Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8fJRuSoe81

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Muội muội chịu phạt xong rồi à?”
Nàng ta dùng khăn lụa che miệng, cười không kìm được.
“Để ta đoán xem, bây giờ muội có phải rất thất vọng không?”
“Muội nghĩ rằng muội dẫn mọi người đến vạch trần ta, ta sẽ chết không có chỗ chôn sao?”
Nàng ta đứng dậy, từ xa đánh giá ta. Ánh mắt đầy khinh miệt.
“Đừng có mơ!”
“Muội chưa bao giờ xứng để so sánh với ta. Cho dù ta làm sai, phụ thân vẫn sẽ bảo vệ ta.”
“Mối nhân duyên mà muội hằng ao ước, ta chỉ cần ngoắc ngón tay là có được.”
Ta nhắm mắt lại, cũng cảm thấy có chút nực cười. Hồi nhỏ, câu cửa miệng của Lý Tự Nguyệt là mọi người đều bình đẳng.
Cũng chính sự độc đáo của nàng ta mà tiểu Thái tử đã nhớ mãi không quên. Ta cũng từng cảm thấy đích tỷ của mình không giống những người khác.
Nhưng lại một đời, ta mới hiểu ra rằng, Lý Tự Nguyệt chưa bao giờ cho rằng mọi người đều bình đẳng.
Nàng ta chỉ muốn dùng những lời nói đó để thể hiện sự đặc biệt của mình.
“Tỷ tỷ à, nếu ta là tỷ, ta sẽ không vui như vậy đâu.”
“Tỷ đã tốn công tốn sức như vậy chỉ để từ Thái tử phi thành phu nhân của Bùi Thiệu, sau đó nói với ta vài câu không đau không ngứa sao?”
Không thấy được bộ dạng tức giận của ta, Lý Tự Nguyệt tức đến hộc máu. Nhưng rất nhanh, nàng ta lại lại vẻ bình tĩnh.
“Lý à Lý , cho dù muội có nói thản nhiên đến đâu đi , muội cuối cùng cũng thua ta rồi.”
“Thứ mà muội hằng ao ước lại là thứ mà ta vứt bỏ như cỏ rác. Muội cứ chờ xem!”
6
Rất nhanh sau đó, ta đã hiểu được ý nghĩa của câu nói này của Lý Tự Nguyệt. Nàng ta đã bỏ trốn.
Tướng phủ và Bùi phủ đều muốn nhanh chóng tổ chức hôn lễ để bịt miệng thiên hạ. Không ai ngờ rằng khi Bùi gia đến đón dâu, Tướng phủ lại không thể giao ra tân nương.
Huynh trưởng của Bùi Thiệu là Bùi Minh mặt mày âm trầm ngồi trên ghế, Bùi Thiệu mặc hỉ phục đứng cạnh, sắc mặt cũng rất khó coi.
“ có một đứa không thân, Bùi phủ chúng ta cũng đành nhận.”
“Bây giờ hôn sự này đã được công khai, Tướng phủ các người lại muốn đổi ý sao?”
Lời này nói ra không chút nể nang, ngay cả người giỏi nhẫn nhịn như phụ thân cũng không khỏi tức giận.
Ông hất đổ chén trà mà nha hoàn dâng lên, đá vào người nha hoàn đó. Thậm chí đá đến mức khiến ả hộc máu.
Ông không thèm nhìn một , chỉ tay vào đích mẫu.
“Đều là do bà chiều hư nó! Xem bà đã chiều ra thứ gì!”
“Lão phu hổ thẹn quá…”
Phụ thân nổi giận xong, Bùi Minh cũng không tiện nói gì thêm.
Chỉ là sự việc cuối cùng cũng phải giải quyết. Bây giờ khách khứa đều đang đợi ở ngoài, đội nhạc lễ cũng đang tấu nhạc. Phải cho mọi người một lời giải thích.
Thế là tin tức Lý Tự Nguyệt “bệnh nặng không qua khỏi” lan truyền khắp nơi. Có người tiếc nuối, có người nghi ngờ.
“Trước đây cũng không nghe nói Đại tiểu thư của Tướng phủ có bệnh gì, sao lại đột nhiên bệnh nặng vậy.”
“Không phải là không muốn kết thân với Bùi phủ chứ, ta nghe nói, hôm tiệc cập kê…”
“He he, Lý Tự Nguyệt này chơi cũng thật là cao tay…”
Lần này lời đồn còn điên cuồng lần trước. Phụ thân và đích mẫu một mặt chịu áp lực từ những lời đồn đại, một mặt lén lút tìm kiếm Lý Tự Nguyệt.
Trời không phụ lòng người, cuối cùng cũng đã bắt được nàng ta ở một lâu sầm uất nhất kinh thành.
Trong từ đường, Lý Tự Nguyệt bị áp giải quỳ trên đất. Vẻ mặt có chút điên loạn.
“Các ngươi thả ta ra, ta muốn đến Nguyệt Lâu…”
“… A!”
