thơ vô tội: “ một người chăm sóc tỷ phu, tỷ tỷ nên vui mừng mới phải chứ.”
Bà bà hài lòng gật đầu: “Đây mới là con của ta, việc gì cũng đặt con ta lên trước.”
Bà ta thậm chí còn tháo chiếc vòng phỉ thúy trên tay, đeo vào tay nàng ta.
Sau đó, bà ta lạnh lùng nhìn ta:
“Con người ấy à, phải biết thân biết phận. Hầu phủ ta rất cao quý, một nữ nhi nhà buôn như ngươi gả vào được là phúc của ngươi.”
“Nếu ngươi đã không thể cống hiến gì cho Hầu phủ, thì ta đành phải tìm cho con ta một người tốt hơn.”
“Tức phụ , con nói có phải không?”
Nhìn bộ mặt cười nham hiểm của Tô Tích Nguyệt, ta siết chặt chiếc khăn tay. Tô Tích Nguyệt, vốn dĩ ta định đợi Hầu phủ sụp đổ rồi mới xử lý ngươi.
Nhưng nếu ngươi đã tìm đến cái chết, vậy thì trách ta độc ác.
11
Màn đêm buông xuống, một bóng người cao gầy lặng lẽ lẻn vào tiểu viện của Tô Tích Nguyệt. Kẻ đó mặc bộ cẩm bào màu trắng ánh trăng mà Tạ Nghiên Thư thường mặc.
Trong phòng, Tô Tích Nguyệt đã sớm tắm gội hương. Lúc này nàng ta chỉ mặc một lớp áo a mỏng như cánh ve, nghiêng mình tựa trên giường.
Nghe tiếng cửa mở, nàng ta lập tức cất giọng nũng nịu: “Nghiên Thư ca ca?”
Người đến không đáp lời. Hắn chỉ đóng cửa lại, tay thổi tắt nến. Trong bóng tối, Tô Tích Nguyệt ngửi thấy mùi trầm hương quen thuộc.
Đó là mùi hương mà Tạ Nghiên Thư quen dùng. Nàng ta mừng thầm trong lòng. Tạ Nghiên Thư quả nhiên đã bỏ mặc biểu tỷ để đến tìm nàng!
Nàng ta lập tức hóa thành một đóa bạch liên hoa yếu đuối. Nàng ta tủi thân lao vào lòng đối phương, giọng ngọt ngào: “Oa oa oa, sao giờ mới đến? Người ta đợi mà lòng nóng như lửa đốt…”
Thấy đối phương không nói gì, nàng ta giả vờ hờn dỗi:
“Chàng không phải đã động vào tỷ tỷ của muội rồi chứ?”
“Nàng ta dung mạo tầm thường, làm sao trẻ đẹp bằng muội được?”
“Tạ Nghiên Thư” đối diện vẫn không trả lời. Hơi thở của hắn chỉ nên nặng nề hơn khi kéo tung dây áo của nàng ta. Động tác thô bạo mà vội vã.
Tô Tích Nguyệt bị vội vàng của hắn làm cho cười khúc khích. Nàng ta nửa nửa ngã xuống giường, còn không quên nhắc nhở: “Nghiên Thư ca ca, chúng ta trước đây đã nói rồi đó. Sau khi xong chuyện, chàng phải nâng muội làm di nương…”
Nàng ta kéo thắt lưng của hắn, ánh mắt lả lơi: “Nghiên Thư ca ca nhất định phải giữ lời đấy, biết không?”
“Tạ Nghiên Thư” vẫn im lặng, đè nàng ta xuống giường. Tô Tích Nguyệt vẻ mặt đắc ý.
Quả nhiên, mình được Tạ Nghiên Thư chiều hơn con ngốc Thẩm Thục Nhân kia. Nàng ta chủ động quàng tay lên cổ hắn, nũng nịu nói: “Nghiên Thư ca ca, chàng vội quá…”
Chiếc giường nhanh chóng rung lên , hòa cùng tiếng rên rỉ đầy khêu gợi của nữ nhân và tiếng thở dốc nặng nề của nam nhân.
Ta mặc đồ đen, nấp trong bóng tối ngoài tường viện. Nghe động tĩnh bên trong, khóe môi ta cong lên một nụ cười lạnh.
Tô Tích Nguyệt, con ngốc này, thật nghĩ người đến là Tạ Nghiên Thư sao?
