Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4L9EYvXYJ1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

8

Có thể là do đã nghe qua Tống Dư Bạch đua xe lợi hại, đường đua này chỉ dài 40 kilomet mà , ngắn hơn so với những đường đuai thông thường là 70 kilomet, vì vậy độ khó không ở chiều dài mà nằm ở tám khúc cua dọc theo đường đua.

Thông qua linh thuật, tôi nói cho Tống Dư Bạch địa hình của đường đua, hắn không khỏi giật mình quay lại nhìn tôi. 

Lộ trình ngoại trừ đường cua hình chữ “L” và chữ “S” thì khó nhất là vòng cua hình chữ U. 

Vòng cua chữ “U” lên tới 180 độ, có thể nói là như quành ngược hắn lại, độ khó tương đối cao. Nếu ở trong tình trạng không biết rõ địa hình mà đua, thì trận này mười phần thua chín.

Còn chậm thêm nữa sẽ không có cơ hội vượt, nhưng nếu nóng vội, sợ là chỉ cần một sơ ý, Tống Dư Bạch sẽ tôi bị hất văng ra khỏi làn đua.

Đương nhiên, tôi cùng Tống Dư Bạch kết hợp vô cùng ý, không có gì phải nghi ngờ, tôi thắng, mà còn thắng vô cùng đẹp. 

Mới , Tống Dư Bạch vẫn luôn bị ở phía sau, đến đoạn cua chữ “L” tiên, hắn liền có thể phát huy được khả năng đua xe thiên phú của mình. Khoảnh khắc đó, hắn như hoà làm một với xe đua, nắm chính xác thời điểm quẹo vào khúc cua để đưa ra quyết và hành động chính xác nhất. 

nhanh, Tống Dư Bạch thuận lợi lại mấy tên đàn em, tiến vào đoạn đường khó nhất, chính là đoạn đường hình chữ “U” kia. 

Ngô đại ca chỉ là muốn thắng, còn đến mức cái mạng cũng muốn liều, ở thời điểm bánh xe trượt đi trên khúc quanh, thở chậm một hơi, thả lỏng ga. 

Tống Dư Bạch lại nhắm chuẩn thời cơ, thừa dịp khoảng cách với Ngô đại ca được thu lại, vít ga, khống chế hướng xe một cách chuẩn xác, sau ra khỏi khúc cua lại mạnh mẽ nhấn ga hết cỡ, phi như bay về phía trước. 

Cả quá trình không một động tác thừa, lưu loát ổn , người ngồi xem ở trên khán đài trầm trồ thán phục. 

Thời điểm chạm đến vạch đích, chiếc Audi Quantro màu trắng bạc thật giống như ngân long vượt biển.

Còn tôi, giây phút được Tống Dư Bạch kéo xuống xe, lại hoảng hốt không

Trong nháy mắt hắn đạp hết sức vào ga kia, tôi vẫn còn không biết có phải là hắn thực sự muốn giành chiến thắng nên nhắm mắt làm liều, cho táng ở đây cũng không nuối tiếc không.

“Tiểu tử, cậu đúng là lớn gan! Vòng cua hình chữ U đó mà cũng dám tăng tốc? Anh Ngô đây đua xe một đời từng chịu thua , nhưng gặp phải loại người không sợ c.h.ế.t như cậu thì quả thật không còn gì để nói.” 

Ngô đại ca chính là một tên khốn, muốn nghĩ hại Tống Dư Bạch. Cho bọn họ lấy nhiều khinh ít, cũng là Tống Dư Bạch đã đáp ứng, sẽ không dám nói đổ lên bọn họ. 

Nhưng mà biết được, kĩ thuật đua xe của Tống Dư Bạch điêu luyện hơn người, lại còn gan to không sợ chết, hắn nhìn cũng phát hoảng. 

Dựa theo ước lúc trước, Ngô đại ca phải ký tên vào hợp đồng chuyển nhượng đất. 

Nhưng mọi việc không hề suôn sẻ như dự , cho Tống Dư Bạch đã thắng, nhưng  Ngô đại ca gian xảo này cũng chịu cuộc dễ dàng như vậy.

Thời điểm đặt bút vào hợp đồng, hắn ghét sát tới trước mặt Tống Thời Bạch nói: “Tiểu tử, cuộc đua này sảng khoái, bản lĩnh của cậu anh đây cũng bội phục. Thế nhưng miếng đất này hơn chín ngàn vạn cứ thế giao ra, một lợi lộc tôi cũng nhận được, nói thế nào cũng thật lỗ . Như vậy đi, cậu cũng nên thuận nước đẩy thuyền, tôi sẽ giúp cậu nói mấy câu trước mặt Tống tổng, cậu để cô gái này ở lại là được.”

