Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9znbJAP146
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Dự án hôm nay cực kỳ quan trọng, liên quan đến tiền đồ 5 năm tới của tập đoàn Từ Thị.
Anh ta đã quay cuồng mấy ngày không ngủ, đêm qua còn tăng ca suốt đêm mới xử lý xong.
Giang muốn làm loạn thì cứ làm, anh ta không rảnh theo cô chơi mấy trò đó.
Với Từ Tĩnh Châu, công việc luôn là ưu tiên số một.
Nhà họ Từ có sập thì kệ, Từ Tĩnh Châu nghĩ tôi cũng thèm quan tâm.
Lúc này tôi đang ngồi trong căn hộ ba tôi mua cho khi cưới, gấu bông khóc đến nấc .
“ , mày khóc đủ chưa?”
An Noãn – bạn thân tôi – thật sự không chịu nổi nữa, rút tờ giấy đưa cho tôi.
Tôi nhận lấy chùi nước mắt, nhưng vẫn con gấu bông mà khóc rấm rứt.
Tôi hôn rồi.
Tôi mới 25 tuổi mà đã đàn bà bỏ , giá trị thị trường tuột dốc không phanh.
này tôi chắn còn phải lấy nữa, nhưng nếu không tìm được thằng giàu Từ Tĩnh Châu thì cả đám thiên kim tiểu thư ở Dung sẽ cười cho thúi mặt.
“Tối đi uống đi xả stress đi. Quán bar chị tao mới khai trương, nghe nói trai tụ tập đông đủ luôn.”
Tôi ngước đôi mắt sưng đỏ nhìn An Noãn: “ thật không? được như Từ Tĩnh Châu không?”
“Em gái, cho dù không bằng nhưng , khỏe , giỏi dỗ mày cười ! Mày chưa nghe câu này à? Trai đại học… còn cứng kim cương!”
An Noãn tức quá trời, túm tay kéo tôi dậy.
“Mày muốn đổi liền bộ váy sexy xinh với tao, tối nay đi kiếm trai xả stress một lần không?”
Tôi còn giả vờ e thẹn tí rồi cũng gật đầu.
Tôi đã năm một tháng không váy sexy rồi.
Suýt thì quên mất, khi cưới Từ Tĩnh Châu tôi cũng toàn quần soóc ngắn áo dây thôi.
Ngày đầu gặp Từ Tĩnh Châu ở buổi xem mắt là ba tôi lôi đi cưỡng ép.
Lúc đó tôi mới 22, còn Từ Tĩnh Châu gần 30, tôi ghét lắm.
Quả nhiên, hôm đó trời nóng như đổ lửa mà anh ta vẫn vest, thắt cà vạt nghiêm chỉnh, y như từ bàn đàm phán ra.
Còn tôi, nhuộm tóc hồng, áo quây với quần soóc.
Ba tôi vừa thấy tôi đội tóc hồng vào suýt tức đến lăn đùng ra.
Muốn khen tôi mặt Từ Tĩnh Châu mà lắp bắp như đứa đần.
Còn Từ Tĩnh Châu thì chả nói , lịch sự dậy kéo ghế cho tôi.
Tôi vốn muốn cưới nên cứ thản nhiên ăn uống, ra dáng tiểu thư hết.
Ba tôi trừng mắt muốn rớt ra ngoài, tôi cứ lơ đi.
Ăn xong, Từ Tĩnh Châu vì phép lịch sự đưa tôi về.
Anh ta vốn lạnh lùng ít nói, còn tôi thì con chơi nên cũng hy vọng .
ngờ, đó anh ta lại hẹn tôi mấy lần.
Ba tôi còn mừng húm bảo anh ta khen tôi ngoan ngoãn dễ thương, vụ này .
Tôi liền la : “Anh ta con á? Con thì không thèm! Già mà còn đòi ăn cỏ non!”
Ba tôi phán một câu khiến tôi im như thóc: “Mày không thèm nhưng con nhỏ kình địch của mày – Chu Đồng – nó đang nhờ người dạm hỏi đó!”