Nàng ta có nằm mơ cũng không ngờ được, kẻ đang tùy tiện làm càn trên người nàng lúc này, chính là tên ăn mày mà ta đã đích thân tuyển chọn.
Để đảm bảo không có sai sót, ta đã cố tình tìm một nam nhân có thân hình tương Tạ Nghiên Thư.
Giờ đèn đã tắt, tên đó lại mặc quần áo của hắn, Tô Tích Nguyệt làm sao phân biệt được thật giả?
Nghe tiếng động ngày càng phóng đãng bên trong, ta càng nghĩ càng thấy hả hê.
Tô Tích Nguyệt, không phải ngươi cho mình là băng thanh ngọc khiết sao?
Không phải ngươi luôn miệng nói chỉ một mình Tạ Nghiên Thư sao?
Nhưng bây giờ, ngươi đang cùng một tên ăn mày hạ tiện nhất mây mưa hoan lạc. Còn kêu la vui vẻ đến thế.
Ta thật tò mò.
Đợi đến khi Tạ Nghiên Thư biết ngươi bị một tên ăn mày cướp mất thân trong trắng, liệu hắn có còn muốn ngươi nữa không.
12
Mấy ngày tiếp theo, ta dốc sức tìm vài người nam nhân.
Một là một kép hát vì gia đình sa sút mà phải bán mình cho gánh hát.
Một là một tên côn đồ tàn bạo hay lêu lổng trong sòng bạc.
Không ngoại lệ, tất cả bọn họ đều có thân hình cao ráo. Bóng lưng đều có vài phần tương Tạ Nghiên Thư.
Người cuối cùng, thậm chí còn bệnh hoa liễu.
“Hầu hạ Tô tiểu thư cho tốt, nếu nàng ấy hài lòng, sẽ có thưởng lớn.” Ta ra lệnh.
Tên côn đồ nhếch miệng cười: “Phu nhân yên , đảm bảo khiến nàng ta sung sướng đến không dứt ra được.”
Và mỗi khi trời , Tô Tích Nguyệt lại cố tình lượn lờ trước mặt ta.
Khi biết Tạ Nghiên Thư ban ngày bận rộn việc công, nàng ta tỏ ra tức giận bênh vực ta:
“Tỷ tỷ vừa mới thành thân, tỷ phu đã bận rộn như vậy, thật không ra thể thống gì.”
“Nếu muội gặp chàng, nhất định phải mắng chàng vài câu mới được!”
Nhưng trong mắt nàng ta rõ ràng mang theo một tia khiêu khích. Như thể đang nói: “Xem này, người nam nhân của ngươi đêm nào cũng ngủ trên giường của ta!”
Nhìn những dấu vết ái muội thấp thoáng trên cổ nàng ta, ta thầm cười lạnh, nhưng vẻ mặt lại tỏ ra ảm đạm: “Có lẽ… là có việc trong triều.”
Tô Tích Nguyệt giả nhân giả nghĩa an ủi ta: “Tỷ tỷ buồn, trong lòng Tạ ca ca nhất định có tỷ.”
Ta gật đầu. Nàng ta còn chưa biết, Tạ Nghiên Thư thật căn bản không có thời gian để ý đến nàng.
Lúc này, hắn đang nằm trong thư phòng, mồ hôi lạnh túa ra. Hắn luôn xuất hiện với hình tượng quân tử ôn nhu như ngọc, thể diện nhất.
Ban ngày, hắn đều giả vờ như không có gì. Nhưng lúc này, những có thể đập phá trong tầm tay hắn đều đã đập nát. Mỗi lần cử động, hạ thân lại truyền đến cơn đau xé lòng.
“Ngụy Lễ Trung tên biến thái đó, lại dám trói ta lại, dùng kim bạc đâm vào nơi đó…” Nghĩ đến đây, lòng hắn dâng lên một trận ớn lạnh.
Đúng lúc đó, ta bưng bát thuốc bước vào. Ta khuyên giải một hồi, trạng hắn mới tốt lên một chút, bưng bát thuốc lên uống cạn sạch. Nhìn bộ dạng cố nén của hắn, ta khẽ cười.
Uống đi. “Thuốc tốt” hiếm có như vậy, uống càng nhiều càng tốt.
13
Dưới chăm sóc tận tình của ta, Tạ Nghiên Thư hồi phục rất nhanh. Người ta thường nói no ấm dâm dục.
Sau khi cơ thể thoải mái, ánh mắt hắn nhìn Tô Tích Nguyệt cũng ngày càng không đúng đắn.
Ha, nam nhân!
