Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

1

1

Ta đột nhập vào biệt của phủ thừa tướng trộm đồ, vừa lẻn vào một gian thì ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Xui xẻo thật! Ta thầm chửi một tiếng, mũi chân điểm , lật người nhảy vọt lên xà nhà.

Gần như cùng lúc , cánh cửa gỗ chạm trổ bị đẩy ra, một tử vận xiêm y lộng lẫy, tóc vấn mây điểm hoa lén lút lẻn vào.

Nàng ta xoay người cài then cửa, lao thẳng tới giường, giọng ngọt mức phát ngấy:

“Cảnh , thiếp thà c.h.ế.t cũng không muốn gả sang Bắc Triều! Chàng cưới thiếp đi!”

Giữa tiếng xột xoạt của y , trong màn giường vang lên tiếng quát yếu ớt nhưng lạnh lẽo:

“Tôn Chỉ Ninh, dừng tay! Ngươi dám hạ dược bản vương?!”

tử ta co lại.

Tôn Chỉ Ninh, là đích thứ của đương kim thừa tướng Tôn Nghiễn Thanh.

Mà người tên Cảnh thì chỉ có một chính là Sở vương Tiêu Thừa Cảnh.

Chậc chậc, nàng ta đúng là dám đập ruồi trên đầu hổ, gan to thật đấy!

Ta còn đang nghĩ ngợi thì đột nhiên nghe tiếng “soạt” của vải rách, chiếc màn giường màu đỏ sẫm bị giật tung, nhàng rơi xuống đất.

Tiêu Thừa Cảnh mặt đỏ bừng, ngoài xệch.

Còn Tôn Chỉ Ninh thì đang vật lộn với chiếc đai bị nàng ta tự kéo nút c.h.ế.t, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vì tức và bối rối.

“Phụt “

Ta không nhịn được, bật cười tiếng.

Trong lập tức yên lặng như c.h.ế.t, bốn con mắt xinh đẹp loạt lên chỗ ta đang ngồi trên xà nhà.

“Hay là… ta giúp ngươi tháo?”

ai cũng không gì, ta gãi gãi đầu, chủ động mở lời cho bớt căng thẳng.

“A a a! Ngươi là… thích khách?!”

Tôn Chỉ Ninh hét lên, vội kéo lại y , che đi vẻ xuân sắc trước n.g.ự.c.

“Không không không, ta chỉ ham , không hại mạng. Quân tử trên xà nhà, cũng vẫn là quân tử mà.”

Ừm, bịt mặt chưa chắc đã là thích khách đâu.

Tôn Chỉ Ninh nghiến răng ken két:

“Cho ngươi năm trăm lượng bạc, cút ngay cho ta!”

Tiêu Thừa Cảnh mặt đen như đáy nồi, yếu ớt kêu cứu:

“Một nghìn lượng, mang bản vương đi!”

Ta đang chuẩn bị nhảy xuống thì lập tức dừng lại, lanh lẹ ngồi yên lại trên xà, chống cằm hai vị kim chủ đấu giá.

“Ta thêm năm trăm lượng nữa!”

“Thuê ngươi làm hộ vệ, mỗi tháng năm trăm lượng!”

giao!”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Ta vọt xuống từ xà nhà, chưa kịp Tôn Chỉ Ninh hét lên thì đã c.h.é.m một chưởng vào gáy đánh ngất nàng ta, sau vác Tiêu Thừa Cảnh y xệch lên vai, nhấc chân đá tung cửa .

Nha hoàn đang đứng gác trong sân hoảng sợ mức ngồi bệt xuống đất.

“Suỵt “

Ta hạ giọng, :

“Thị vệ Sở vương phủ đây. Chuyện hôm nay nếu bị lộ ra ngoài…”

Mũi chân ta nhàng nghiến xuống một cái, phiến đá xanh dưới chân “rắc” một tiếng, nứt ra như mạng nhện.

Mặt nha hoàn trắng bệch:

, nhân mạng!”

“Chỉ cần chỉ cho ta một đường dễ đi, ta sẽ cho ngươi.”

Nàng ta run rẩy chỉ một hướng, rồi mắt trắng dã, ngất luôn tại chỗ.

Chắc là Tôn Chỉ Ninh đã cố tình chọn chỗ biệt hẻo lánh này, còn cho đám người hầu đi chỗ khác từ trước.