Lý Tự Nguyệt bị một tát ngã xuống đất. Nàng ta ôm mặt, vẻ mặt đầy kinh ngạc. Phụ thân buông tay xuống, lạnh lùng nhìn nàng ta.
“Ngươi, nữ nhi hư hỏng này, ngươi thật sự muốn phá hoại gia tộc mới chịu thôi sao?”
Ngay cả đích mẫu luôn thương yêu nàng ta, lần này cũng không nói giúp nàng ta một lời.
“Nguyệt Nhi, thật sự là ta đã chiều hư con rồi…”
Lý Tự Nguyệt đảo mắt một vòng, dập đầu mấy với hai người.
“Phụ thân, mẫu thân. Là con sai rồi, là con nhất thời hồ đồ.”
“Sau này con nhất định sẽ nghe lời hai người, hai người đừng giận con .”
Thực ra, từ nhỏ đến lớn, Lý Tự Nguyệt cũng đã gây ra không ít rắc rối. Mỗi lần nàng ta chỉ cần nói vài câu nhận sai, phụ thân và đích mẫu sẽ mềm lòng tha thứ cho nàng ta.
Sau khi nàng ta định hôn với Thái tử thì càng như vậy. Đến nước này, nàng ta vẫn cho rằng chỉ cần mình cúi đầu nhận lỗi, phụ thân và đích mẫu sẽ tha thứ cho mình như thường lệ.
Một lúc lâu sau, phụ thân mới chậm rãi lên tiếng.
“Nếu đã biết sai rồi, thì hãy ở trong chùa Như Thường đi.”
Lý Tự Nguyệt không hiểu.
Đích mẫu đã tiếp lời phụ thân: “Đợi hai năm tin đồn lắng xuống, mẫu thân sẽ nhờ người tìm cho con một mối tốt, chỉ là không thể ở lại kinh thành .”
Nghe xong một hồi, Lý Tự Nguyệt trợn tròn mắt.
“Mẫu thân! Người lại muốn con đến một ngôi chùa hoang vắng sao? Người điên rồi sao? Con là nữ nhi ruột của người mà!”
“Hỗn xược!” Phụ thân vỗ mạnh vào tay vịn.
“Trước đây con tuy lời nói có chút khác người, nhưng cũng coi như là đáng yêu. Không ngờ bây giờ lại điên cuồng đến mức này.”
“Thôi bỏ đi, vốn định giữ con ở mấy ngày để bầu bạn với mẫu thân con. Bây giờ xem ra tai họa là con không đi, cả Tướng phủ cũng không được .”
“Người đâu, chuẩn bị ngựa!”
Có hạ nhân đến kéo Lý Tự Nguyệt, nàng ta vung tay, la hét không ngừng.
“Đừng chạm vào ta, đừng chạm vào ta!”
“Ta là Đại tiểu thư, các ngươi ai dám chạm vào ta, ta sẽ giết kẻ đó.”
Tiếc là những lời này của nàng ta không thể dọa được hạ nhân, nàng ta bị đẩy ra khỏi từ đường. Giữa tiếng ồn ào, ta nghe thấy Lý Tự Nguyệt đang lẩm bẩm điều gì đó, gần như điên loạn.
“Không, ta không thể bị đi như vậy, ta muốn đến Nguyệt Lâu, ta muốn gặp Thái tử…”
Nói như vậy, nàng ta càng vùng vẫy dữ dội , thậm chí trên mặt còn hiện lên vẻ kinh hãi. Lại như đang tự vũ mình, giọng điệu ngày càng kiên định.
“Không sao đâu, Lý Tự Nguyệt! Ngươi chỉ đi sai một nước cờ mà thôi…”
“Ngươi là nữ chính của thế này, thất bại hiện tại chỉ là tạm thời, ngươi nhất định sẽ thành công.”
…
Nữ chính, là có ý gì?
Ta suy nghĩ cả một đêm, chỉ có thể kết luận rằng nữ chính có lẽ là một nhân vật nữ tử vô cùng quan trọng.
Nữ chính của thế này…
Chẳng lẽ Lý Tự Nguyệt muốn làm Hoàng hậu?
Thật ra nàng ta vốn dĩ là Hoàng hậu. Theo như diễn biến của kiếp trước, dù nàng ta đã dụ dỗ Bùi Thiệu nhưng chuyện không bị phanh phui.
sự che giấu của phụ thân và đích mẫu, nàng ta đã thuận lợi gả cho Thái tử.
Thái tử đăng cơ, nàng ta là Hoàng hậu danh chính ngôn thuận.
Kiếp này sự trùng sinh của ta mà đã phá vỡ diễn biến vốn có, hôn sự của Lý Tự Nguyệt và Thái tử coi như xong, giấc mộng Hoàng hậu của nàng ta tự nhiên cũng tan thành mây khói.
Nghĩ đến đây, lòng ta có chút hoang mang.
