Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1 - Thư Tình Không Người Nhận

Dạy kèm em gái của nam thần, dạy được một nửa thì cô bé ra một đống thư tình của anh trai.

Chúng tôi túm tụm lại xem thư hay nhất.

Đột nhiên, nam thần sau lưng thò tay ra, rút một phong thư quen thuộc.

“Anh bức này hay nhất, em thấy sao?”

Chết tiệt thật, tất nhiên là hay rồi, chính là thư của tôi mà!

1

“Cô Giang, hay là chúng ta nghỉ một chút nhé?”

Tôi cô bé trước , cố gắng kìm nén cơn giận đang sắp bùng nổ.

Mạnh Trì thông minh tự giác như thế, sao lại có một cô em gái hoạt bát hiếu động, suốt ngày không chịu học hành cơ chứ!

Mạnh Niên Niên chớp chớp tôi, tôi xem như đã ra rồi, hai anh em nhà này giống nhau nhất ở điểm đều thừa hưởng được vẻ ngoài đẹp mẹ.

Đặc biệt là Mạnh Niên Niên, sở hữu khuôn qua thông minh, ai ngờ lại là một “mỹ nhân ngốc nghếch”!

Niên Niên, giờ tôi đã hiểu sao anh trai em thi đại học đứng nhất thành phố mà lại không muốn tự kèm cặp em rồi.”

Còn thuê hẳn một gia sư.

Mạnh Niên Niên chu môi, biểu cảm càng thêm sinh động.

“Cô Giang, là anh trai em tin tưởng cô mà, chứng tỏ anh ấy thấy năng lực của cô tốt hơn, nếu không thì đã chẳng cô dạy em rồi.”

Cảm ơn lời khen ngợi của em, tài nói dối của em đúng là không dạng vừa đâu.

Tôi đồng hồ, sau ra hiệu Mạnh Niên Niên có thể nghỉ ngơi.

Nếu không nghỉ, tôi sợ hôm nay mình sẽ bỏ mạng tại mất.

Đột nhiên, tôi thấy may mắn điền nguyện vọng đại học đã không chọn ngành giáo dục, công việc này vẫn nên người có kiên nhẫn làm thì hơn.

“Yeah! Cô Giang, em đi bánh ngọt cô nhé.”

“Không… cần đâu.”

Tôi còn nói hết câu, Mạnh Niên Niên đã vui vẻ như con bướm nhỏ bay mất.

2

Xem ra, chẳng ai thích học hành .

Tôi nằm úp xuống một lát, lại sao mình lại đến làm gia sư.

Cũng chỉ tại mê nhan sắc mà thôi. Tôi vừa thi đại học xong năm nay, với anh trai của Mạnh Niên Niên – Mạnh Trì, là nhất nhì trường. Dù điểm số cách nhau một khoảng lớn, nhưng cũng được xem là hai cái tên nổi bật.

Hôm đến trường nhận bằng tốt nghiệp, Mạnh Trì bất ngờ đi về phía tôi. Hãy nói xem sao tôi lại kích động đến vậy? Đơn giản suốt ba năm học, chúng tôi hầu như chẳng giao tiếp mấy.

Thứ nhất, nhất nhì trường ở một mức độ cũng được xem như đối thủ cạnh tranh. Thứ hai, là lý do cá nhân khác .

Tôi ngơ ngác ngồi yên tại chỗ, Mạnh Trì bước đến trước .

Người vừa rồi còn tự nhiên, giờ đứng trước tôi lại tỏ ra lúng túng.

Tôi thề, lúc ấy, cảnh tượng bầu không khí , anh ấy rút ra một bó hoa hồng sau lưng tỏ tình cũng chẳng thấy lạc quẻ.

Nhưng thực tế là:

Giang Dương, không biết hè này có rảnh không, tôi muốn nhờ làm gia sư em gái tôi.”

Xin lỗi, là nam thần của trường yêu cầu tôi ! Tôi chối được không?

Tất nhiên là không rồi, nên tôi nhận lời mà không cần suy .

Nhưng ai ngờ, ai mà ngờ được chứ!

Ai ngờ được anh ấy lại có một cô em gái “mỹ nhân ngốc nghếch” như thế!

Dù mức lương trả hậu hĩnh, nhưng thực sự không hề dễ dàng.

Hơn , ban đầu tôi , làm gia sư tại nhà Mạnh Trì, chắc chắn sẽ thường xuyên gặp anh ấy.

Nhưng ai mà ngờ, anh ta ngày cũng đi sớm về muộn.

Hỏi Mạnh Niên Niên, cô bé nói:

“Anh trai hình như ra ngoài học trước chương trình đại học với bè rồi.”

Cảm ơn “ông hoàng học tập”.

[Giang Dương, lần sau làm ơn sửa lại tính mê trai của mình, đừng bị nhan sắc mê hoặc !]

3

Mạnh Niên Niên quay lại nhanh, mang theo một đống bánh ngọt, nhưng với hai người chúng tôi thì chắc chắn không thể ăn hết.

Tôi còn kịp nói , cô bé lại vèo vèo chạy mất hút.

Chẳng mấy chốc cô bé ôm về một cái thùng, cái thùng ấy rộng bằng người Mạnh Niên Niên. Tôi vội vàng giúp cô bé bê lên.

Đặt thùng xuống, cảm giác khá nặng, không biết bên chứa .

là thư tình anh trai em nhận được mấy năm nay!”