Nghe xong tôi sôi máu.
Chu Đồng , muốn cưới?
Tôi nhất định phải giành.
Vậy là tôi đầu đi hẹn hò với Từ Tĩnh Châu.
Ban đầu chỉ để đạp mặt Chu Đồng, ngờ vài tháng tôi lại lún sâu.
Tôi yêu Từ Tĩnh Châu.
Tình yêu của một cô gái bốc lửa, mãnh liệt, thiêu đốt tôi đến không còn hình dạng ban đầu.
Anh ta bình tĩnh nắm trọn tôi trong tay, biến tôi đứa con gái mà ba tôi luôn mơ biến tôi .
Tóc dài, váy dài kín đáo.
Anh ta nên tôi hớn hở thay đổi.
Cho đến một ngày, tôi thấy trong máy anh ta ảnh chụp hồi đi học với Lâm Lộ.
Lâm Lộ đúng như tên, váy trắng tóc , trong veo đến chói mắt.
Trong ảnh còn một thằng bạn nam khác giữa người, nhưng tôi hề để ý.
Tôi chỉ nhìn chằm chằm ánh mắt thẹn thùng của Lâm Lộ khi cười với Từ Tĩnh Châu.
Thì ra, Từ Tĩnh Châu không phải tôi Giang tóc dài với váy trắng.
Thì ra anh ta cũng có một “ nguyệt quang” như vậy trong tim.
Nhưng lúc đó tôi yêu điên dại đến mức không dám hỏi.
Tôi sợ hỏi ra thì hạnh phúc sẽ vỡ tan như bong bóng xà phòng.
nữa, khi cưới tôi, Lâm Lộ đã lấy .
Nên tôi còn tự thấy may mắn.
Nhưng giờ thì cô ta hôn rồi.
Cô ta quay về.
Tôi nghĩ đến cảnh Từ Tĩnh Châu tối qua dỗ dành cô ta, ở bên cô ta cả đêm, nước mắt tôi lại trào ra.
An Noãn thấy vậy liền lôi tôi vào phòng thay đồ, lục ra một chiếc váy bó sát nhất, nhét thẳng vào tay tôi.
Rồi còn thần bí lôi thêm bộ nội y mới: “Thay này đi. Dạo này mày ốm nhom như cá khô. vào đảm bảo ngực mày nở phồng, gay nhìn còn muốn cong lại thẳng!”
Tôi đống đồ, mếu máo nhìn An Noãn: “Thế có lố quá không? Dù sao tao cũng là phụ nữ có dị rồi, có cần đắn chút không?”
3
An Noãn trợn mắt muốn lật ngược cả tròng trắng nhìn tôi: “Giang ! Mày mới 25 tuổi! Một cô gái trung mơn mởn 25 tuổi mà đòi đắn à? Đợi 52 tuổi rồi hãy nói đó có được không?”
Thôi vậy.
cô gái 25 tuổi, một một trắng, váy quây bó sát, giày cao gót gót nhọn, lắc hông uyển chuyển đi vào quán bar.
Ban đầu tôi còn thấy hơi ngại.
Dù cũng đắn kín đáo suốt 2 năm, đột nhiên ăn nóng bỏng gợi cảm thế này thấy không quen.
Nhưng uống một vào rồi thì suy nghĩ tôi thay đổi luôn.
Tôi đã ký vào đơn hôn rồi.
Từ Tĩnh Châu cũng nóng lòng ký lắm.
Tuần đến Cục Dân Chính một chuyến là hết quan hệ luôn.
Hồi anh ta đùng đùng đòi kết hôn chớp nhoáng, cũng chỉ vì Lâm Lộ cưới kích thôi.
Tôi bặm môi, cố nuốt nước mắt vào mà buông tay luôn, còn cố ý kéo cổ áo trễ thêm chút, đi loạng choạng lấy An Noãn rồi kéo thẳng vào sàn nhảy.