Ngô đại ca nói xong, còn gian manh cười cười.

Tống Dư Bạch vẫn còn đội mũ bảo hiểm tháo xuống, nghe xong đột nhiên nổi giận, nắm tay vung lên nện thẳng xuống người Ngô đại ca. 

Nhàn cư vi bất thiện

Không giống với lúc trước chỉ là giả bộ, lần này lại mang theo mười phần hung ác.

Mấy tên đàn em của Ngô đại ca không kịp phản ứng lại, tới muộn màng chạy tới thì Ngô đại ca đã bị đánh nằm bò ra đất, không ngừng kêu gào rên rỉ.

Tống Dư Bạch bước lên bước dừng lại trước mặt Ngô đại ca, khoé miệng nhếch lên lạnh lùng: “Lỗ ? Lỗ là chuyện của anh, liên quan gì đến ông đây? Đồ cần lấy tôi sẽ mang đi, người cần dẫn về tôi cũng không lại!” 

Lời nói của hắn tự tin lại ngông cuồng, cho mấy tên đàn em chạy tới giúp đại ca của mình cũng sửng sốt, ngốc tại chỗ không biết phải làm gì. 

Một hồi gà bay chó sủa qua đi, Tống Dư Bạch nắm lấy tay tôi, nghênh ngang rời đi. 

Sau bình an thoát ra, Tống Dư Bạch cài quai mũ bảo hiểm giúp tôi, tự đắc khoe khoang: “Họ Sở, nhớ lấy, như vậy người ta gọi là uy hiếp.” 

Hừ, trẻ con! 

Nếu không phải chị đây ngầm thi triển linh thuật, miên bọn , chú em còn có thể đây lớn tiếng khoe khoang chắc? 

Quân đi, vì cơ bụng của chú em, chị đây không so đo. 

Đừng hỏi lại nào thì tôi sờ soạng cơ bụng của hắn, nếu có hỏi thì tôi xin trả lời luôn là trong lúc ngồi sau xe đua của hắn, đã nhân cơ hội sờ soạng một hồi. 

Vừa mới lên xe, tôi liền cảm giác được phía dưới có không ổn! Đậu xanh rau má, vừa rồi vừa rồi có kích động, cho c//iu giả bị lệch rồi! 

Tôi ngồi phía sau vặn vẹo cơ thể, muốn làm cho ‘nó’ trở về vị trí cũ, không nghĩ đến lại nghe được tiếng rống đầy phẫn nộ của Tống Dư Bạch: “Họ Sở, còn cố tình đ.â.m vào người tôi lần nữa, có tin anh đây ném cậu sang Thái Lan hay không?” 

“Thái Lan… Nhưng Thái Lan cũng không quan tâm đến phẫu thuật cắt nha?”

“Im miệng! Còn nói nữa tôi vứt cậu lại ở trên đường đấy!” 

Buổi tối, tôi nằm trên sofa, nhận được điện thoại của tên ngốc Sở Ân gọi tới, “Em gái yêu, thế nào, mắt nhìn của anh trai không?” 

“Mắt nhìn? Tống Dư Bạch người ta diện mạo tính cách đều là của hắn, liên quan gì đến anh?” 

“Tiểu Thu Thu, không cần vô tình vô nghĩa vậy. bảo anh chính là anh trai yêu dấu của em ~” 

Nghe Sở Ân nói vậy tôi liền tức giận, còn anh trai yêu dấu, có anh trai nào lợi dụng em gái thẳng tay như vậy

Cả một ngày trời mặc như vậy, lại còn cái thứ kia T_T vừa nóng vừa bức, lại còn không cho tôi đi tháo ra! Ha hả! 

Đúng là không thể hiểu được, tại sao ham muốn thắng bại của nam sinh cứ phải cao như vậy chứ?!

Không nên mua một cái lớn như vậy, đi đường thật dễ dàng bị người khác để ý. Vừa khéo hôm nay tôi lại mặc váy, nếu là mặc quần, hình ảnh lúc đó quả thực không dám nghĩ tới. 

Nghĩ tới đây, tôi nhịn không được tức giận, âm thầm hỏi han mười tám đời tổ tiên của tên vô đạo đức Sở Ân. 

Hỏi han các vị tiền bối đến mức khô cả mỏ, tôi chợt nghe được tiếng đập cửa: “Họ Sở! Họ Sở, mau mở cửa!!!” 