Dù bị Ngụy Lễ Trung hành hạ đến nửa sống nửa chết, cũng không đổi được cái nết này. Chỉ là trước mặt ta, hắn cũng không dám làm gì.
Nhưng tối nay, ta lấy cớ trạng buồn bực, rủ Tô Tích Nguyệt cùng uống rượu. Ta biết nàng ta nhất định sẽ đến.
Dù sao thì thư phòng của Tạ Nghiên Thư cũng nằm trong viện của ta.
Tô Tích Nguyệt quả nhiên đã trang điểm lộng lẫy. Một bộ sa y màu vàng ngỗng, mỏng như cánh ve. Khi đi lại, có thể lờ mờ thấy được chiếc yếm đỏ hồng bên trong.
Trên tóc cài chiếc trâm bướm mới làm, dưới ánh nến lấp lánh ánh vàng.
Bộ dạng này, đâu phải đến uống rượu cùng ta? Rõ ràng là nhắm vào Tạ Nghiên Thư.
Ta giả vờ không nhìn ra của nàng ta, rót rượu cho nàng ta hết chén này đến chén khác.
Một lát sau, hai má ta ửng hồng:
“Ta có chút không kham nổi rượu, về phòng trước đây.”
“Số rượu này, phiền muội ở lại uống.”
Ta vừa vào phòng, đã thấy nàng ta rón rén đi đến thư phòng. Ta lặng lẽ quay lại, hé một khe cửa thư phòng.
“Tạ ca ca, muội đến rồi…”
Tiếp đó là một trận tiếng sột soạt của quần áo. Qua khe cửa, ta thấy chiếc áo sa trên vai Tô Tích Nguyệt trượt xuống. Nàng ta thở hổn hển nằm trong lòng Tạ Nghiên Thư:
“Tối qua Tạ ca ca dũng mãnh như vậy, thân thể của Tích Nguyệt suýt nữa không chịu nổi.”
“Tạ ca ca nhất định phải bù đắp cho Tích Nguyệt mới được…”
Động tác vội vã của Tạ Nghiên Thư đột nhiên khựng lại.
“Ngươi nói gì?”
Giọng hắn đột ngột lạnh đi, “Tối qua chúng ta ở cùng nhau?”
Tô Tích Nguyệt đang chìm đắm trong đó, hoàn toàn không nhận ra điều bất thường: “Đúng vậy, Tạ ca ca còn dạy Tích Nguyệt chiêu thức mới nữa mà.”
Nàng ta ngượng ngùng đỏ mặt cởi thắt lưng của hắn: “Trên người muội, toàn là dấu vết chàng để lại. Tạ ca ca, chàng thật …”
Sắc mặt Tạ Nghiên Thư trong phút chốc âm trầm như mực. Hắn Tô Tích Nguyệt ra, giọng điệu lạnh lẽo:
“Tối qua?”
“Tối qua ta ở cùng ngươi lúc nào?”
14
Tô Tích Nguyệt ban đầu sững sờ, sau đó hờn dỗi dậm chân: “Tạ ca ca, sao chàng lại tính như vậy? Cứ phải để người ta chứng minh cho chàng xem sao?”
Nàng ta cắn môi, lại dám cởi phăng áo ngay trước mặt hắn. Làn da trắng như tuyết chi chít dấu răng và vết hồng. Dưới ánh nến càng nên vô cùng ái muội.
“Tất cả những này đều là do Tạ ca ca để lại…” Mắt nàng ta ánh lên vẻ đắc ý, “Tối qua chàng còn nói, chỉ thích cắn muội…”
Sắc mặt Tạ Nghiên Thư trong phút chốc âm trầm đến đáng .
“Tối qua, ta tuyệt đối không ở cùng ngươi.”
Hắn gằn từng chữ, giọng lạnh như băng.
Tô Tích Nguyệt cuối cùng cũng nhận ra có điều không ổn. Sắc mặt nàng ta trắng bệch:
“Không, không thể nào!”
“Dạo này đêm nào chàng cũng đến phòng muội, quần áo và mùi trầm hương trên người chàng, muội tuyệt đối không nhận nhầm!”
Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tạ Nghiên Thư, nàng ta loạng choạng lùi lại hai bước.
