Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Trong bữa ăn, cứ cười mãi như vừa trúng xổ số.

“Có chuyện gì vui ạ?” Tôi không nhịn hỏi.

thông minh quá.” Mẹ chồng khen ngợi: “Bác sĩ nói của bố con hồi phục đấy.”

“Thật ạ? quá.”

Tôi cũng vui mừng, nếu hồi phục và trở về quê, có lẽ tôi trở lại cuộc sống như trước đây.

Không ngờ, câu tiếp theo của Đinh Vũ khiến tôi như rơi xuống hầm băng.

“Bác sĩ nói ở nước ngoài có loại thuốc tiêu huyết tĩnh mạch, 100 vạn mũi, ba mũi là khỏi.”

, bây chỉ có gom vài vạn, tiêu tiền cho việc kết hôn , em có mượn chút từ bố mẹ em không?”

“Yên tâm, sau anh trả lại cho em.”

“Nếu em không tin anh viết giấy nợ cho em.”

Đinh Vũ mong đợi tôi.

Mẹ chồng trách móc: “Đều là người cả, sao lại nói trả hay không trả gì chứ, tiền của con không phải cũng là tiền của sao?”

Đinh Vũ liên tục gật đầu nói phải, nói xong nhanh chóng quyết định chuyện .

Hóa đang chờ tôi đồng ý?

Tôi suy nghĩ chút nói: “Bố mẹ em cũng tiền , căn tân hôn của mình đã tiêu tất cả tiết kiệm của bố mẹ em .”

“Hơn nữa…”

“Không phải căn nhỏ sao? Bán đó trước , anh thuê cho, nào có tiền anh mua lại cho.” Đinh Vũ vội vàng cắt ngang lời tôi.

6

Tôi anh , như chưa từng quen anh .

Đinh Vũ bị tôi chằm chằm, lặng người nhận mình đã quá gấp gáp, vội vàng tìm cách bào chữa.

“Anh chỉ chữa cho bố thôi, bố khỏe lại, trông con giúp , sau đỡ vất vả hơn.”

“Đúng , bố mẹ trẻ, bố khỏe lại cũng có kiếm việc làm, giảm bớt gánh nặng cho hai đứa.” Mẹ chồng cũng lên tiếng ủng hộ.

Tôi tiếp tục nói: “Vừa con định nói, thuốc tan huyết chỉ dùng trong giai đoạn cấp tính, có nguy cơ xuất huyết, giá cũng không đắt đến , mọi người đừng bị lừa.”

Vì tình nghĩa vợ chồng, tôi vẫn nói những gì tôi .

Nhưng Đinh Vũ không hề cảm kích: “Nói trắng là em không chi tiền thôi chứ gì. Nếu không phải vì cưới em, anh tiêu tiền của anh sao anh phải xin em?”

“Anh nói gì ? chắc chắn không như thế.”

Mẹ chồng giả vờ trách Đinh Vũ, nhưng thực tế lại đang nhắm vào tôi.

“Người anh trai con tìm chắc chắn không có vấn đề gì đâu. Con xem con là con gái duy nhất của bố mẹ con, sớm muộn gì cũng lại cho con, về sau phải nhờ con chăm sóc lúc về già, đúng không? bọn mẹ cần dùng tiền gấp, đợi Đinh Vũ kiếm lại tiền chẳng phải cũng cho con à.”

“Con xem con trai bọn mẹ nuôi lớn đến như , định cư ở đây, bố mẹ con khác gì có thêm đứa con trai nuôi, hời quá gì.”

Bọn cứ thế dùng lời lẽ đẹp đẽ tính toán tôi, coi tôi như kẻ ngốc không từ chối.

là của bố mẹ, em không quyết , nên em không bỏ tiền .”

“Bố mẹ em du lịch có tiền, bố mẹ anh cần vay tiền chữa lại không có, em có thật sự coi bọn anh là người không?”

, anh thật sự nghi ngờ liệu em có yêu anh không đấy?”

Đến tên đàn ông chán ghét vẫn dùng tình cảm trói buộc tôi.

May mà cư dân mạng đã bày kế dự phòng cho tôi trước, thậm chí đoán trước bước tiếp theo của anh .

em cũng nghi ngờ có phải anh vì , nên, mới, cưới, em, không, đấy?”

Tôi vào mắt anh , gằn từng chữ .

Như cư dân mạng đã nói, khi gặp phải tình huống đừng tự giải thích, mà ném lại vấn đề cho đối phương.

“Anh đối xử với em như nào ai cũng thấy, em là y tá, anh không chê em ngày nào cũng sờ soạng người khác, em sao nữa?”

Dưới cơn tức giận, Đinh Vũ nói lời trong lòng .

“Nếu anh đã bụng ly hôn thôi.”

thấy bố chồng liệt nên ngại chăm chứ gì, tôi nhầm , ban đầu tưởng rằng học y tâm địa thiện lương, không ngờ lòng dạ lại rắn rết như thế.”

Mẹ chồng lập tức đỡ bố chồng xuống dưới chung cư, vừa vỗ đùi vừa khóc lóc: “Tất cả mọi người tới mà xem, tôi vất vả nuôi con trai lớn, dồn tiền tiết kiệm cho nó cưới vợ, sức khỏe bố chồng không , con dâu lại đuổi tôi , không ly hôn! Thiên lý ở đâu chứ?”

Bố chồng cũng run rẩy lau nước mắt, lại lau cho mẹ chồng, không may ngã xuống đất.

Cả hai ôm mặt khóc lóc thảm thiết.

tôi khổ quá…”

Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao:

“Nghe nói con dâu là y tá, không ngờ lại độc ác như , phải báo viện đuổi việc .”

“Thật sự, loại người độc ác như , nhất nên mong rằng mình không già .”

“Không đối xử với người già là gặp báo ứng đấy.”

cảnh trước mắt, đáy mắt Đinh Vũ hiện lên vẻ vui mừng, anh tôi không giỏi phản bác, quýnh lên càng không nói gì.

“Nếu bây em xin lỗi anh, đồng ý chữa cho bố anh, anh xuống khuyên bố mẹ lên.”

Anh từ tốn nói, thấy tôi không phản ứng, lại giả vờ an ủi.

“Sau tiền anh kiếm vẫn đưa cho em, cả hòa thuận vui vẻ, chẳng phải rất sao?”

7

cục cức!

thấy càng lúc càng nhiều người vây xem, thậm chí hừng hực lên tẩn tôi.

Tôi lấy can đảm mở cửa, bước ngoài, lớn tiếng chất vấn Đinh Vũ:

“Bố mẹ đến tôi mời ăn cơm, mua quà cho .”

“Ngày nào tôi cũng lo lắng có thiếu thốn gì không, hỏi thăm mấy lần ngày.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương