Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta từng nghĩ suốt chặng đường có rất nhiều nguy hiểm.
Ví như bệnh tật, rắn độc, thậm chí là thiên tai.
Nhưng ta ngờ sẽ có họa.
Vùng đất Nam Châu có nhiều núi non, đạo hoành hành.
ngang qua ngoại ô Cám Châu, bỗng có một đám đạo chặn đường.
Mặc dù có quan binh áp giải nhưng vẫn chống cuộc tập kích quy mô lớn.
Lúc mũi tên lạc hướng bay về phía Bùi Tiêu, ta vô thức chắn trước người hắn hắn ta cau mày kéo phía sau: “Có thể thông minh hơn một chút , Lương Thu Thiền!”
“Ngươi tự mình xem xem, đám đạo là xông về phía ai mà tới?”
Ta buộc mình phải bình tĩnh , quan sát xung quanh.
Các phạm cùng đạo lần lượt kéo .
Toàn là nữ .
Ta chớp mắt phản ứng : “Ngài chạy mau , ngài là nam , bọn chúng bây giờ vẫn chưa bắt ngài đâu.”
Ta vừa , vừa dùng sức giãy khỏi hắn, kết quả cổ nắm chặt hơn.
Ta ngước mắt , đối diện với ánh mắt lạnh lẽo, nặng nề của Bùi Tiêu: “Ta sẽ buông .”
Tiếng gào khóc thê lương vang xuyên qua màng nhĩ.
Ta quay đầu , một cô bảy tuổi đang tên mặt đầy thịt vác tiếng cười dâm đãng.
Cô mới bảy tuổi, là gia quyến của quan viên phạm tội.
Lúc ta đem cá bắt đưa tiểu cô , nàng ấy rụt rè và cảm kích đưa ta một đóa hoa lụa đã cất giữ rất lâu.
Ta cài đóa hoa lụa tóc mai huýt sáo một tiếng đầy khiêu khích.
“Nhỏ như vậy thì có gì hay ho chơi?”
Ta nghiến răng, hất Bùi Tiêu , ánh mắt giận dữ rung chuyển của hắn từng bước một về phía bọn chúng.
Ở bên cạnh Bùi Hành Chi những năm .
Ta biết, vóc dáng và dung mạo của ta rất nam yêu thích.
Đám quả nhiên buông cô đang tuyệt vọng khóc lóc , ánh mắt đầy dâm dục sang ta.
khóe mắt, ta thấy Bùi Tiêu lạnh lùng chằm chằm ta, khoanh đứng .
khi ta run rẩy rút cây trâm vàng đ.â.m thẳng vào mắt tên .
Hắn mới nhướn mày bước tới: “Vẫn chưa tính là quá ngu xuẩn, chỉ là hơi mềm lòng một chút.”
Hắn dừng một chút cúi người nhặt chiếc trâm vàng ta đánh rơi dưới đất .
Sau đó mặt biểu cảm đ.â.m xuyên huyệt thái dương của người đang giãy giụa trên đất.
Máu tươi b.ắ.n mặt.
Máu me, hỗn loạn.
“ thấy chưa? thế mới có thể một đòn lấy mạng.”
Ta kiềm chế bật khóc, cảm xúc kìm nén bấy lâu tại khoảnh khắc lập tức sụp đổ.
Bùi Tiêu đặt gáy ta dùng sức ấn ta vai hắn.
———————
Cám Châu là đất phong của Phiên Vương.
Vương gia kinh ngạc khi nghe tin ngoài thành có loạn vội vàng phái binh trấn áp.
Tiêu diệt chỉ là cái cớ, binh lính của Vương phủ đã lợi dụng lúc hỗn loạn đón Bùi Tiêu .
Tại Phan Vương phủ.
Vương gia nắm hắn, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, nước mắt giàn giụa: “Thái tử cố ý gửi thư muốn bản vương bảo toàn tính mạng ngài, ngài có mệnh hệ gì, bản vương sao ăn với Thái tử đây?”
Bùi Tiêu là cận thần của Thái tử, ngày sau Thái tử đăng cơ, hắn chính là trọng thần của Thiên tử.
Vì vậy Vương gia vì lấy lòng hắn, còn đặc biệt mời danh y vùng bắt mạch Bùi Tiêu.
Các vị danh y cũng tiến chỗ ta: “Cô , Vương gia dặn chúng ta xem mạch cô .”
Việc ta sao dám chứ?
Ta từ chối.
Vương gia hiền hậu cười : “Đây hẳn là Thu Thiền cô ? Ta có nghe Quốc phu về nghĩa cử của cô , quả là một nữ tử có tình có nghĩa.”
Ta vội vàng đứng dậy: “Đây đều là việc nô tỳ nên , dám nhận lời khen của Vương gia.”
Vương gia cười đầy thâm ý: “Chao ôi, cô tình sâu nghĩa nặng thế, quả thực là một giai thoại đẹp.”
Bùi Tiêu ngẩn : “Tình sâu nghĩa nặng ư?”
“Bùi Tiểu tử hay biết sao?” Vương gia thong thả : “Quốc phu đã đặc biệt với bản vương thư rằng, Thu Thiền nhất kiến chung tình với tử, si luyến nhiều năm, nghe tin tử liên lụy nên nguyện đồng cam cộng khổ, sống c.h.ế.t có nhau để báo đáp tấm chân tình.”
Bùi Tiêu: “Ồ…”
Mặt ta đỏ bừng .
Bùi Tiêu nheo mắt ta một lát, nhếch mép: “Ta sớm đã , nàng thích ta.”