Ngay sau đó, nàng ta đột nhiên trợn tròn mắt:
“Mỗi lần chàng đến, đều thổi tắt đèn trước…”
“Lẽ nào có người, giả danh chàng…”
Lời còn chưa dứt, nàng ta đột nhiên cảm thấy một cơn ngứa ngáy đến tận xương tủy. Nàng ta không kìm được mà gãi vào cánh tay. Cơn ngứa ngày càng dữ dội, nàng ta khó chịu gãi cào khắp người.
Dưới những vết hồng ái muội ban đầu, lại nổi lên những nốt mẩn đỏ chi chít. Chỗ vừa gãi, lại đột nhiên lở loét chảy mủ!
“A——!” Tô Tích Nguyệt hét lên một tiếng thất thanh, “Đây là cái quái gì vậy?”
Nàng ta điên cuồng gãi khắp người. Bộ sa y đắt tiền bị xé rách tả tơi.
“Tìm lang trung, mau tìm lang trung đi!”
Tạ Nghiên Thư ghê tởm lùi lại mấy bước. Hắn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, sắc mặt biến đổi dữ dội: “Ngươi… không phải là đã bệnh bẩn rồi chứ?”
15
Nghe tiếng khóc gào bên trong, ta ung dung vuốt lại tay áo. Tên ăn mày bệnh hoa liễu quả nhiên không làm ta thất vọng.
Tô Tích Nguyệt, món quà lớn này, ngươi có hài lòng không?
Lúc này, Tạ Nghiên Thư đã không còn vẻ thâm tình ban nãy. Hắn gầm lên ra lệnh cho hạ nhân:
“Lôi cái bẩn thỉu này ra ngoài, để lây bệnh cho ta!”
“Cút mau!”
…
Nghe nói nàng ta gặp chuyện không may, ta vội vàng đi tìm lang trung. Nhưng khi nhìn thấy những dấu vết trên người nàng ta, sắc mặt vị lang trung lập tức biến đổi.
Lời nói của ông ta đầy vẻ ghê tởm: “Tô cô nương tuổi còn trẻ, sao lại không biết liêm sỉ như vậy?”
Nghe người ta sỉ nhục mình, Tô Tích Nguyệt liền chửi ầm lên: “Lão già kia, dám mắng ta, tìm chết à?”
Ngay sau đó, nàng ta khóc lóc cầu xin ta tìm một lang trung khác: “Tỷ tỷ, cầu xin tỷ tìm cho muội một lang trung khác đi, muội không hiểu ông ta đang nói gì.”
Vị lang trung tức giận phẩy tay áo bỏ đi:
“Hừ, loại người như ngươi, ta còn không thèm chữa.”
“Bệnh hoa liễu cộng với đủ bệnh, ngày tháng của ngươi không còn nhiều đâu!”
Nghe câu nói này, tất cả mọi người đều sững sờ.
Tô Tích Nguyệt càng tức đến hộc máu: “Sao có thể? Ta chỉ cùng Tạ…”
Lời còn chưa dứt, nàng ta đột nhiên im bặt, không nói lời nào. Nàng ta chỉ trừng mắt nhìn Tạ Nghiên Thư một cách căm hận.
Còn ta thì quay sang ra hiệu cho mấy a hoàn: “Đi mời một lang trung giỏi hơn.”
Họ lập tức hiểu ý. Ngay sau đó, họ hoảng hốt chạy ra khỏi phủ, gặp trên phố cũng hỏi:
“Các vị có biết thánh thủ phụ khoa ở hẻm nào không?”
“Muội thê của thế tử Hầu gia Tạ gia là Tô Tích Nguyệt bệnh hoa liễu, không tìm được lang trung là toàn thân sắp thối rữa hết rồi!”
Họ cố tình gân cổ lên hét, người khác không nghe thấy.
Thậm chí còn túm lấy tay áo người qua đường, mô tả một cách động những nốt mẩn đỏ trên người Tô Tích Nguyệt đã lở loét chảy mủ như thế nào.
Chỉ trong nửa canh giờ, cả kinh thành đều biết——muội thê của thế tử Hầu gia là Tô Tích Nguyệt, tuổi còn trẻ đã bệnh bẩn.
16
Mấy ngày sau, Tô Tích Nguyệt đang chuẩn bị vào cửa thì bị mấy tên lưu dân chặn lại bên ngoài. Bọn họ đều có thân hình cao ráo, đều nói rằng đã từng làm phu thê với Tô Tích Nguyệt.
Tên ăn mày dẫn đầu đấm ngực dậm chân: “Tô Tích Nguyệt, đêm đó ngươi rõ ràng nói chỉ một mình ta, sao lại bệnh được?”