Thế nên ta chẳng gặp trở ngại gì, thuận lợi rời khỏi biệt , chẳng mấy chốc đã phóng vào rừng gần .

Toàn thân Tiêu Thừa Cảnh nóng hừng hực, cách lớp cũng cảm nhận được cái nhiệt độ bỏng tay ấy.

Nhớ tới một nghìn lượng thù lao cùng năm trăm lượng lương mỗi tháng, ta không nhịn được mà khóe môi nhếch lên, siết c.h.ặ.t tay, xốc hắn ta cao hơn một chút.

Người gì chứ?

Rõ ràng là một ngọn biết thở!

hiệp…”

Tiêu Thừa Cảnh thở hồng hộc, giọng khàn khàn:

“Phiền dừng lại một chút. Bản vương… muốn nôn…”

Ta chậm lại bước:

“Muốn nôn thì cứ nôn lên người ta…”

Chữ “phải thêm ” còn chưa kịp thốt ra, hắn ta đã “oẹ” một tiếng, nôn đầy lên người ta.

Mùi chua thối thẳng lên mũi khiến ta tối sầm mặt mũi, bước chân loạng choạng suýt trượt.

Cơn giận thẳng lên óc, ta giơ tay, như dạy dỗ mấy đứa nhỏ nghịch ngợm trong nhà: “bốp” một tiếng, vỗ thẳng vào m.ô.n.g Tiêu Thừa Cảnh.

2

Tiếng động làm chim chóc trong rừng giật mình tán loạn.

Một cơn gió thổi qua khiến ta bừng tỉnh, xong đời rồi, trong lúc lại đi đánh kim chủ!

“Vương gia tội! Thuộc hạ chỉ định đập lưng giúp người, tay lỡ trượt thôi…”

Ta cười gượng, vội đặt hắn xuống.

Hắn lạnh lùng trừng mắt ta, đột nhiên phun ra một ngụm m.á.u đen.

Ta đang thắc mắc sao hắn lại tức mức ấy, thì chợt trên trán hắn hiện lên những đường vân đỏ sậm.

1

Ta đột nhập vào biệt của phủ thừa tướng trộm đồ, vừa lẻn vào một gian thì ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Xui xẻo thật! Ta thầm chửi một tiếng, mũi chân điểm , lật người nhảy vọt lên xà nhà.

Gần như cùng lúc , cánh cửa gỗ chạm trổ bị đẩy ra, một tử vận xiêm y lộng lẫy, tóc vấn mây điểm hoa lén lút lẻn vào.

Nàng ta xoay người cài then cửa, lao thẳng tới giường, giọng ngọt mức phát ngấy:

“Cảnh , thiếp thà c.h.ế.t cũng không muốn gả sang Bắc Triều! Chàng cưới thiếp đi!”

Giữa tiếng xột xoạt của y , trong màn giường vang lên tiếng quát yếu ớt nhưng lạnh lẽo:

“Tôn Chỉ Ninh, dừng tay! Ngươi dám hạ dược bản vương?!”

tử ta co lại.

Tôn Chỉ Ninh, là đích thứ của đương kim thừa tướng Tôn Nghiễn Thanh.

Mà người tên Cảnh thì chỉ có một chính là Sở vương Tiêu Thừa Cảnh.

Chậc chậc, nàng ta đúng là dám đập ruồi trên đầu hổ, gan to thật đấy!

Ta còn đang nghĩ ngợi thì đột nhiên nghe tiếng “soạt” của vải rách, chiếc màn giường màu đỏ sẫm bị giật tung, nhàng rơi xuống đất.

Tiêu Thừa Cảnh mặt đỏ bừng, ngoài xệch.

Còn Tôn Chỉ Ninh thì đang vật lộn với chiếc đai bị nàng ta tự kéo nút c.h.ế.t, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vì tức và bối rối.

“Phụt “

Ta không nhịn được, bật cười tiếng.

Trong lập tức yên lặng như c.h.ế.t, bốn con mắt xinh đẹp loạt lên chỗ ta đang ngồi trên xà nhà.

“Hay là… ta giúp ngươi tháo?”

ai cũng không gì, ta gãi gãi đầu, chủ động mở lời cho bớt căng thẳng.