Lý Tự Nguyệt nói mình là nữ chính, chẳng lẽ là trong cõi u minh đã cảm nhận được điều gì đó sao?
7
Để đề bất trắc, ta phái người đến chùa theo dõi, Lý Tự Nguyệt có bất cứ động tĩnh gì đều phải lập tức đến báo cho ta.
lại một đời, ta không đi vào vết xe đổ, di nương cũng bình vô sự, lòng ta cũng ổn nhiều.
Nếu không có chuyện di nương ba ngày hai bữa lại thiệu cho ta các vị niên tài tuấn thì còn tốt .
“Di nương, trong phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, hôn sự của con thật sự không vội!”
Di nương gõ nhẹ vào trán ta.
“Chính con có một người đích tỷ điên khùng di nương mới phải mau chóng định ra hôn sự cho con, ai biết được ngày nào đó nàng ta lại chạy gây chuyện.”
“Phụ thân con có một câu nói đúng, tỷ muội các con một người nhục thì cả hai cùng nhục. Danh tiếng nàng ta hỏng rồi cũng ảnh hưởng đến con. Nhân lúc nàng ta đang bị canh giữ không gây ra được sóng gió gì, di nương phải mau tìm cho con một mối tốt.”
Ta bất lực đỡ trán.
Sau khi Lý Tự Nguyệt bị đi, đích mẫu liền nhìn ta không thuận mắt.
Ta biết bà ta căm hận sự “liều lĩnh” của ta ngày hôm đó, cũng biết rõ hôn sự của ta, bà ta tuyệt đối sẽ không tính toán giúp.
Nhưng người ta muốn gả vẫn chưa vào kinh thành mà.
“Di nương, thật ra chức biên tu của Hàn Lâm Viện cũng không tệ, con cảm thấy nam tử đọc nhiều sách sẽ tốt một chút.”
Di nương nghi ngờ nhìn ta.
“Hàn Lâm Viện… biên tu? Là công tử nào vậy?”
Ta xua tay, tỏ ý mình cũng không biết, cốt là để cho di nương có việc để làm.
Trời trong xanh, gió nhẹ nhàng. Ta dẫn theo Diệp đến chùa Như Thường cầu phúc.
Gần đây trong phủ gà bay chó sủa, phụ thân cũng cảm thấy đi xua đi vận rủi, vậy đã cho phép ta ra ngoài.
Nhìn bóng dáng mờ ảo của chùa Như Thường ở phía xa, ta không khỏi thở dài.
Kiếp trước ta bị phụ thân nhốt ở đây, cạnh ngay cả một nha hoàn cũng không có.
Trụ trì của chùa ban đầu còn đối xử lễ phép, nhưng sau khi phát hiện ta là một nữ tử bị gia tộc ghét bỏ, liền thay đổi thái độ.
Rõ ràng trong phủ có chu cấp tiền bạc, nhưng lại cắt xén đồ ăn của ta.
chỉ vào mũi ta nói, muốn ăn cơm thì phải tự mình lao động. Ta không chỉ phải làm phần việc của mình, mà còn phải hầu hạ những ni cô có chút phẩm cấp trong chùa.
của ta dọn dẹp, quần áo của ta giặt giũ. Hở một chút là đánh mắng ta.
Mỗi ngày đều ăn không no, ngủ không .
Tháng Chạp mùa đông lạnh giá càng thêm khổ sở, quần áo có thể che lạnh đều bị cướp đi, trong ngay cả một chút than lửa cũng không có.
Dù vậy, ta vẫn phải lên núi sau chùa đục băng giặt quần áo, nếu không ngay cả một miếng ăn cũng không có.
Chưa đầy hai năm, thân thể của ta đã suy sụp.
Lúc đó ta ngày đêm mong mỏi, hy vọng gia đình có thể nhớ ra vẫn còn một vị thứ xuất tiểu thư là ta, đón ta phủ. Nhưng mỗi ngày ta đều tỉnh dậy trong tuyệt vọng.
Ta không chút nghi ngờ, nếu không gả cho Viên Lăng, ta nhất định sẽ chết ở chùa Như Thường này.
“A Di Đà Phật, thí chủ đến thắp hương sao?”
Giọng nữ trầm ấm cắt ngang dòng suy nghĩ của ta. Tĩnh sư thái chắp tay trước ngực, trông vô cùng thành kính.
Chỉ là vẻ mặt hiền từ này lại ẩn giấu một trái tim rắn rết.
Đám ni cô này đa số đều là những người không thể tiếp ở trần thế mới đến nương nhờ cửa Phật, thân thế đều rất đáng thương. Nhưng thường xuyên ở cạnh Phật Tổ lại không được gột rửa hồn, ngược lại còn làm ác cả khi ở trần thế, thật sự đáng hận.
Ta ra hiệu cho Diệp dâng lên khay đựng đầy châu báu. Tĩnh sư thái mắt không liếc ngang, nhưng ta vẫn bắt được tia tham lam thoáng qua trong mắt bà ta.