Một người nam nhân ăn mặc như kép hát lập tức hắn ra: “Nói bậy! Nốt ruồi son trên eo nàng chỉ có ta biết, người nàng là ta.”
Tên côn đồ ba thì giơ cánh tay có dấu răng lên: “ có tranh, đây là của ta!”
đông xem kịch xôn xao cả lên. “Trời ơi, Tô gia lại nuôi ra một con dâm phụ như vậy!”
Một thẩm thẩm cầm giỏ rau ném vào biển hiệu Tạ phủ.
“Bắt ả đi gặp quan, dìm lồng heo!”
Mấy gã nam nhân lực lưỡng xắn tay áo định vào. Tô Tích Nguyệt tê liệt ngã xuống đất, điên cuồng lắc đầu: “Không, không phải, ta rõ ràng…”
Nhưng không tin nàng ta. Dù sao thì, bọn họ nói năng rất có cơ sở.
Thậm chí cả việc Tô Tích Nguyệt có nốt ruồi trên eo cũng biết. Để tranh giành Tô Tích Nguyệt, họ thậm chí còn đánh nhau. Càng lúc, trước cửa Tạ gia càng nên hỗn loạn.
Tô Tích Nguyệt quỳ trước cửa Hầu phủ, khóc lóc cầu xin công công bà bà cứu nàng: “Phu nhân, trời đất chứng giám, con chỉ từng ở cùng Nghiên Thư ca ca thôi mà.”
Lời vừa dứt, bà bà bên trong tức đến suýt ngã quỵ. Từ khi nghe nói Tô Tích Nguyệt bệnh, thái độ của bà ta đối với nàng ta đã thay đổi hẳn.
Vốn dĩ, bà ta khen Tô Tích Nguyệt như một đóa hoa. Nhưng bây giờ, bà ta hận không thể tay xé xác nàng ta:
“Con điếm nhỏ không biết hổ, dám hủy hoại danh tiếng con ta như vậy?”
“Người đâu, bịt miệng nó lại, bán đi.”
Chẳng mấy chốc, Tô Tích Nguyệt đã bị mấy bà vú lôi đi. Ta giả vờ không nỡ, tiến lên cầu xin:
“Mẫu thân, người tha cho muội ấy đi mà?”
“Dù sao muội ấy cũng là biểu muội của con, bây giờ phải chữa bệnh gấp chứ?”
Ngay sau đó, ta bị tát một cái trời giáng.
Bà bà tức đến mặt trắng bệch:
“Thẩm gia các ngươi không có một nào tốt!”
“ nói Hầu phủ chúng ta không cần nó, ngay cả ngươi, chúng ta cũng không muốn.”
Thấy đông ngày càng nhiều, Tạ Nghiên Thư cùng tiểu ra: “ dám vu khống Tạ gia?”
Hắn vừa gầm lên, sắc mặt đột nhiên biến đổi. Mọi người lập tức im lặng. Tạ Nghiên Thư cứng đờ cúi đầu.
Vạt sau của chiếc cẩm bào của hắn, đang từ từ ửng ra một mảng đỏ thẫm. Trong không khí lập tức thoang thoảng một mùi hôi thối kỳ lạ.
“Ọe——” Có người nôn khan ngay tại chỗ.
Ngửi mùi trong không khí, một bà lão run rẩy chỉ tay:
“Tạ… Tạ thế tử…”
“Vạt áo sau của ngài, sao lại có máu?”
17
Nam nhân dĩ nhiên không có kinh nguyệt. Cho nên vạt áo sau có máu, nhiên là vô cùng kỳ quái.
dân chúng nhìn hắn với ánh mắt đầy vẻ giễu cợt, xì xào bàn tán:
“Không phải là có sở thích gì không thể cho người khác biết đấy chứ?”
“Ta thấy đúng rồi, nam nhân nhà đàng hoàng mà người lại chảy máu chứ?”
“Chậc chậc, chỉ thương cho nữ nhi nhà họ Thẩm, mới gả qua đó được bao lâu…”
Cả đời này Tạ Nghiên Thư chưa bao giờ mất mặt như vậy. Hắn, đường đường là Thế tử Vĩnh An Hầu, lại bị một dân đen bàn tán.
“Cút, tất cả cút hết cho ta!”
Hắn gào lên một cách cuồng loạn. Nhưng vừa cử động, máu sau lưng càng chảy nhiều hơn.
