Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

[FULL] Thiên Kim Phế Vật Cưng Chiều Hết Mực

Tác giả: Bạc Hà Bạch Đào

Edit: Thiên Sơn Bắp Cải

︵‿︵‿୨♡୧‿︵‿︵

Sau xuyên thành thiên kim phế vật, ai nghe tếng lòng của tôi

[Anh trai thực sự định chịu đổ vỏ ư? Đứa con trong bụng chính đâu của anh !]

[Tổng giám đốc mới mà bố thuê chính là chính, sau này anh ta phá nát công ty.]

[Sao mẹ lại bán cổ phiếu này? Mười ngày nữa nó lên giá chạm trần mà!]

Tình tiết rối tung hết .

chính đuổi việc, trở thành kẻ thất nghiệp lang thang, chính mang thai mà không có nơi để ở.

Còn tôi, một phụ phế vật, lại ba đại lão trong cưng chiều hết mực.

1.

Tôi xuyên một cuốn tiểu thuyết ngôn tình có tên [Vợ Yêu Mang Thai Bỏ Trốn: Đại Lão Cưng Chiều Tận Trời], trở thành thiên kim phế vật của họ , Sênh Sênh.

Chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, dịu dàng đoan trang…

Những thứ này…

Chẳng liên quan đến tôi .

không sao.

cuối cùng họ chẳng có ai có kết cục tốt.

Anh trai tôi là phụ si tình, đủ xanh mướt.

Bố tôi là chủ tịch, cuối cùng công ty lại trở thành bàn đạp cho chính.

Mẹ tôi đam mê đầu tư, lại có con mắt cổ phiếu siêu tệ, cuối cùng để mất sạch gia sản.

xem, đây chính là chế độ địa ngục ngay từ mở màn.

Không tôi không cố gắng, mà… nằm im hưởng thụ có vẻ hiệu quả hơn.

2.

Tay trái tôi ôm một túi snack, tay cầm iPad xem phim.

Dù trong đã cãi nhau ầm ĩ, tôi vẫn bình thản không.

Phòng khách giờ đã biến thành chiến trường khói lửa mịt mù.

Bố tôi tức giận gầm lên: “ ! Nếu con không cắt đứt quan hệ với con đó, thì đừng nhận bố là bố nữa!”

Anh trai tôi phẫn nộ đứng trước cửa: “Không nhận thì không nhận! Bao giờ bố mẹ mới chịu nghĩ cho cảm nhận của con?”

Bên cạnh anh là một cô gái đang cúi xuống, đôi mắt đỏ hoe.

Cô ta giống một đóa hoa sen trắng mỏng manh yếu đuối giông bão quật ngã.

Giọng nói mang theo ấm ức: “Chú, dì, tất là lỗi của con… xin đừng trách A .”

Xem phim có thể hấp dẫn bằng việc hóng drama ngay trước ?

Thế là tôi ngẩng đầu, cẩn thận đánh giá cô ta.

Đây chính là chính Lâm Lạc Dao à?

Gương thanh tú vương đầy nước mắt, khóe mắt còn có một nốt ruồi lệ màu đỏ, càng làm tăng thêm vẻ mong manh.

Cảnh này là đoạn trong cốt truyện nhỉ?

Tôi xem cố gắng nhớ lại.

Mẹ tôi kẹt giữa hai bên.

khuyên anh trai tôi, dỗ dành bố tôi.

Cho đến ánh mắt của anh tôi rơi xuống bụng hơi nhô lên của Lâm Lạc Dao.

Anh xót xa vô cùng, dường đã hạ quyết tâm: “Bố, mẹ, dù hai người có thích Lạc Dao hay không, con vẫn chịu trách nhiệm với đứa trong bụng cô !”

Bố tôi lập tức vung tay tát thẳng anh.

Tôi tròn mắt kinh ngạc.

A… hóa ra là cảnh này!

Không nhịn , tôi thầm chửi mắng trong lòng:

[Anh trai thực sự quyết tâm đổ vỏ à?]

[Anh không biết đứa trong bụng Lâm Lạc Dao không con mình mà là của chính à?]

[Đấu tranh với gia đình, vất vả nuôi con đến ba tuổi, Lâm Lạc Dao đưa con đi tìm bố ruột nhận tổ quy tông.]

[Anh ruột của tôi ơi, não tàn thì không đáng sợ, tự đội nón xanh thì không đâu!]

Bỗng nhiên, không khí trong phòng lặng ngắt tờ.

Anh tôi mở to mắt, muốn nói đó lại ngập ngừng.

Hả?

Sao mọi người ngừng cãi nhau ?

Anh tôi bố tát đến ngu người sao?

Tôi có chút mơ hồ.

Nước mắt Lâm Lạc Dao bắt đầu rơi xuống chuỗi ngọc đứt.

Cô ta cắn môi, ánh khẩn khoản: “Chú à, xin đừng đánh A nữa… con muốn đứa trong bụng có một gia đình trọn vẹn mà thôi.”

Theo đúng nguyên tác, sau nghe câu này, anh tôi cảm động áy náy.

Anh kéo chính rời khỏi trong cơn giận dữ, để lại bố mẹ thất vọng đau lòng.

lần này, anh tôi lại quay sang chằm chằm bụng của Lâm Lạc Dao.

Rất lâu sau, anh nghẹn ngào hỏi:

“Lạc Dao, thai mới một tháng… có thể lộ bụng ư?”

3.

Tôi sững sờ trước cú plot twist này.

Không kìm mà cảm thán:

[Trời ạ! Anh trai biết dùng não từ vậy?]

[Chẳng anh phụ si tình nhất sao?]

[Lẽ anh nhận ra Lâm Lạc Dao nhắm quyền thế của mình?]

[Hay là chợt nhận ra mình là một quân cờ trong ván cờ tình ái của chính?]

Anh tôi liếc tôi một cái, ánh mắt đầy cảnh cáo.

Tôi nhún vai.

tôi làm chứ?

Tôi là một quần chúng vô tội thích hóng chuyện mà thôi.

Lâm Lạc Dao rõ ràng câu hỏi của anh tôi làm cho bối rối.

Có vẻ cô ta chưa hiểu tại sao mọi chuyện không phát triển hướng cô ta đã tưởng tượng.

Trong lúc hoảng hốt, cô ta đưa tay ôm lấy bụng, ánh mắt có chút lảng tránh.

“A , anh đang nói vậy… ăn tối hơi nhiều thôi mà…”

Anh tôi nhíu mày, ánh mắt dán chặt bụng cô ta.

Càng lấp liếm, càng có vấn đề.

Dù sao thì anh trai của tôi là một doanh nhân tinh anh.

Mấy trò vặt vãnh này sao có thể qua mắt anh ?

Vì vậy anh trai hít sâu một hơi, nói: “Lạc Dao, về trước đi. Đợi anh giải quyết xong chuyện gia đình anh liên lạc với .”

Lâm Lạc Dao lập tức rơi nước mắt, vẻ yếu đuối mà không cam lòng.

“A , không còn chỗ để đi nữa… và con… còn có anh thôi.”

Tôi vẫn nhớ trong nguyên tác có một đoạn miêu tả chính sau:

[Là mẹ, kiên cường. Nghĩ đến đứa trong bụng, Lâm Lạc Dao quyết tâm nhẫn nhịn, chấp nhận uất ức, dựa để có một tương lai giàu có tốt đẹp hơn.]

Tùy chỉnh
Danh sách chương