Một đám người bước lên bậc thang. Ta giả vờ vô tình bắt chuyện với Tĩnh .
“Nghe nói trong chùa hai ngày trước có một vị thiên kim đến tĩnh dưỡng?”
Tĩnh sư thái dừng bước, khóe miệng hơi co giật.
“Thí chủ nói rất phải.”
Ta mỉm cười, chắc hẳn Lý Tự Nguyệt ở trong chùa cũng không phận, đã hành hạ đám ni cô này không ít.
Nhưng ta vẫn tốt bụng nhắc nhở bà ta phải canh giữ người cho cẩn thận, nếu người mất thì không thể giao phó được.
Nhắc nhở Tĩnh không phải là do ta thiện phát tác.
Vẻ mặt điên cuồng nhưng cố chấp của Lý Tự Nguyệt ngày hôm đó vẫn còn in đậm trong đầu ta, không thể xua đi.
Ta luôn cảm thấy nàng ta còn có chiêu bài nào đó.
Trong Phật đường khói đàn hương nghi ngút, ta cầu xin trời cao phù hộ cho ta mọi việc thuận lợi.
Tiếng chuông trong chùa vang lên, ta không định dùng bữa ở chùa đã sai Diệp đi chuẩn bị xe ngựa. Ta thì ở nguyên chỗ ngắm cảnh xuân.
Nào ngờ lại gặp phải một vị khách không mời ở ngay cổng.
8
“Nhị tiểu thư gần đây vẫn khỏe chứ?”
Giọng nói âm u lạnh lẽo đột ngột vang lên. Ta nhìn Bùi Thiệu trong bộ y phục màu xám tro, lặng lẽ lùi lại hai bước.
Bùi Thiệu trông tiều tụy đi nhiều. Thấy ta lùi lại, hắn sấn tới, một tay nắm lấy tay ta.
Ta kinh hãi, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
“Bùi công tử, ngươi điên rồi sao?”
Bùi Thiệu quanh năm luyện võ, tay rất khỏe, ta làm thế nào cũng không thoát ra được. Ta hạ thấp giọng.
“Bùi Thiệu, giữa đường giữa chợ khinh bạc nữ quyến Tướng phủ, ngươi có biết sẽ có hậu quả gì không?”
Một tiếng cười khẩy bật ra từ môi hắn.
“Hậu quả? Ngươi nghĩ bây giờ ta còn sợ hậu quả gì sao?”
“Nếu không phải Tướng phủ các người đối xử bất nhân với ta, ta cũng không đến nỗi mang tiếng xấu như bây giờ.”
“Vừa hay ta làm nhục ngươi, gạo nấu thành cơm, Tướng phủ các người không nhận cũng phải nhận!”
Bùi Thiệu nhìn giai nhân tú trước mặt, lòng căm hận khôn nguôi. Hắn là đích thứ tử trong , mà huynh trưởng lại là người tài giỏi.
Hắn từ nhỏ đã là bóng của huynh trưởng. Người khác nhìn thấy hắn, chỉ nhớ hắn là đệ đệ của Bùi Minh.
Ngay cả hôn sự, mẫu thân cũng không để . Lại sắp đặt cho hắn một thứ nữ làm chính thê.
Hắn sao có thể cam lòng? Hắn là đích tử cơ mà.
vậy, khi nhìn thấy vị đích xuất Đại tiểu thư ở hậu hoa viên, tim hắn đã đập mạnh. Lòng tham không thể kiềm nổi lên trong lòng.
Nếu hắn có thể cưới được Đại tiểu thư của Tướng phủ, ai còn dám coi thường hắn?
Ý nghĩ này vừa nảy ra, liền không thể dập tắt.
Hắn vốn định dùng vũ lực, nào ngờ Đại tiểu thư cũng có ý với hắn…
Ngày hôm đó chuyện vỡ lở, thật ra hắn rất vui. Danh tiếng của nữ tử lớn như trời, hắn không sợ Lý Tự Nguyệt không gả cho hắn.
Mấy ngày đính hôn với Lý Tự Nguyệt là những ngày đắc ý nhất trong đời hắn.
Nhưng không ngờ, Lý Tự Nguyệt đã chơi hắn một vố đau.
Bệnh nặng ư? Hắn một chữ cũng không tin.
Lý Tự Nguyệt đã khiến hắn một lần thành trò cười. Phụ thân và mẫu thân ngày nào cũng lạnh nhạt với hắn, những người bạn trước đây ngưỡng mộ hắn cũng nhân cơ hội giễu hắn.
Hắn cầu xin mẫu thân thiệu cho mình những tiểu thư danh môn khác, nhưng không một tiểu thư nào chịu để ý đến hắn.
Thậm chí còn có bà mối thiệu cho hắn nữ nhi của thương gia. Đối với hắn mà nói, đây quả là một sự sỉ nhục lớn.
