Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9znbJAP146
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Lão thái thái, miệng người một ‘thô tục’, ‘tiện nhân’, những khó nghe , nói mẫu hậu ta, đến mấy nữ nhân quê mùa ngoài nông thôn cũng chẳng nỡ mắng ra đấy.”
Thấy ta ta nói đến nỗi mặt đỏ bừng, muốn phản bác mà nghẹn , ta lại cố tình cắt ngang bằng một tiếng thở dài:
“Chậc… Người chỉ nhìn khóc là bênh, mách trước là tin, nếu hồ đồ đến vậy thì ta có biện bạch cũng vô ích.”
“Chi bằng , cứ coi như bọn họ nói thật hết, người muốn bênh vực thì cứ phạt ta, dùng nhục hình cũng được, nắm tay chặt ngón hay móc thịt róc xương cũng chẳng .”
“Nếu chưa nguôi giận, thì đem ta ra lăng trì, ngũ mã phanh thây cũng được.”
“Ta c.h.ế.t rồi, trí cũng để trống, ân nhân trong lòng người chẳng cần chịu uất ức làm huyện chủ , có thể trực tiếp phong làm công chúa, ngày ngày hiếu thuận trước mặt người. Há chẳng phải vẹn đôi đường?”
Ta nói một mạch, chẳng chừa cho ta lấy một kẽ hở.
Thái hậu tức đến tái mặt, lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, tay chỉ thẳng vào mặt ta:
“Ngươi… ngươi…”
Ta thật sợ ta ngất tại chỗ mất thôi.
Người ngoài cũng sợ.
đám vây quanh khuyên nhủ, vừa dỗ dành vừa đổ lỗi lên đầu ta.
“Thái hậu, người vì chuyện nhỏ mà tổn hại long thể!”
“ , có thể bất kính với tổ mẫu như vậy?”
“ thượng, người xem Cẩm nhi…”
dỗ vài câu, Thái hậu rốt cuộc cũng tìm lại được .
“Tốt! Rất tốt! Đúng là thứ con không biết lớn nhỏ, miệng lưỡi sắc bén! tưởng gia không dám trị ngươi! Người đâu…”
“Đủ rồi!”
quát lớn, lần cắt ngang Thái hậu.
Đại điện thoáng chốc rơi vào tĩnh lặng.
Người mặt lạnh quét nhìn khắp một vòng, cuối cùng dừng ở ta, giọng điệu cũng dịu lại:
“Cẩm nhi, thân thể con không tốt, về nghỉ .”
“Gần đây kinh thành rối ren, nếu không có chuyện gì thì ra ngoài, cũng không được gặp bất kỳ .”
Bề ngoài là cấm túc, kỳ thực là không cho tới gây chuyện với ta.
Ý trong ta hiểu rõ.
Thái hậu cùng đám người kia cũng nghe ra.
ta không thể tin nổi, trợn hét lên: “ đế! ngươi thiên đến vậy?!”
chỉ hừ lạnh: “Mẫu hậu, chẳng lẽ người không thiên ?”
Chỉ một câu, khiến Thái hậu nghẹn họng.
Bởi vì ta quả thật thiên .
có con trai, sáu con gái.
Mà sắc mặt hòa nhã duy nhất của ta, chỉ dành cho Thái tử mang dòng m.á.u nhà họ Tề.
Buổi yến tiệc từ nay về sau còn nào, ta cũng không bận tâm .
Hành lễ với xong, ta xoay người rời khỏi bàn tiệc.
Nhưng lúc ngang qua Mạnh Vãn Tường, ta lại khựng bước.
Chắc không ngờ cục diện căng thẳng đến , lại ba câu dập tắt như vậy.
Ánh nàng ta nhìn ta đầy căm hận, không kịp giấu , càng nhìn càng hung dữ.
Ta cũng chẳng để trong lòng.
Chỉ khẽ cong môi, vỗ nhẹ vai nàng ta, cúi người sát bên tai thì thầm:
“Mạnh cô nương, diễn trò còn non lắm. Không bằng rảnh rỗi học thêm từ kia kìa.”
Ánh ta lướt qua Thái hậu và Đoan phi.
Dù thì, mười ba năm trước, chính người cũng từng diễn một vở kịch tuyệt sắc.
Không chỉ ép mẫu hậu ta sảy thai, mà còn khiến người u sầu bệnh tật quanh năm, cuối cùng tuổi còn trẻ đã phải bỏ mạng…
16
Buổi thọ yến hôm , cũng không nán lại lâu.
Ta vừa rời , nàng liền lén bám theo sau.
“ , hôm nay ngầu ghê nha…”
Một chữ “nha” mà nàng kéo lê uốn éo mười tám khúc quanh co.
Đôi sáng long lanh, còn có vẻ phấn khích hơn ta. Nàng chẳng buồn hỏi ta có bằng lòng hay không, cứ nhướng mày, chớp đầy ẩn ý.
“ , đêm nay ngủ vội, ta lại muốn rủ xem một vở đại hí.”
Nàng nói muốn dẫn ta xem kịch.
Mà cách xem thì quả thực đặc biệt.
Giống như làm trộm, mặc hắc y, nhảy từ nhà xuống.
Mà còn không chỉ có một mình nàng.
Khi thấy , người từng gặp thoáng qua ở yến tiệc đón gió, cũng mặc dạ hành y xuất hiện, ta thực sự hơi bất ngờ.
“Chuyện gì đây?”
vỗ vỗ ngực, hớn hở nói:
“Tiểu đệ mới thu nhận gần đây của ta . Tối nay chính là tọa kỵ (thú cưỡi) hình người của .”
Chẳng biết nàng nói câu nào khiến xấu hổ, nhưng ban đầu chỉ đỏ vành tai, giờ gương mặt đều ửng đỏ như tôm luộc.
người cứng đờ, gật đầu như gà mổ thóc: “Vâng!”
Nhìn trời, nhìn đất, nhìn ngói, không dám liếc lấy một cái về phía ta.
người đứng cạnh nhau, nhìn kiểu gì cũng thấy lạ lạ.
thì chẳng buồn giải thích.
Giục ta thay hắc y, sau bảo cõng ta một cái bay vút lên nhà.
Ta không ngờ lại thân pháp linh hoạt đến .
Trên đường phố vắng vẻ lúc đêm khuya, có lác đác vài tên cấm quân hoặc người tuần tra.
Để tránh phát hiện, nàng liên tục nhảy từ hẻm nhỏ sang ngói, thân pháp nhẹ nhàng như yến lượn.
Ngược lại, cõng ta thì thở hồng hộc, bước chân lảo đảo.
lại trật chân một lần , suýt chút thì rơi khỏi ngói.
Ta thật sự không nhịn được, nhíu mày, hạ giọng hỏi:
“ tiểu tướng quân, bổn cung là món củi lửa nóng phỏng tay à?”
Nam nhân kia lập tức khựng chân.
“Điiện…Điện hạ lại nói vậy?”
Giọng căng cứng, cơ lưng phía sau cũng căng chặt khiến vai ta dằn đau.
Ta chẳng buồn để tâm mấy chuyện nhỏ nhặt , chỉ nhướng mày:
“Chân không vững như vậy, còn tưởng ngươi định ném bổn cung xuống đất cho xong chuyện.”
không đáp .
Chỉ là bàn tay đang ôm lấy đầu gối ta lại càng thêm cứng nhắc.
Gió đêm hơi lạnh.
Nhưng qua lớp áo vải, người cõng ta bên dưới lại nóng đến kinh người.
Đúng lúc ấy, dừng lại.