Nhìn chiếc áo trắng biến thành áo đỏ, hắn lập tức loạng choạng chạy về thư phòng, văng tấm bình phong:
“Gọi lang trung đến đây!”
“Lập tức, ngay bây giờ!”
Nhưng kỳ lạ thay, vị lang trung từng kê đơn cho hắn đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian. Mãi mới tìm được các lang trung khác.
Họ vừa lật áo hắn lên xem một cái, đã đến mặt trắng bệch, quay người bỏ chạy.
“Thế tử gia tha mạng!”
“Tiểu nhân y thuật không tinh, không chữa được chứng bệnh kỳ lạ này.”
Tạ Nghiên Thư nổi giận, lại sai người đi tìm người ba. Nhưng mấy vị lang trung đến, nhìn một cái, đều đến hồn bay phách lạc.
“Phế vật, toàn là phế vật!”
“Ngươi, lại đây.” Hắn túm lấy tên tiểu thân cận, cởi áo ra, “Xem cho ta, rốt cuộc là chuyện gì.”
Tiểu run rẩy lại gần. Vừa liếc một cái, đã “oai” một tiếng ngã ngồi xuống đất.
“Thế… Thế tử gia, chỗ đó của ngài…”
Tiểu đến nói năng lộn xộn, bò lết lùi về sau.
Tạ Nghiên Thư nổi giận, hắn một cái: “Đồ vô dụng! Mang gương đồng lại đây, bản Hầu xem.”
Một lát sau, trong thư phòng truyền ra tiếng kêu thảm thiết đến cuồng loạn. Mà lúc đó, ta đang ung dung uống trà ở chính điện.
Ta biết Tạ Nghiên Thư đã xảy ra chuyện gì. Nơi bài tiết của hắn, đã bị tiêu dung rồi.
18
Tạ Nghiên Thư đã ba ngày không ra khỏi phòng. Trong phòng lại vang lên tiếng đập phá đồ đạc giận dữ.
Kể từ đêm đó từ Ngụy phủ về, thấy nơi đó của mình từng chút một thối rữa bong ra, cả người hắn như phát điên, gặp mắng nấy.
“Tất cả là tại cái đồ sao chổi nhà ngươi!” Bà bà tung cửa phòng ta, hung hăng nhìn ta, “Từ khi cưới ngươi, con ta thành phế nhân, Hầu phủ cũng sắp sụp đổ.”
Ta quỳ trên đất, giả vờ hãi nhặt mảnh sứ vỡ. Kiếp trước họ cũng như vậy. Hễ có chuyện gì xảy ra, đều đổ hết lên đầu ta.
Ngay sau đó, công công từ sau lưng bà bà bước ra, sốt ruột đi đi lại lại:
“Khoản nợ lãi cao kia phải làm sao?”
“Cứ tưởng có thể dựa vào của hồi môn của ngươi để chống đỡ, kết quả của hồi môn mất, bây giờ lãi mẹ đẻ lãi con, tổng cộng là mười vạn lượng.”
“Trời cao đất dày ơi, phải làm sao bây giờ?”
Hai người họ run rẩy rời đi. Tối hôm đó, a hoàn thân cận báo với ta, đèn trong phòng họ suốt đêm.
Ngày hôm sau, bà bà đột nhiên hiền từ nhân hậu.
Bà ta bưng đến một bát thuốc, nói năng vô cùng chân thành:
“Tô Tích Nguyệt là không có chí tiến thủ, lại làm ra chuyện không biết hổ như vậy.”
“Ta và phụ thân ngươi đã bàn bạc rồi, tuy ngươi là nữ nhi nhà buôn, nhưng ngươi là một trẻ trong sạch, ngoãn.”
“Sau này, cả nhà chúng ta sống tốt với nhau. Bát thuốc này, là ta đã hỏi thăm rất lâu mới tìm được phương thuốc trợ thai đó.”
“Ngươi và Tạ Nghiên Thư mau một con, ta cũng được bế cháu.”
Bà ta nói một cách chân thành tha thiết. Người bà bà cay nghiệt ngày nào, dường như đã biến thành người khác. Bà ta đặt bát thuốc trước mặt ta, ánh mắt mong đợi nhìn ta.
Mùi thuốc xộc vào mũi, máu trong người ta lập tức đông cứng lại. Kiếp trước, chính bát thuốc độc này đã biến ta thành một phế nhân không thể nói năng.
Trong lòng ta nổi giận, không còn giả vờ nữa: “ việc đã đến này, mẫu thân vẫn còn muốn lừa con sao?”