Hắn nghe được từ bạn bè rằng Lý Tự Nguyệt đang tĩnh dưỡng ở chùa Như Thường, liền thường xuyên đến rình mò.
Hắn nhất định phải hỏi thẳng người nữ nhân đó, tại sao lại hại hắn như vậy.
Không ngờ vận may của hắn không tốt, đến đây bao nhiêu lần, ngay cả bóng của Lý Tự Nguyệt cũng không thấy.
Hôm nay hắn như thường lệ đến rình mò, lại gặp phải Lý . Như vậy cũng tốt, vốn dĩ Lý phải gả cho hắn, hôm nay mọi việc hắn làm cũng chỉ là để mọi chuyện đúng quỹ đạo.
“Bây giờ ngươi ngoan ngoãn phối hợp với ta, ta còn có thể cho ngươi một danh phận chính thê. Nếu còn làm ta không vui, ta sẽ khiến ngươi ngay cả làm thiếp cũng không được!”
Bùi Thiệu nói ra câu này, trong lòng cũng dâng lên một luồng khí nóng. Ta tay nắm chặt cây trâm trong tay áo, chỉ chờ Bùi Thiệu đến gần là sẽ đâm vào họng hắn.
Chỉ nghe một tiếng “vút”, Bùi Thiệu đau đớn buông tay ra. Ta vội lùi lại mấy bước, đứng vững rồi mới nhìn người vừa đến. Người nam nhân mặc một bộ y, tay cầm một cây cung nhỏ.
Bùi Thiệu đau đến mặt mày nhăn nhó.
“Ngươi là ai? Dám xen vào chuyện của người khác?”
Người nam nhân chắp tay, giọng nói trong trẻo lạnh lùng.
“Tại hạ là Viên Lăng, người Châu.”
Nói xong, lại giương cung lên.
“Nếu các hạ còn không đi, e rằng đao kiếm của ta không có mắt.”
Bùi Thiệu tay phải bị thương, đành phải tức giận rời đi.
Ta nhìn chằm chằm vào Viên Lăng, mắt dần nhòe đi. Lần cuối cùng gặp mặt ở kiếp trước, hắn bị đánh đến chết, toàn thân là máu tươi.
Bây giờ nhìn thấy hắn lành lặn, ta lại không dám đến gần.
Thấy ta rơi lệ, Viên Lăng có chút hoảng hốt.
“Cô nương có bị thương không?”
Ta lắc đầu, thật ra ta đang rất vui. Ta lau nước mắt, giả vờ không biết tại sao hắn lại vào kinh.
Viên Lăng nhìn ngọn núi xanh ở phía xa, trong ánh mắt ẩn chứa một tia khát khao.
“Lần này vào kinh thi cử công danh, là để kế thừa chí hướng của phụ thân.”
Ta biết tài hoa của Viên Lăng, nhưng không tiện nói thẳng, chỉ có thể nói một cách ẩn ý.
“Công tử nhất định sẽ được như ý nguyện, rạng danh tổ tông!”
9
Đầu hạ sắp đến. Thái tử phủ tổ chức yến tiệc ngắm sen, đích mẫu dẫn ta đi cùng.
“Con có phúc khí, không giống như tỷ tỷ con, là một đứa không có phúc.”
“Bây giờ phụ thân con đang giận, con dù sao cũng là muội muội của Nguyệt Nhi, cũng giúp nó nói vài lời tốt đẹp trước mặt phụ thân con. Trong chùa khổ cực như vậy, tỷ tỷ con sao mà chịu nổi.”
Nói xong, đích mẫu dùng khăn tay giả vờ lau nước mắt. Ta mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không nói một lời.
“Hừ, con cũng là một đứa lòng dạ sắt đá!”
Ta quay đầu đi, ở này, nếu lòng không cứng rắn sẽ bị ăn đến xương cũng không còn.
Trong yến tiệc ngắm sen, có người đề nghị hoa sen phải có mỹ nhân làm bạn, chi bằng mời vài vị giai nhân đến múa. Thái tử cười ha hả, nói mình vừa mới nạp một thị thiếp, điệu múa mới lạ, vừa hay có thể múa cho mọi người xem.
Ta ngồi ở ghế của đích mẫu, nghe thấy bà ta khinh bỉ lẩm bẩm một câu.
“Đúng là hư hỏng mất nết.”
Nhưng khi thị thiếp thực sự múa, đích mẫu lại nhìn không chớp mắt.
Thị thiếp đó, rõ ràng là Lý Tự Nguyệt.
Dù ta đã có chuẩn bị lý, nhưng vẫn theo phản xạ siết chặt chén trà. Hai ngày trước, người theo dõi ở chùa Như Thường nói Lý Tự Nguyệt đã biến mất.
Sau đó, trong kinh thành liền có người nói trong Thái tử phủ có thêm một thị thiếp.
ghế, mọi người xì xào bàn tán, ta nhạy bén nhận ra cơn đau đầu của đích mẫu đã tái phát. Có vị phu nhân thân thiết với đích mẫu liền hỏi dò.