Sàn nhảy chật kín nam nữ dán sát nhảy cùng nhau, rất nhanh tôi đã nhịp được cảm giác buông thả đó.
Có cậu trai trai tiến lại chuyện, tôi liếc một , thấy cũng được phết, mắt còn hơi giống Từ Tĩnh Châu nữa.
Thế là tôi giơ tay túm luôn cổ áo cậu ta.
Tay cậu ta liền siết vòng qua eo tôi, đứa dán chặt nhảy với nhau như bao đôi khác trên sàn.
Tôi vẫn chưa quen lắm với việc áp sát như vậy với đàn ông lạ, bản năng muốn gạt tay cậu ta ra.
Nhưng tiếng nhạc đột ngột cắt phắt.
Cả đám người ngạc nhiên quay lại nhìn.
Một đám đàn ông vest như vệ sĩ tràn vào quán bar.
Phục vụ và bảo vệ quán ép dồn hết vào góc.
Đám vệ sĩ chia ra chặn kín cả sàn nhảy.
“ quái vậy?”
“Định đấy?”
Tôi cảnh đó dọa cho tỉnh cả rượu.
Bọn họ định , tôi đoán không cần đoán cũng biết – chắn là tôi.
Vì tôi đã thấy anh ta rồi.
Qua đám đông, Từ Tĩnh Châu sải đi thẳng vào.
Anh không đeo kính, gương mặt lạnh lùng đến đáng sợ.
Tôi thấy tim mình co rút lại một cục.
Theo bản năng tôi lùi ra muốn trốn.
Nhưng ánh mắt Từ Tĩnh Châu đã xuyên thẳng qua đám đông, khóa chặt mặt tôi.
Tôi hoảng loạn đến nỗi không dám nhìn lại, xoay người định chạy.
“Giang .”
Từ Tĩnh Châu gọi tên tôi.
Tôi quá hiểu anh ta rồi.
Anh ta càng tức giận thì giọng càng bình tĩnh.
4
Hồi mới cưới, tôi lén uống rượu anh ta gặp, anh ta cũng gọi tôi đúng giọng đó.
Tối hôm đó tôi nhớ cả đời.
đó tôi nằm liệt giường hẳn ngày mới dậy nổi.
Nhưng cũng nhờ vậy mà tôi ngoan ngoãn suốt một thời gian dài.
Anh ta có vẻ hài lòng lắm, còn mua một đống trang sức đắt tiền dỗ tôi.
chân tôi khựng lại.
Lúc này tôi mới nhận ra, cậu trai kia vẫn đang eo tôi.
Trong nháy mắt, tôi thấy gai ốc nổi hết , toàn thân cứng đờ.
Gương mặt Từ Tĩnh Châu càng lúc càng khó coi.
Anh ta thẳng tới, đám vệ sĩ mạnh tay tách mấy người chắn mặt tôi ra.
Ánh mắt anh ta dừng từng chút từ gương mặt tôi, cần cổ trắng ngần, xương quai xanh mỏng manh, trượt xuống vòng eo mảnh khảnh mà cậu trai kia đang chặt.
Tôi có linh cảm rất xấu, vừa định mở miệng.
Từ Tĩnh Châu đã vươn tay, túm thẳng cổ tay cậu trai, đẩy cậu ta sang một bên.
Xung quanh lập tức vang tiếng xôn xao nho nhỏ.
Tôi rụt cổ lại, ánh mắt hoảng loạn như con chim cút sợ chết.
Tôi sợ Từ Tĩnh Châu giận.
Thật ra vì quá yêu anh ta nên tôi luôn cực kỳ nhạy cảm với tâm trạng của anh.
Anh ta không vui, tôi thấy như trời sập.
Nhưng bây giờ…
Chúng tôi hôn rồi mà.
Nghĩ tới đó, biết lấy đâu ra can đảm, tôi bất ngờ ngẩng đầu đối diện anh ta.