Nói rồi, ta vừa chuẩn bị giật lấy bát thuốc, sau gáy đột nhiên truyền đến một cơn đau dữ dội. Công công tay cầm bình hoa, vẻ mặt dữ tợn:
“Núi vàng núi bạc của Thẩm gia, Tạ gia ta đã thèm muốn từ lâu rồi.”
“Hôm nay bát thuốc này, ngươi không uống cũng phải uống!”
Ngay sau đó, bà bà bưng bát thuốc lên, thô bạo nâng cằm ta lên.
19
Ngay lúc ta đang liều mạng giãy giụa, bát thuốc đột nhiên rơi xuống đất vỡ tan tành. Tạ Hoài Cẩn như một con báo nhỏ vào, bà bà một cái loạng choạng.
Hắn mặt đỏ bừng, lắp bắp la lên:
“Các… các người là người .”
“Quan… quan binh sắp đến bắt các người rồi!”
Công công nổi giận, tung chân vào ngực hắn: “Sớm biết ngươi là một thằng ngốc như vậy, lúc ngươi mới ra đã nên bóp chết ngươi rồi.”
Tạ Hoài Cẩn hự một tiếng, khóe miệng rỉ máu. Sống mũi ta cay xè.
Kiếp trước, người duy nhất đối tốt với ta chính là tiểu thúc này. Ta liều mạng giãy giụa bò dậy, lao đến che chở cho hắn.
Trong lúc hỗn loạn, lưng ta hứng trọn một cú của công công.
Ngay sau đó, cửa viện bị người ta phá tung. Một quan binh đông nghịt lập tức bao vây toàn bộ Tạ phủ.
Vị thống lĩnh thị vệ dẫn đầu cười lạnh:
“Một Hầu phủ quèn, cũng dám đàn hặc Cửu Thiên Tuế?”
“Phụng lệnh Cửu Thiên Tuế, phu thê Tạ gia lập tức tống giam.”
“Còn về Thế tử Tạ gia Tạ Nghiên Thư…” Vị thống lĩnh thị vệ cười nham hiểm nhìn ta, “Cửu Thiên Tuế đặc biệt căn dặn, tùy Thẩm cô nương xử trí.”
Bà bà ngã quỵ xuống đất ngay tại chỗ. Công công còn muốn giãy giụa, bị quan binh dùng gậy đánh vào khoeo chân, lôi ra ngoài.
“Oan uổng quá! Đàn hặc gì chứ, ta hoàn toàn không…”
Thị vệ một cái vào miệng lão ta:
“Chữ viết và quan ấn trên tờ tấu đàn hặc, lẽ nào là giả?”
“Yên , đợi vào Chiêu ngục, ta muốn xem là miệng các ngươi cứng… hay hình cụ của ta cứng.”
Tiếng gào khóc dần xa.
Ta lau vệt máu bên môi, nhìn về phía Tạ Hoài Cẩn đang co rúm trong góc.
“Cảm ơn.” Ta khẽ nói.
Hắn cười ngốc nghếch gãi đầu, từ trong lòng lấy ra một miếng bánh hoa quế. Tên ngốc này, lúc bị đánh vẫn ôm khư khư miếng bánh muốn cho ta.
Nghe tiếng công công bà bà khóc lóc kêu gào, ta thở phào nhẹ nhõm. May quá… Dù sao, mọi chuyện vẫn coi như thuận lợi.
Phải rồi. Cái gọi là đàn hặc, là tác phẩm của ta và Tạ Hoài Cẩn.
Ngày đó nhờ hắn giúp đỡ, ta đã ấp ủ một vở kịch như vậy. Hắn tuy ngốc, nhưng lại có tài sao chép chữ viết tuyệt vời.
Chỉ cần thấy qua chữ của người khác, hắn liền có thể sao chép lại y hệt.
Cứ như vậy, ta để hắn dựa theo bút tích của công công, sao chép một bản tấu đàn hặc Cửu Thiên Tuế, rồi lén đóng quan ấn lên…
“Tẩu tẩu khóc.” Tạ Hoài Cẩn dùng tay áo vụng về lau mặt cho ta, nở một nụ cười trẻ thơ.
Phía xa đột nhiên truyền đến tiếng gào thét cuồng loạn của Tạ Nghiên Thư: “Thẩm Thục Nhân ở đâu? Ta muốn tìm nàng ta tính sổ!”
Ta nheo mắt, khóe môi khẽ cong. Công công bà bà đã xử lý xong, đã đến lúc phải đi gặp vị phu quân tốt của ta rồi.