Nghe được giọng nói quen thuộc, tôi biết đó chính là Tống Dư Bạch. “Không nói chuyện với anh nữa, chim nhỏ nóng tính tới đây rồi!”

“Hừ! Đúng là em gái lớn không giữ được trong nhà!”

“Thật lắm lời, tắt đây!”

Nghe được giọng nói tràn đầy sinh lực của Sở Ân, tôi biết hắn không có việc gì ráo, liền mặc kệ hắn, chạy ra mở cửa cho Tống Dư Bạch. 

Nhưng không ngờ là, trái ngược với Sở Ân sinh khí bừng bừng trong điện thoại lúc nãy, người trước mặt sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, vẻ cực kỳ yếu ớt. 

10 

“Đậu má! Tống Dư Bạch, mặt cậu bị táng cho vậy, đó hết cả lên rồi?” 

“Muỗi đốt.” 

“Muỗi? Có con muỗi to bằng bàn tay hả?” 

Tôi lắc , từ chối đưa ra ý kiến, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nhợt in hằn năm ngón tay đỏ bừng của Tống Dư Bạch. 

Dùng ngón để nghĩ cũng biết là hắn ta bị người khác đánh. 

Có thể đánh Tống Dư Bạch, lại còn hắn phải nhà trốn đến chỗ tôi, người này hẳn là nhân vật quyền uy. 

Tinh thần của Tống Dư Bạch chắc chắn đã bị tổn thương…

“Thật là lắm chuyện.” Tống Dư Bạch nói xong cũng không thèm liếc mắt nhìn tôi một cái, nhấc đi thẳng vào trong nhà. “Dựa theo quy ước trước kia, từ bây giờ cho đến lúc khai giảng, tôi hoàn toàn có thể sử dụng nhà của cậu. Họ Sở, mau đi nấu cơm đi!” 

“Nấu cơm?” Sai một con giun đất thành tinh như tôi đi nấu cơm? Anh trai à, đùa không vui

Tôi dùng miệng đại chiến ba trăm hiệp, nhưng ý này bị bóp c.h.ế.t ngay lập tức trong khoảnh khắc nhìn đến hắn công kia.

Hắn tùy ý dựa vào khung cửa, từ trên cao phóng tầm mắt nhìn về phía xa xa, nơi từng căn hộ sáng lên đèn cam ấm áp. 

[ – .]

Rõ ràng vừa mới giành được chiến thắng chiều, rõ ràng trong lúc thi thố cùng người khác còn hăng hái như rong ruổi phong vân, rõ ràng trước lúc thả tôi về nhà còn mang theo ngữ khí cợt nhả gọi tôi là ‘lão Nhị’, mà hiện tại…

Nhưng lúc này, đã chẳng còn tiêu sái đường hoàng như chiều tôi đã nhìn thấy, hắn ở đó, toàn suy sụp, như là con côn trùng nhỏ không có nơi để về, nhìn qua như là không có chuyện gì, nhưng nhìn kĩ lại, nơi nào cũng là bi thương cùng thống khổ. 

Thật lâu sau, Tống Dư Bạch mới thay đổi tư thế, nhìn về phía tôi, khoé miệng còn mang theo một nụ cười nhợt nhạt: “Họ Sở, cậu nói nếu tôi nhảy từ công này xuống thì sẽ như thế nào?” 

Khoảnh khắc đó, tôi cảm giác tính nghiêm trọng của vấn đề.

Nếu trả lời không , liệu hắn có… .

Trong lúc điện quang thạch hỏa, tôi chạy vào bếp, lấy ra củ khoai tây cực kì méo mó, làm như không hiểu hắn nói gì, vung vẩy tay nói chuyện với hắn, “Đây là tầng sáu, hàng quán phía dưới có mái che làm đệm, không c.h.ế.t được . Nhưng mà tôi nghe nói trước đây có một người muốn trải nghiệm cảm giác rơi tự do, bây giờ vẫn còn nằm trong viện. Nghe nói là bị liệt nửa người, đại tiểu tiện tùy tiện, không thể tự chăm sóc bản . Nói đơn giản lại, c.h.ế.t luôn được là , nhưng nếu sống không bằng c.h.ế.t thì có bao nhiêu thê thảm? Không thể nào, Tống Dư Bạch, cậu muốn trải nghiệm bản mình đại tiểu tiện không khống chế được à?” 

(*) Điện quang thạch hỏa: sáng tia chớp, ngọn lửa của đá, mô tả sự nhanh chóng hoặc thoáng qua, ý nói mọi thứ có thể biến mất trong nháy mắt.

