Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3VcDWMIU6E

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

1

Khi tôi – thiên kim thật sự – được đưa trở về nhà họ Lục, thì mọi thứ nơi đây sớm đã an bài.

Người anh trai tôi ba tuổi, đã là người thừa kế của tập đoàn Lục thị.

Còn thiên kim giả chiếm lấy vị trí của tôi, nay cũng đã gả vào một gia đình môn đăng hộ đối, sống trong nhung lụa.

Còn tôi thì ?

Chỉ là một con bé nhà quê, học hết cấp hai, bước ra khỏi cổng làng, nói còn chẳng sõi, vụng về và ngơ ngác giữa thế giới xa hoa này.

Cha mẹ ruột nhìn tôi chỉ biết thở dài, rồi sắp xếp cho tôi ở căn nhà phụ dãy tây lầu.

 
Miệng thì bảo sẽ tôi đời, nhưng keo kiệt đến mức cùng tôi chung một bữa cơm.

Sống trong lồng son vàng ngọc ấy suốt ba tháng, tôi cuối cùng cũng hạ quyết tâm — phải trốn đi thôi.

“Ôi chao, cháu ngoan của bà, mau mau mau, xem bà ngoại chuẩn bị cho cháu món gì vui này?”

“Mẹ, mẹ chiều nó quá rồi đấy.”

“Cháu ngoại ngoan thế này, mẹ không chiều thì còn chiều ai ?”

Giữa lời nửa trách nửa cưng chiều, hai mẹ con dắt một bé trai ba tuổi bước vào phòng khách.

 
Ba tháng nay, không biết đây đã là lần thứ nhiêu bầu không khí trong nhà lại rộn ràng thế.

Nhưng tất điều ấy, chẳng liên quan gì đến tôi.

Tôi là người được đưa về căn nhà này cách đây ba tháng.

Khi ấy, cha mẹ tôi mới qua đời, một người đàn ông có gương mặt hơi giống tôi ba phần đến, nói rằng anh là anh trai của tôi.

Anh nói gia đình đã tôi suốt nhiều , cha mẹ ruột luôn mong có ngày tôi trở về.

 
Tôi sớm biết mình không phải con ruột của cha mẹ , nên cũng muốn xem thử cha mẹ ruột mình là người thế nào, và vì tôi lại bị thất lạc.

Nhưng khi trở về, tôi mới biết — trong nhà này, từ lâu đã có một người thay thế tôi, hưởng hết tình thương của cha mẹ — Lục An Nhiên, thiên kim giả của nhà họ Lục.

Tôi là đứa bé đó bị mẹ ruột của Lục An Nhiên bế nhầm ra khỏi bệnh viện rồi vứt , chỉ là số mạng tuyệt nên được người khác nhặt về lớn.

đây, Lục An Nhiên đã tốt nghiệp trường đại học danh tiếng hàng đầu trong nước, giữ chức giám đốc truyền thông đối ngoại của tập đoàn Lục thị, kết hôn với người thừa kế nhà họ , và có một cậu con trai kháu khỉnh.

Còn tôi — chỉ là một cô gái nhà chài học hết cấp hai.

Cha mẹ ruột chỉ gặp tôi đúng một lần, sau đó liền sắp xếp cho tôi ở khu nhà phụ trong biệt thự nhà họ Lục.

buổi tiệc tùng, náo nhiệt trong biệt thự họ Lục chẳng hề liên quan đến tôi, chỉ có thẻ ngân hàng được anh trai chuyển vào hai triệu, nói là tiền tiêu vặt.

 
Tôi đứng lặng dưới tán hồng leo, nghe mẹ ruột đang hỏi han ngài đến dùng bữa, thì người giúp việc phụ trách trông coi tôi vội vàng chạy đến, kéo tôi trở lại khu nhà phụ.

“Ôi chao, cô Thẩm, cô có biết thân phận mình là gì không? Cô chạy lên chính viện làm gì? Phu nhân và tiểu thư nói chuyện, cô nghe cũng chẳng hiểu, hà tất phải tự rước nhục vào thân? Cô đừng nói là còn mơ tưởng thay thế tiểu thư để cưới ngài đấy nhé? Mau soi gương đi, xem mình có xứng không!”

Nhà họ Lục và nhà họ vốn là hôn ước từ thuở còn trong bụng mẹ.

Nói cách khác, nếu đó tôi không bị mẹ của Lục An Nhiên bế đi vứt , thì người kết hôn với Ngôn Châu lẽ ra phải là tôi.

Ba tháng trở về, tôi cũng gặp Ngôn Châu một lần.

Đó là khi tôi đang con mèo hoang mình cho mấy ngày liền, vô tình chắn ngang xe của anh.

Người phụ nữ mà tôi gọi là mẹ — bà Tô Uyển — vội vàng bước xuống, kéo tôi sang một .