“A a a! Ngươi là… thích khách?!”

Tôn Chỉ Ninh hét lên, vội kéo lại y , che đi vẻ xuân sắc trước n.g.ự.c.

“Không không không, ta chỉ ham , không hại mạng. Quân tử trên xà nhà, cũng vẫn là quân tử mà.”

Ừm, bịt mặt chưa chắc đã là thích khách đâu.

Tôn Chỉ Ninh nghiến răng ken két:

“Cho ngươi năm trăm lượng bạc, cút ngay cho ta!”

Tiêu Thừa Cảnh mặt đen như đáy nồi, yếu ớt kêu cứu:

“Một nghìn lượng, mang bản vương đi!”

Ta đang chuẩn bị nhảy xuống thì lập tức dừng lại, lanh lẹ ngồi yên lại trên xà, chống cằm hai vị kim chủ đấu giá.

“Ta thêm năm trăm lượng nữa!”

“Thuê ngươi làm hộ vệ, mỗi tháng năm trăm lượng!”

giao!”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Ta vọt xuống từ xà nhà, chưa kịp Tôn Chỉ Ninh hét lên thì đã c.h.é.m một chưởng vào gáy đánh ngất nàng ta, sau vác Tiêu Thừa Cảnh y xệch lên vai, nhấc chân đá tung cửa .

Nha hoàn đang đứng gác trong sân hoảng sợ mức ngồi bệt xuống đất.

“Suỵt “

Ta hạ giọng, :

“Thị vệ Sở vương phủ đây. Chuyện hôm nay nếu bị lộ ra ngoài…”

Mũi chân ta nhàng nghiến xuống một cái, phiến đá xanh dưới chân “rắc” một tiếng, nứt ra như mạng nhện.

Mặt nha hoàn trắng bệch:

, nhân mạng!”

“Chỉ cần chỉ cho ta một đường dễ đi, ta sẽ cho ngươi.”

Nàng ta run rẩy chỉ một hướng, rồi mắt trắng dã, ngất luôn tại chỗ.

Chắc là Tôn Chỉ Ninh đã cố tình chọn chỗ biệt hẻo lánh này, còn cho đám người hầu đi chỗ khác từ trước.

Thế nên ta chẳng gặp trở ngại gì, thuận lợi rời khỏi biệt , chẳng mấy chốc đã phóng vào rừng gần .

Toàn thân Tiêu Thừa Cảnh nóng hừng hực, cách lớp cũng cảm nhận được cái nhiệt độ bỏng tay ấy.

Nhớ tới một nghìn lượng thù lao cùng năm trăm lượng lương mỗi tháng, ta không nhịn được mà khóe môi nhếch lên, siết c.h.ặ.t tay, xốc hắn ta cao hơn một chút.

Người gì chứ?

Rõ ràng là một ngọn biết thở!

hiệp…”

Tiêu Thừa Cảnh thở hồng hộc, giọng khàn khàn:

“Phiền dừng lại một chút. Bản vương… muốn nôn…”

Ta chậm lại bước:

“Muốn nôn thì cứ nôn lên người ta…”

Chữ “phải thêm ” còn chưa kịp thốt ra, hắn ta đã “oẹ” một tiếng, nôn đầy lên người ta.

Mùi chua thối thẳng lên mũi khiến ta tối sầm mặt mũi, bước chân loạng choạng suýt trượt.

Cơn giận thẳng lên óc, ta giơ tay, như dạy dỗ mấy đứa nhỏ nghịch ngợm trong nhà: “bốp” một tiếng, vỗ thẳng vào m.ô.n.g Tiêu Thừa Cảnh.

2

Tiếng động làm chim chóc trong rừng giật mình tán loạn.

Một cơn gió thổi qua khiến ta bừng tỉnh, xong đời rồi, trong lúc lại đi đánh kim chủ!

“Vương gia tội! Thuộc hạ chỉ định đập lưng giúp người, tay lỡ trượt thôi…”

Ta cười gượng, vội đặt hắn xuống.

Hắn lạnh lùng trừng mắt ta, đột nhiên phun ra một ngụm m.á.u đen.

Ta đang thắc mắc sao hắn lại tức mức ấy, thì chợt trên trán hắn hiện lên những đường vân đỏ sậm.

Tùy chỉnh
Danh sách chương