“Câm miệng lại, họ Sở, anh đây phát hiện dạo gần đây cậu mở miệng ra không nói được cái gì lọt tai cả!” Tống Dư Bạch nghe tôi nói xong, mắt khẽ động, nhe răng, từ công chậm rì rì đi vào trong phòng. 

Ây dà, tôi âm thầm thở ra một hơi thật dài. 

rồi, an toàn. 

Nếu không giữ cho hắn còn sống, tôi đi tìm được một anh chồng mặt xinh đẹp như thế bây giờ? 

Cả tôi đều ý không nói về vấn đề lúc nãy nữa, liếc mắt nhìn nhau rồi lại ngập ngừng dời mắt đi. 

Trong phòng bếp, Tống Dư Bạch nhìn tôi nạo vỏ khoai tây, “Họ Sở, cậu đừng có nói tối nay ta cái thứ này nhé?” 

“Khoai tây thì làm sao? Cậu có ý kiến gì khoai tây à? Khoai tây có sắc, có hương, có vị, lại cung cấp nhiều năng lượng, cậu dựa vào mà khinh thường nó?” 

“Đừng có nâng cao quan điểm với tôi, cậu làm khoai tây thì cứ việc làm, mắc gì lại lấy khoai tây mọc mầm?! Là cảm thấy cuộc sống yên bình quá, muốn cả nhập viện rửa ruột hay sao?”

“Cậu giỏi mời cậu nấu, đừng có đấy mà chê bai” 

Khuôn mặt cùng người của Tống Dư Bạch đều , chỉ là miệng thèm đòn !!! 

Tôi biết làm sao bây giờ? Tất nhiên là không chịu được tính cách của hắn.

Tống Dư Bạch cũng thật bản lĩnh, hùng hùng hổ hổ vứt lại một câu: “Nấu thì nấu!”. 

Vì thế, việc nấu cơm cứ như vậy chuyển sang cho hắn, một bữa cơm loảng xoảng xì xèo cứ như vậy được nấu xong.

Hắn mở tủ lạnh lôi ra thịt bò Sở Ân để lại, cà chua, cá basa và bó rau đẩy tới trước mặt tôi, ý bảo tôi đi rửa.

Sau lại nhìn đến cảnh tôi cùng với mớ rau củ vật lộn thảm thiết, hắn bất đắc dĩ mặc tạp dề, đẩy tôi ra. 

“Họ Sở, không biết làm thì lăn sang một bên! Bao nhiêu tuổi rồi, cầm con d.a.o cũng không biết?! Cậu chỉ lảm nhảm ba hoa là giỏi, đám nữ sinh kia đúng là ngu ngốc, nghe mưa nói gió, còn bị cậu mê đảo mất hồn mất vía! Đến cơm cũng không biết nấu, hotboy cái gì?!”

Tôi sờ sờ mũi, nhìn chằm chằm bóng của Tống Dư Bạch. 

Đậu xanh rau má aaaaa! 

Nam sinh mặc tạp dề nấu cơm quả nhiên đẹp trai số một! 

Chắc mọi người không biết, tạp dề Hello Kitty màu hồng phấn kia mặc trên người hắn cực kỳ vừa vặn, m.ô.n.g cũng cong hẳn lên nha!

Có lẽ do mắt của tôi quá mức trắng trợn, chỉ trong chốc lát, Tống Dư Bạch ném tới một củ cà rốt: “Cậu ngẩn ở đó làm gì? Còn không lăn đến đây giúp tôi rửa đồ! Nếu cậu còn dám nhìn loạn nghĩ loạn sờ loạn, ông đây tống cậu sang Thái Lan ngay lập tức!”

“Có thể đổi nơi khác được không? Thái Lan mãi thế?”

“Câm miệng lại cho tôi!” Tống Dư Bạch gầm, trực tiếp tọng thẳng củ cà rốt vào trong miệng tôi.

AAAAAAA.

Cà rốt sống thật là khó

Bận rộn khoảng nửa giờ, Tống Dư Bạch nhìn một bàn bốn món một canh, vênh mặt nhìn tôi, “Họ Sở, đây mới gọi là cơm, biết ?” 

Tôi nhìn đĩa thịt bò xào cà chua hương sắc vẹn toàn, cá basa rán thơm nức nở, rau xào, đậu hũ cùng canh trứng rong biển, vỗ tay bồm bộp nịnh nọt Tống Dư Bạch. 

uống no căng, tôi có tự giác lên rửa bát, còn Tống Dư Bạch đi

Trước vào phòng , hắn còn cố ý quay lại cảnh cáo tôi không được lấy cớ xông vào, còn không được nhìn lén hắn. Nếu như bị hắn phát hiện, thì sẽ xử lý theo tiêu chuẩn nhập cung (ý là thiến ấy ạ).

