4
Tôi lặng lẽ mở cửa sổ, lợi dụng màn trèo ra ngoài.
Bố không có nhà, nhưng tôi không dám bật đèn, để sát tôi học, bố tôi đã lắp camera sát ở hành lang, cửa ra vào lối vào nhà.
Tôi khom lưng khụy gối, rón rén đi đến sân sau. Nhà tôi là nhà đất, phía sau phòng ngủ có một nhà kho hàng.
Nếu thực sự có người, bố tôi sẽ ở đâu đây?
Ánh mắt tôi hướng xuống sàn nhà, bên dưới đó là một tầng hầm.
Mấy trước, tôi luôn nghe thấy những tiếng sột soạt từ bên trong, bố tôi chỉ nói qua loa là do chuột : “Không có gì ăn thì tự nhiên sẽ yên lặng thôi.”
Nhưng tôi đã từng bị nhốt ở đây.
Chỉ cần tôi thi kém, tôi sẽ bị nhốt ở đó, nhịn đói ba ngày ba .
Rõ ràng bên trong cách âm rất , có thể ngăn chặn mọi tiếng van xin than khóc của tôi.
Những năm qua, không phải tôi từng chống đối ông ta.
Tôi đã thử cầu , khóc lóc van xin cô giáo nhiệm tôi.
Cô giáo lập tức đến nhà tôi, lần này bố tôi động mở cửa tầng hầm, nhưng đập vào mắt lại là một căn phòng đồ được sắp xếp gọn gàng.
Tất giấy khen, tranh vẽ từ nhỏ đến lớn của tôi được dán ngăn nắp ở trên đó!
Bố tôi không gào thét nữa, mà dùng ánh mắt tĩnh đau buồn nhìn tôi.
“Dương Dương, bố vì con mà đã từ chối mọi cuộc hẹn hò, không muốn có một đứa con khác. Để con vào trường cấp ba trọng điểm, bố đã từ công việc, chỉ để đưa con chuyển đến một thành phố hơn, một môi trường học tập hơn. Bố dốc lòng chăm sóc con, chỉ muốn bù đắp cho con sự thiếu vắng tình thương của mẹ, nhưng tại sao con mãi không hiểu được nỗi khổ tâm của bố?”
“Tiền lương của bố, gần như toàn bộ dùng để con đi học thêm. Trên thế giới này có nhiêu cô gái thậm chí không có cơ hội được đi học, con nói cho bố biết, làm thế nào mới có thể khiến con hài lòng? Muốn con thành tài, là lỗi của bố sao?”
Ông ta ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa, dùng diễn xuất thật chiếm trọn sự đồng của cô giáo.
Dù sao thì trên người tôi, không có bất kỳ vết nào của việc bị bạo hành thể xác.
Nhưng chi phí bố tôi ra cho các lớp học thêm, mỗi khoản có thể kiểm tra được, cô giáo nói: “Tiền chảy đâu, tình yêu ở đó, tiền bạc không lừa dối ai .”
Từ ngày đó, tôi trở thành một cô gái xấu tính hay nói dối.
Bạn bè lại càng chán ghét tôi, lén lút chỉ trỏ: “Cô ta ấy, đến bố ruột cũng dám vu oan nói dối!”
Muốn đối phó với ông ta, không nên hành động bốc đồng.
Tôi phải có được bằng chứng thực tế trước đã.
“Có ai… Có ai ở đó không?” Tôi nằm sấp trên mặt đất hỏi khẽ.
Tiếng sột soạt quen thuộc lại truyền đến từ bên dưới, tôi đang mò mẫm ổ khóa, điện thoại tôi xoay một cái, ánh đèn nhiên chiếu vào khe cửa.
Một con mắt đỏ ngầu, không hề báo trước dán chặt vào khe hở đó.
Nó trợn tròn mắt nhìn vào tôi!
Khoảnh khắc đó, tôi thấy da đầu mình như muốn nổ tung.
Tiếng hét nghẹn lại trong cổ họng, nỗi sợ hãi như một tay vô hình siết chặt lấy cổ họng tôi.
Thế nhưng sự tuyệt vọng luôn đến ở khoảnh khắc tiếp theo.
Tôi nghe thấy rõ ràng, bên ngoài cửa, tiếng phanh xe ma sát chói tai vang lên.
Bố tôi ngột trở !
5
Ông ta nửa đường quay , đi thẳng đến nhà kho.
Tại sao, là phát hiện ra tôi không ở trong phòng sao?
Khoảnh khắc tiếp theo, tiếng bước đến gần.
Tim tôi nháy mắt vọt lên tận cổ họng, chỉ có thể luống cuống bò vào gầm giường chất đầy đồ đạc.
Bố tôi móc chìa khóa mở cửa hầm, cửa hầm vừa hé, mùi tanh tưởi nồng nặc của thịt sống từ bên trong xộc lên, tràn ngập khoang mũi tôi.
Tôi bịt chặt mũi miệng, không dám thở mạnh, lợi dụng khoảng trống khi ông ta xuống hầm.
Tôi nín thở, vội vàng lao ra, rón rén quay trở lại đường cũ.
Đợi đến khi bố tôi vào phòng ngủ.
Tôi đã cầm lên, mở tờ đề thi mới, lúc này tim tôi như muốn nhảy ra ngoài, lòng tay ướt đẫm mồ hôi.
Bố tôi như thường lệ kiểm tra nhiệt độ tivi, rà soát lịch sử sử dụng máy tính, điện thoại của tôi.
“Sao cây này lại đổi?” Bố tôi vòng tay ôm vai tôi, ngón tay vuốt nhẹ lên những câu hỏi trắc nghiệm.
vết dính trên ngón tay khiến ánh mắt ông ta tối sầm lại: “Chữ viết trên bài đã khô rồi, câu này vẫn nghĩ ra sao?”
“Câu dưới hơi khó.” Tôi cố gắng trấn tĩnh lại: “Con đã nghĩ một lúc rồi.”
“Dương Dương, từ nhỏ con đã không giỏi nói dối.” Mặt bố tôi rất gần, gần như dán vào tôi.
Ông ta nhiên mỉm cười, rồi dùng giọng điệu tĩnh đến mức đáng sợ ra lệnh.
“Bây , cởi quần áo ra cho bố, ngay lập tức.”