“Đại tiểu thư gần đây thế nào rồi?”
Đích mẫu gượng cười, chỉ nói vẫn đang tĩnh dưỡng.
Lý Tự Nguyệt lại không hề bị ảnh hưởng, mặc y phục kỳ lạ chuyên múa một điệu. Trong lúc đó, ánh mắt ta và nàng ta chạm nhau.
Lý Tự Nguyệt nhìn ta không có chút cảm xúc nào, như thể không hề quen biết ta.
Chỉ tiếc là ta và Lý Tự Nguyệt có mối dây dưa hai kiếp, dù nàng ta có hóa thành tro ta cũng nhận ra.
Ở hành lang phía tây, ta chặn nàng ta lại.
“Tỷ tỷ đã rời chùa, sao không xem thử?”
“Mẫu thân rất nhớ tỷ.”
Lý Tự Nguyệt cười duyên dáng.
“Vị tiểu thư này có lẽ nhận nhầm người rồi, ta không phải là Lý Tự Nguyệt gì cả, mà là Đông Doanh.”
“Lý Tự Nguyệt cũng được, Đông Doanh cũng được, đều là nữ nhi của Tướng phủ.”
Lý Tự Nguyệt còn muốn tranh cãi, đã bị đích mẫu vội chạy đến cắt ngang.
“Nguyệt Nhi…”
“Sao con có thể tự hạ thấp mình, đi làm một thị thiếp chứ? Con là đích nữ của Tướng phủ mà, nếu để phụ thân con biết thì…”
Câu nói này dường như đã chọc vào nỗi đau của Lý Tự Nguyệt, nàng ta vung tay áo dài, giễu:
“Đích nữ Tướng phủ? Tự hạ thấp mình? Các người, những NPC này, biết gì chứ. Ta nhất định phải gả cho Thái tử, các người không chịu giúp ta, ta sẽ tự mình tính toán!”
“Phụ thân biết thì thế nào, ông ta có thể vươn tay đến Thái tử phủ sao?”
“Bà , ta sẽ không thừa nhận ta là Lý Tự Nguyệt, sẽ không làm bôi nhọ Tướng phủ, các người cũng đừng đến đây bám víu !”
Đích mẫu nhìn bóng lưng quyết tuyệt của Lý Tự Nguyệt, khóc không thành tiếng.
10
Đích mẫu ngã bệnh. Cả ngày đều uể oải.
Lý Tự Nguyệt lại ở trong Thái tử phủ như cá gặp nước.
Nàng ta hiến kế cho Thái tử, năm sách lược trị thủy, phương thuốc trị dịch bệnh, bản đồ hành quân…
Ta lúc này mới biết những kế sách hay của Thái tử ở kiếp trước đều là do Lý Tự Nguyệt ra.
Điều duy nhất khác biệt là, kiếp trước Lý Tự Nguyệt ẩn mình sau màn, kiếp này lại đứng trước mọi người.
Kinh thành đâu đâu cũng ca tụng những diệu kế của Lý Tự Nguyệt, thậm chí có người nói với trí tuệ như vậy, được phong quan bái tướng.
Đích mẫu nghe xong, ngược lại lại phấn chấn lên. Bà đến thư của phụ thân, cầu xin phụ thân nhận lại Lý Tự Nguyệt, tranh giành cho nàng ta một vị trí.
“Lão gia, nếu Nguyệt Nhi thành chính phi, sau này sẽ là Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ… Tướng phủ chúng ta không phải cũng theo đó mà thăng tiến sao?”
“Bây giờ kinh thành đều đồn Nguyệt Nhi thông minh, điều duy nhất nó thiếu chính là thân thế…”
Phụ thân khẽ thở dài.
“Bà lẽ nào không biết đạo lý cây cao rừng, gió ắt sẽ quật đổ sao? Nguyệt Nhi là nữ tử hậu trạch, danh tiếng như vậy đối với nó tuyệt đối không phải là chuyện tốt, mà là lá bùa đòi mạng.”
Đích mẫu ngã quỵ xuống đất, tiếng lẩm bẩm của phụ thân vang lên.
“Thỏ khôn chết, chó săn bị làm thịt. Thiên tử Đại Chu sao có thể dung túng cho người khác có khả năng nhòm ngó giang sơn?”
11
Lời của phụ thân không phải là nói suông. Khi Thái tử đề xuất cải cách độ tuyển quan, rất nhiều quan viên trong triều đình đã đứng lên phản đối.
liên tục chỉ trích Thái tử hành động hấp tấp, có ý đồ làm lung lay nền tảng của Đại Chu. Ngay cả phe phái Thái tử luôn trung thành lần này cũng giữ im lặng.
Ngự sử đại nhân công khai đàn hặc thị thiếp Đông Doanh của Thái tử, tuyên bố người nữ nhân này là yêu nữ, nếu không trừ đi, Đại Chu sẽ không thể tồn tại.