“Con còn chạy đến đây làm loạn gì? Mẹ chẳng nói rồi , chuyện con bị bế nhầm là lỗi của người phụ nữ kia, An Nhiên khi ấy chỉ là một đứa bé đỏ hỏn, con trách nó làm gì! An Nhiên và Ngôn Châu là thanh mai trúc mã, tình cảm , đâu đến lượt một đứa học hành xong cấp hai con xen vào. Con nên biết thân biết phận đi! Nhà họ Lục này sẽ không để con thiếu thiếu mặc đâu!”

 
Ba tháng trôi qua, đại tiểu thư nhà họ Lục vẫn là Lục An Nhiên.

Tôi sống trong khu nhà phụ, vì không biết sử dụng bếp điện của họ nên đến việc uống cũng phải nhìn sắc mặt người giúp việc.

Dưới ánh hoàng hôn, nhìn khuôn mặt vặn vẹo giận dữ của bà ta, tôi bỗng bật cười.

Bà ta kéo tôi trở lại nhà, rồi vội vã chạy vào bếp, miệng còn không quên dặn:

“Cô ở đây ngoan ngoãn đợi đi! Ngần tuổi này rồi còn không biết điều, lo mà nịnh nọt phu nhân với tiểu thư đi, sau này họ mới thương tình gả cho một nhà tử tế. Nếu bị đuổi khỏi đây, xem cô đi đâu mà khóc!”

Nhìn bà ta mà tôi thấy, dường bà ta còn tự tin và ngạo nghễ tôi — người mang danh thiên kim thật sự.

Tôi không đợi , quay người bước ra khỏi khu nhà phụ.

Thật ra, tôi trở về đây chỉ muốn nhìn xem cha mẹ ruột là người thế nào.

rồi, tôi chỉ định đến nói một lời từ biệt mà thôi.

Đã vậy, thì thôi vậy.

Trên người tôi chỉ mang ba thứ: chứng minh nhân , thẻ ngân hàng và điện thoại.

Tôi men con đường lớn thẳng tắp mà đi, rời khỏi địa phận biệt thự nhà họ Lục. Ngay ngoài, đã có sẵn một taxi đợi ở đó.

Lúc đến, tôi đi bằng máy bay riêng của nhà họ Lục. Nhưng khi rời đi, tôi chọn chuyến tàu xanh rẻ nhất.

Mua xong vé giường nằm, tôi lại xách mấy món mua ở ga: vịt quay, bánh gạo nếp nhân ngọt, bánh ong, bánh nướng kẹp thịt… rồi lên tàu.

Tàu chậm rãi lăn bánh, tôi ngắm cảnh. Đến khi trở lại thị trấn ven biển nơi mình lớn lên, đã là sau một tuần.

Tôi chia mấy món quà gửi chuyển phát sớm về cho hàng xóm xung quanh, rồi ra bến xem thuyền.

Người nơi này, đời đời đều sống bằng nghề đánh cá.

ba tháng trước, cha mẹ tôi đã mất trong một cơn bão khi ra khơi cứu người.

thuyền cũng bị cuốn vào tâm bão, hư hại nặng nề, không sử dụng .

Tôi nghĩ, đời này mình sẽ chẳng có nổi một con thuyền của riêng mình. Không ngờ số phận trớ trêu, lại cho tôi hai triệu.

Tôi dùng tám trăm nghìn mua một thuyền mà trước đây đến trong mơ cũng chẳng dám nghĩ tới, rồi hạ thủy ngay.

Làn biển mằn mặn thổi qua mặt, tôi hất tóc, cảm giác ngột ngạt và gò bó của căn nhà giàu sang kia cuối cùng cũng tan biến.

Kỹ lái thuyền, quan sát hướng , đàn cá đều là cha mẹ dạy cho tôi. Không cần đến thiết bị hiện đại, chỉ dựa vào , dòng chảy và bản trong tim, tôi vẫn có được đàn cá.

 
Cảm nhận lực kéo của lưới ngày càng nặng, khóe môi tôi khẽ cong lên.

Đây mới chính là cuộc sống thuộc về tôi.

Còn về sau này…

Tôi thu lưới, đem cá về bến bán, rồi quay lại thị trấn thanh toán nốt phần tiền thuyền.

Khi trở về nhà, trời đã tối.

Tôi thắp ba nén nhang cho cha mẹ, dọn dẹp lại căn nhà. Bà Lý hàng xóm mang cơm sang, vẻ mặt lo lắng.

lời mẹ tôi kể, đó chính bà Lý là người phát hiện tôi sắp bị rét chết bờ biển, rồi đem tôi về cho cha mẹ dưỡng.

 
“Chúng nó không đối xử tốt với con à? Nhưng con chẳng phải là con ruột của họ ?”

Tôi khẽ cười, lắc đầu.