Cười c.h.ế.t mất, Tống Dư Bạch cũng quá coi thường tôi rồi. 

Tôi đây mà là kiểu người nhất thời nóng nảy sao? 

Sớm muộn gì hắn ta cũng là của tôi, lúc nào muốn nhìn mà không được? 

Rửa bát sạch sẽ, tôi mở tủ lạnh ra, nhìn đống đồ được Sở Ân xếp chật ba ngăn tủ, còn không quên để lại một ghi chú với các kí hiệu loằng ngoằng – là thứ ngôn ngữ tôi dùng để trao đổi thông tin. 

Tôi giật tờ ghi chú ra, lại liếc mắt một cái vào phòng có Tống Dư Bạch ở bên trong. 

Vẫn phải nhắc lại, Tống Dư Bạch không phải là người không có não, chỉ là nếp nhăn hơi ít

Hắn cũng không biết, nếu anh trai tôi không chuẩn bị từ trước, tủ lạnh làm sao có nhiều nguyên liệu như vậy được? 

11

Bởi vì mùa hè, mồ hôi dễ ướt đẫm quần áo, nên từ trong phòng bước ra, trên người Tống Dư Bạch quấn một chiếc khăn .

Thiếu niên vừa trưởng thành, chính là một bộ đơn giản đầy sức sống như trong MV thanh xuân. Những giọt nước to như hạt đậu thi nhau chảy dọc theo da thịt trần, chảy xuống, chảy xuống…

Ạch, nói thêm nữa là đạp vào lằn ranh pháp luật rồi.

Chậc, cơ bụng tám múi rõ ràng, tuyến nhân ngư hoàn hảo mê người, không hổ là giáo bá yêu nghiệt nổi tiếng khắp các trường trung học. 

Tống Dư Bạch lấy khăn xoa khô tóc, vừa ngẩng lên bắt gặp mắt nóng bỏng của tôi, vung tay một cái, đem khăn ụp vào mặt tôi, “Họ Sở, cái mắt d//âm ô của cậu còn không phải nghĩ linh tinh?”

“Cậu nghĩ cái gì vậy? Tôi dùng mắt làm thước đo, đánh giá người của cậu, muốn tìm quần áo phù hợp cho cậu.” Tôi không hoang mang, lấy tay rũ khăn mặt xuống, nhanh đi đến tủ quần áo tìm kiếm một bộ phù hợp cho hắn. 

Tôi đi lấy quần áo tròn một tiếng sau còn quay trở lại. Tống Dư Bạch chờ đến tóc khô hẳn rồi, không chờ được nữa, xông vào, “Họ Sở, đời trước cậu là con rùa à? Lấy một bộ quần áo mà mất nhiều thời gian như vậy? Tôi không kén chọn, mặc kín là được.” 

Tống Dư Bạch chính là kiểu người có trùm bao tải vào cũng đẹp, nhưng mà…. 

tôi nhìn thấy đống quần áo trước mặt, đều không còn gì để nói. 

Trong phòng của Sở Ân ngoài đầm thì cũng chỉ có váy, đến một mảnh quần áo của nam cũng không tìm ra. 

Trầm mặc là cầu Khang đêm nay.

(*) Trầm mặc là cầu Khang đêm nay: Một câu trong bài thơ “Tạm biệt Khang kiều”.

Tống Dư Bạch cẩn thận túm chặt khăn quanh người, sắc mặt tối sầm, nhanh chóng lùi về phía sau một bước, vẻ mặt đau xót lắc lắc : “Họ Sở, thật sự không thể tưởng tượng được, sở thích của cậu, …đặc biệt.”

“Vậy cậu đừng có mặc, quần áo cậu thay ra trong hôm nay giặt cũng không thể khô được. sao người ở truồng cũng không phải là tôi!” 

“Họ Sở, bảo cậu là chó con một cũng không sai, bản lĩnh cắn người càng ngày càng điêu luyện!” 

Đối mặt với Tống Dư Bạch, tôi nhanh nhẹn đi ra ngoài, hết sức bình tĩnh. 

Hắn đi rồi, tôi một mình ở trong phòng ngủ, có cảm giác sắp nổ tung. 

Sở Ân ơi là Sở Ân, bộ não nhỏ của anh bị chó gặm rồi sao, có trốn về quê thì cũng nên cuốn gói hết cả quần áo về đi chứ?!

Rốt cuộc anh sợ bị trộm hay sợ bị cướp vậy?!

Tùy chỉnh
Danh sách chương