Các quan viên trong triều cũng lần lượt hùa theo.
Lúc đó ta và di nương đang đánh cờ, di nương vừa đánh cờ vừa cẩn thận nhìn ta.
“ Nhi, dạo trước là di nương gấp gáp quá, bây giờ nghĩ lại, chuyện xuất giá không phải là chuyện nhỏ, không thể tùy tiện quyết định được.”
“Cho , vị biên tu của Hàn Lâm Viện kia con hãy suy nghĩ lại đi? Tuổi của ông ta có thể làm phụ thân con rồi…”
Ta sững sờ một lúc, rồi cố gắng nín cười.
Hôm đó di nương ép quá, ta theo phản xạ nói ra sự thật, nhưng lại quên mất rằng bây giờ Viên Lăng chưa tham gia khoa cử, chức biên tu của Hàn Lâm Viện đang do Lâm lão đại nhân đảm nhiệm.
Ta vừa định giải thích rõ ràng cho di nương, thì tiểu tư cạnh phụ thân đã đến mời ta đến thư .
Trong thư , đích mẫu đầu tóc rối bù quỳ ở giữa, khóc nức nở. Thấy ta vào, đôi mắt bà ta đỏ ngầu. “Lão gia, đều là nữ nhi của ông, ở trong phủ được ăn ngon mặc đẹp, sao nữ nhi của ta lại phải lên đoạn đầu đài, điều này không công bằng!”
“Xin ông đó lão gia, ông hãy đến gặp Thái tử điện hạ nói giúp một lời, nếu ngài ấy biết Nguyệt Nhi là đích trưởng nữ của ông, chắc chắn sẽ bảo vệ nó…”
Lòng ta chấn động. Lý Tự Nguyệt sắp chết sao?
Kiếp trước, Thái tử đã đề xuất rất nhiều kế sách ở triều đình, không phải không có người nhận ra sau lưng Thái tử có người chỉ điểm. Nhưng Lý Tự Nguyệt vẫn rất tốt.
Sự khác biệt duy nhất là…
Giọng điệu của phụ thân hiếm khi nghiêm khắc đến vậy.
“Nữ nhân thiển cận! Nguyệt Nhi chính là bị bà chiều hư đến không biết trời cao đất dày, có kết cục hôm nay đều là do nó tự chuốc lấy.”
“Hôn ước với Thái tử đã bị chính tay nó hủy hoại, nếu ngoan ngoãn gả cho Bùi Thiệu, cũng sẽ không đến nông nỗi hôm nay.”
“Lại còn tự cam trụy lạc chạy vào Thái tử phủ làm một thị thiếp, còn không biết chết mà xúi giục Thái tử cải cách độ tuyển quan. Thay đổi con đường tuyển quan đó, nó có biết điều này có nghĩa là gì không? Cả triều đình này ai cũng có môn sinh thuộc hạ, hành động này chẳng phải là đang chặt đứt đường lui của người ta sao?”
Đích mẫu ngây người lắng nghe, bà là một nữ nhân hậu trạch không biết những khúc mắc của quan trường, bây giờ trong lòng chỉ có sự nguy của nữ nhi mình.
Ta đứng cạnh lại đầu óc sáng tỏ.
Đúng vậy, kiếp trước Thái tử cũng đã cải cách độ tuyển quan, nhưng lúc đó ngài đã là thiên tử.
Dù vậy, việc cải cách độ vẫn liên tục gặp phải ngại.
Kiếp này Lý Tự Nguyệt quá muốn leo lên cao, không chỉ nhận hết công lao mình, mà còn đề xuất cải cách khi Thái tử chưa đủ lông đủ cánh.
Ta đang lặng suy nghĩ, đích mẫu lại đột nhiên đứng dậy lao phía ta.
Đôi bàn tay gầy guộc của bà ta bóp chặt họng ta, trong mắt tràn ngập sự điên cuồng bất thường.
“Đều là do ngươi, đều là do ngươi!”
“Nếu không phải ngươi, Nguyệt Nhi của ta đã thành Thái tử phi danh chính ngôn thuận, sao có thể đến nông nỗi hôm nay?”
“Hay là ta bóp chết ngươi, Nguyệt Nhi ở suối cũng có người bầu bạn.”
Hơi thở dần khó khăn, ngay lúc ta chuẩn bị rút cây trâm trên búi tóc, chỉ nghe một tiếng “bụp”. Đích mẫu mắt trợn trừng ngã xuống đất.
Phụ thân tay cầm nghiên mực, mặt không biểu cảm.
“Phụ thân…”
Ta ôm họng, nhất thời kinh ngạc chưa định thần.
Phụ thân cho ta một gói giấy, rồi quay lưng đi.
“Bọn đều hận tỷ tỷ con, tỷ tỷ con bị phán tội lăng trì.”
“Con thay ta đi thăm nó đi.”
12
Trong địa lao ánh sáng mờ mịt. Diệp đỡ ta, nhắc ta chú ý chân.