“Tiếc là, con ruột cũng chẳng bằng người thật lòng nấng mình. Huống chi… họ quả thật rất giỏi giang.”

Tốt nghiệp danh trường, lực xuất sắc.

Bà Lý liên tục thở dài. “Nhưng con là con gái, ở biển này, con có đi đánh cá đến ?”

Tôi tiễn bà về, rồi ghé qua nhà trưởng thôn.

Người trong thị trấn hầu hết bán hải sản đánh bắt được cho nhà máy chế biến, sau đó họ mới phân phối đi khắp nơi.

Nhưng giá họ trả cho ngư lại thấp đến đáng thương.

 
Vậy nên nhiều gần đây, thanh niên xứ đi làm thuê hết, chỉ còn người già và trẻ con bám trụ ở làng chài.

Tôi bàn với trưởng thôn, nói rằng mình sẵn sàng ra một phần trong số tiền còn lại để mua thiết bị, lập kênh livestream riêng cho làng.

vậy, lợi nhuận tổng ít nhất có tăng thêm ba mươi phần trăm.

Trưởng thôn nghe xong mừng rỡ, lập tức huy động một nhóm các cô các bác nhanh nhẹn, lập điểm xử lý tạm bến cá, phụ trách phân loại, đóng gói đơn.

 
Người dẫn livestream sẽ là mấy bạn trẻ lên thành phố làm việc — nói lưu loát, phát âm chuẩn, lại khéo léo.

Tôi cũng mở một tài khoản, nhưng nội dung là đưa mọi người ra khơi, đàn cá, nhận biết hải sản, xem thủy triều, đuổi , đuổi sóng và chia sẻ kỹ sinh tồn khi chẳng may rơi xuống biển.

Cuộc sống một mình có chút cô đơn, nhưng lại tự do nhiều.

Muốn về thì về, không muốn về thì cứ lênh đênh trên biển.

Chỉ có một mình, tôi còn có ra xa — đến vùng biển hiếm người lui tới, để đánh bắt loại hải sản quý giá nhất.

Hôm đó, tôi nằm trên boong tàu ngủ quên, trong cơn mơ màng nửa tỉnh nửa mê, điện thoại phụ bỗng vang lên.

bắt máy, giọng nói lạnh lùng, đầy giận dữ của Lục Cảnh Thâm lập tức truyền đến.

“Thẩm Tinh Lạc, gây đủ ? nhiêu tuổi rồi còn bày trò nhà đi, thấy mình cá tính lắm ? Mau quay về ngay cho anh! Ông nội muốn gặp !”

Tôi mơ hồ nghĩ một lúc mới nhớ ra — nhà họ Lục còn một vị lão gia, trước vẫn ở nước ngoài dưỡng bệnh.

 
Thì ra, ông trở về, muốn gặp tôi, nên họ mới phát hiện tôi đã biến mất.

 
“Anh thay tôi gửi lời chào là được, tôi đang bận làm việc, không về đâu.”

“Làm việc?” — giọng anh bỗng cao vút lên — “ chỉ có cái bằng cấp hai, định làm việc gì? Phục vụ bàn hay bắt ốc vít? Không thấy mất mặt à?”

“Anh cho một ngày. Lập tức quay về! Xin lỗi ba mẹ, rồi ngoan ngoãn ở yên trong khu nhà phụ. Nhà họ Lục không thiếu miếng cơm của , đừng có ra ngoài khiến người ta chê cười !”

Tôi ngửa mặt, để mặc cơn biển lướt qua má, trong đầu đã nhanh chóng đưa ra quyết định, liền ra hiệu cho thuyền rẽ hướng khác.

Một lát sau, nhận ra kia đã im bặt, tôi thản nhiên hỏi:

“Nói xong rồi à?”

…”

“Tôi không hỏi ý kiến anh, chỉ là thông báo thôi — tôi sẽ không quay về. Anh không cần lo tôi làm mất mặt nhà họ Lục, dù … các người họ Lục, còn tôi họ Thẩm.

À đúng rồi, cảm ơn vì hai triệu cùng ba tháng ‘chiêu đãi’.

Cuộc sống của tôi, từ nay về sau — không cần ai trong nhà họ Lục phải bận tâm .”

Rửa mặt xong quay lại, tôi mới sực nhớ — điện thoại vẫn đang mở livestream.

Phòng phát trực tiếp đã nổ tung, lượng người xem tăng vọt.

Mọi người thi nhau hỏi tôi, “nhà họ Lục” mà tôi nhắc đến là nhà nào, giữa tôi và họ Lục rốt cuộc là quan hệ gì, vân vân.

Nhà họ Lục khinh tôi học vấn thấp, cho rằng tôi làm họ mất mặt — mà tôi cũng chẳng muốn dính dáng gì thêm, nên dứt khoát né tránh, không nói đến .

Tùy chỉnh
Danh sách chương