20
Một lát sau, Tạ Nghiên Thư cầm một con dao găm chạy đến trước mặt ta. S
ắc mặt hắn phẫn nộ, nhìn ta như một con ác quỷ:
“Là ngươi làm, phải không?”
“Thuốc của lang trung kê, chỉ có ngươi từng động vào!”
Ta cười nhìn hắn, ra hiệu cho a hoàn phía sau. A hoàn lập tức rời đi.
Nhìn Tạ Nghiên Thư, ta ngồi xuống nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà: “Đúng vậy, ta chỉ một chút Tuyết Linh Thảo vào thôi mà.”
Tuyết Linh Thảo, vốn có tác dụng tiêu mủ cơ. Nhưng khi kết hợp với những vị thuốc kia, nó chỉ có tác dụng tiêu mủ mà thôi.
Dạo này hắn vừa uống thuốc vừa đắp thuốc. Bộ phận bài tiết, đã hoàn toàn bị tan chảy.
Chỉ như vậy thôi thì chưa đủ. Đã đến lúc dâng cho hắn một món quà lớn rồi.
Chẳng mấy chốc, a hoàn thân cận sai người khiêng vào một chiếc thùng tắm chứa đầy thuốc.
Ngửi thấy mùi thuốc quen thuộc, Tạ Nghiên Thư lập tức kinh hãi: “Đây là mùi của Tuyết Linh Thảo, Thẩm Thục Nhân ngươi muốn làm gì?”
Ta nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt đầy vẻ chế giễu. Ngay sau đó, tiểu phía sau giật lấy con dao găm trên tay Tạ Nghiên Thư, dăm ba nhát đã lột sạch quần áo của hắn. Hắn bị trói chân tay, ném vào thùng tắm.
Lần này trong thuốc, ta đã cho một liều lượng lớn Tuyết Linh Thảo. Chẳng mấy chốc, da của hắn bắt đầu chuyển sang màu xanh tím kỳ lạ. Sau đó, ngón tay từ từ tan chảy, để lộ ra xương trắng hếu. Cả căn phòng vang lên tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng của hắn.
Ta muốn Tạ Nghiên Thư phải tận mắt chứng kiến. Cơ thể mình từng chút một biến mất, thành một đống máu thịt bầy nhầy. Cảnh tượng này, nghĩ thôi đã thấy tuyệt vọng.
“Đau không?” Ta ngồi trên ghế thái sư, ung dung thưởng trà, “Lúc các ngươi hành hạ ta, ta còn đau hơn thế này gấp mười lần đấy.”
“À phải rồi, hình cụ ở Chiêu ngục là đẫm máu nhất.”
“Nếu không có gì bất ngờ, phụ mẫu ngươi có lẽ sẽ không thấy được mặt trời ngày mai đâu.”
21
Đêm đó, công công bà bà chết thảm trong ngục. Tạ Nghiên Thư biến thành một đống máu thịt bầy nhầy.
Còn về Tô Tích Nguyệt… Ba ngày sau, người ta tìm thấy thi thể của nàng ta trong một con mương hôi thối ngoài thành.
Nghe nói toàn thân nàng ta xanh tím lở loét, đến cả ăn mày đi qua cũng thấy bẩn.
Khi nghe tin, ta đang kiểm kê của hồi môn. Tạ gia đã thành một cái vỏ rỗng. Ta bán dinh thự Tạ gia, cộng với của hồi môn của mình, chuẩn bị đi Cô Tô.
Nơi đó, có ngoại tổ phụ của ta.
Còn Tạ Hoài Cẩn, hắn cũng nằng nặc đòi đi Cô Tô cùng ta. Nhìn đôi mắt trong veo như trẻ thơ của hắn, ta cuối cùng cũng gật đầu.
Hắn vốn đã ngốc, không biết đời. Tạ gia sụp đổ, hắn không nơi nương tựa, chỉ có thể lang thang ngoài đường.
Ta ghét rõ ràng. Người đã cứu ta, phải giúp đỡ. hắn đến Cô Tô, tìm người dạy dỗ cẩn thận, có lẽ hắn sẽ có một cuộc đời khác.
Trên đường đi, núi xanh xa xa như tranh vẽ, mặt hồ lấp lánh sóng gợn. Ta hít một hơi thật sâu.
Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương sen thoang thoảng.
Cuộc sống như thế này, thật tốt…
(Hết)