“Tiểu thư, trong địa lao này âm u quá, chúng ta xem xong vị… thị thiếp của Thái tử rồi mau chóng lên đi.”
Ở giam cuối cùng, có người mang xiềng xích không ngừng đi đi lại lại.
Cảm nhận được có người đang đi phía này, càng điên cuồng la hét:
“Dận Chí, là chàng phải không?”
“Thiếp biết chàng sẽ đến cứu thiếp mà, thiếp biết mà…”
Ta lấy cây đèn dầu trong tay Diệp, đặt sang một , khẽ cười.
“Đích tỷ, là ta.”
Người nữ nhân đầu bù tóc rối trước mặt, ánh sáng trong mắt nhanh chóng tắt lịm.
“Ngươi đến đây làm gì? Xem trò cười của ta sao?”
“Lý , cho dù ta có chết, cũng không đến lượt ngươi đến xem trò cười của ta!”
Nói xong, lại ngửa đầu cười lớn.
“Huống hồ ta sẽ không chết. Ta là nữ chính của thế này, ngươi có biết nữ chính là gì không?”
“Các ngươi đều là nhân vật phụ, đều là…”
Ta lấy gói giấy ra ném vào trong giam.
“Đây là phụ thân bảo ta cho tỷ, ông không nỡ để tỷ chịu hình phạt lăng trì, đặc biệt đã chuẩn bị thuốc này…”
Lý Tự Nguyệt nhặt gói giấy lên, nhìn chằm chằm vài giây, rồi không chút do dự xé nát gói giấy, bột màu trắng trong bay lả tả.
“Chết tiệt, chết tiệt!”
“Ngươi và phụ thân đều cho rằng ta sẽ chết phải không? Ta nói cho các ngươi biết, Dận Chí sẽ đến cứu ta, chàng sẽ không bỏ rơi ta!”
Ta nín thở, kéo Diệp lùi lại mấy bước.
“Tỷ tỷ phóng khoáng ta vẫn luôn biết, nhưng ngay cả nỗi khổ của hình phạt lăng trì cũng có thể chịu được, quả thật khiến ta phải nhìn bằng con mắt khác.”
“Nếu đã như vậy, ta đi đây.”
“À đúng rồi.”
Ta quay đầu lại, cười tươi như hoa.
“Tỷ tỷ còn chưa biết phải không, Thái tử thay mặt Bệ hạ đến phương Nam thị sát dân tình, đã lên đường từ hôm qua.”
“Ngày mai tỷ sẽ bị hành hình, không biết hắn có kịp cứu tỷ không nhỉ.”
Phía sau truyền đến tiếng một vật nặng rơi xuống đất. Tiếp theo, một giọng nói yếu ớt vang lên.
“Tại sao… tại sao?”
“Ta là nữ chính của thế này mà, để hoàn thành nhiệm vụ chính, ta phải phá hoại nhân duyên của ngươi và Bùi Thiệu, nhưng tại sao từ ngày đó mọi thứ đều thay đổi?”
“Ngươi chỉ là một nhân vật phụ thôi mà, tại sao ngươi không chết theo như thiết lập?”
“Lý , người đáng chết là ngươi, là ngươi đó…”
Ta không thể nghe thêm được , vội dẫn Diệp rời đi.
Ngày hôm sau, ta có một giấc mơ.
Trong mơ, ta đang trong một cuốn sách, tiếc là ta chỉ là một trong số rất nhiều nhân vật, chỉ có Lý Tự Nguyệt mới là người động, độc nhất.
Nếu ta gả cho Bùi Thiệu, một ngày nào đó Bùi Thiệu sẽ sự xúi giục của ta mà tạo phản, Lý Tự Nguyệt sẽ thành tù nhân.
Đây chính là lý do Lý Tự Nguyệt nhắm vào ta.
Thậm chí nàng ta còn điên cuồng đến mức cho rằng người nam nhân của ta sẽ tạo phản, vậy kiếp trước nàng ta đã kiên quyết muốn giết Viên Lăng.
Khi tỉnh dậy, Diệp đang lau mồ hôi cho ta. “Tiểu thư, người có phải đã gặp ác mộng không?”
Ta vừa định nói. Thì nghe thấy giọng của Phù Cừ từ trong sân vọng vào.
“Di nương, biên tu của Hàn Lâm Viện đã cho người đến chúng ta cầu hôn Nhị tiểu thư rồi!”
“Xoảng…”
Chắc hẳn là chuỗi hạt Phật mà di nương yêu thích nhất đã bị đứt.
“ lão già đáng chết này, mình đã bao nhiêu tuổi rồi, còn muốn đến đây làm hại nữ nhi của ta!”
Giọng nói ngày càng xa, ta bất lực mỉm cười.
Đột nhiên toàn thân giật mình.
Không đúng, hôm nay là ngày công bố bảng và trao quan chức, người đến cầu hôn, là Viên Lăng.
“Di nương, người đợi con với…”
(Hết)