Tôi sửng sốt, dù biết Mạnh Trì được yêu thích ở trường, nhưng không ngờ lại có thể nhận nhiều thư tình đến vậy.

Mạnh Niên Niên thùng giấy ra, ôm một bó thư tình bên .

Cô bé vừa định xé , tôi liền đè tay cô bé lại.

là thư tình các chị viết anh trai em, tùy tiện ra không hay đâu.”

Mạnh Niên Niên to đôi tôi, sau nói:

“Không sao đâu Cô Giang, anh em bảo em có thể xem mà. Anh còn nói những chị này viết cũng ổn, bảo em học theo cải thiện môn Ngữ văn.”

Tôi há hốc mồm, rụt tay lại. Thì ra thư tình còn có thể dùng như thế này sao?

Không hổ là người đứng nhất khối, bảo sao bài văn của anh ấy mỗi lần cũng đều cao hơn tôi hai điểm. Chẳng lẽ tôi bao giờ xem thư tình, cứ nhận được là gửi trả lại?

Nhưng giờ tốt nghiệp rồi, cũng chẳng còn ai gửi thư tình tôi . Đúng là lãng phí cơ hội tốt mà!

lúc tôi đang xem có nên lục lại sách cũ, biết đâu còn sót lại thư xem thì…

Mạnh Niên Niên vỗ nhẹ vào tay tôi, chỉ vào một câu thơ trên thư.

“‘Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri’ – câu này em biết!”

Hiếm cô bé biết được câu thơ này, dù những câu cần nhớ sách thì cô chẳng nhớ nổi câu .

Thi cuối kỳ thậm chí còn trống.

4

Tôi vừa định nhân cơ hội này rộng kiến thức ngoài sách vở cô bé thì cô lại cất bức thư đi, thư khác.

Vừa đọc vừa kéo tôi cùng xem, còn luận xem nữ viết hay nhất.

Càng đọc, lòng tôi càng chua xót. Bảo sao thầy giáo từng nói bài văn của tôi thiếu cảm xúc.

Thiếu đúng cái quan trọng nhất – tình cảm. Những bức thư này thực sự viết hay, nếu đưa vào bài văn, có lẽ Mạnh Trì cũng không đọ lại các chị ấy.

Đúng là đáng tiếc, đáng tiếc thật.

“Thiếp hữu ý, nhi lang vô tình” – lòng có tình, người chẳng có ý.

“Cô Giang, cô thấy số này ai viết hay nhất?”

Tôi vừa định chỉ vào phong thư của nữ lúc nãy thì đột nhiên có một tay phía sau vươn ra.

Rút những phong thư còn lại một bức thư mà tôi cực kỳ quen thuộc.

Quen làm sao được chứ.

Bức thư ấy từng nằm dưới gối tôi suốt một tháng trời mới đủ can đảm gửi đi, làm sao mà không quen.

Mạnh Trì đặt bức thư lên giữa tôi Mạnh Niên Niên, ngón tay gõ nhẹ lên .

“Tôi thấy bức này viết hay nhất. Cô Giang, cô thấy sao?”

Một câu hỏi thách đố! Tôi không biết liệu Mạnh Trì có nhận ra bức thư này là của tôi không.

Nhưng nếu anh ấy đã nói vậy, chắc chắn là đã xem qua bức thư rồi.

“Thật không? em xem !”

Mạnh Niên Niên nói rồi định cầm bức thư trên lên. Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

May mà, cô bé vừa chạm tay vào, Mạnh Trì đã rút bức thư ra khỏi tay cô.

“Bức này không được xem.”

“Thôi được, anh đúng là keo kiệt.”

tôi tưởng Mạnh Trì đã quên chuyện vừa rồi, đôi đào hoa của anh ấy lướt qua tôi.

Ánh ấy chạm thẳng vào ánh tôi.

Anh ấy cười, tôi biết chẳng chuyện tốt đẹp.

“Cô Giang, câu hỏi lúc nãy cô vẫn trả lời đâu nhé?”

“Tôi …”

5

Tôi cảm thấy lời nói của Mạnh Trì có ẩn ý, nhưng thư của tôi không ký tên, nên anh ấy chỉ đơn thuần thấy bức thư này viết hay thôi đúng không?

“Tôi cũng đọc qua, làm sao biết bức thư này viết thế . Nếu tôi nói thì bức này mới là viết hay nhất.”

Vừa nói, tôi vừa cầm một bức thư khác tay, khẽ lắc lư. Không tôi nói bừa, dựa vào những bức thư vừa xem qua, thì thực sự là một bức thư hay.

tôi – một cô gái – đọc xong cũng thấy rung động, nhưng gửi đi rồi mà không nhận được hồi âm thì người viết chắc sẽ buồn lắm.

Ánh Mạnh Trì dừng lại ở bức thư tay tôi, lâu cũng không nói thêm.

Mãi đến chuông báo thức tôi cài vang lên.

Bầu không khí bỗng trở nên sôi động hơn sau khoảng thời gian im lặng kỳ lạ.

Mạnh Niên Niên là người phản ứng đầu tiên, dường như nhận ra giữa tôi anh trai cô bé có chút không ổn.

“Anh, anh đi làm việc của mình đi, bọn em học bài rồi.”

Cô bé thu dọn hết mấy phong thư trên , bỏ lại vào thùng đậy nắp.

“Được thôi. Nhưng lần sau, Mạnh Niên Niên, không được tự tiện vào phòng anh đồ .”

“Không anh bảo em học tập cách viết văn của người ta sao?”

Mạnh Trì tiện tay nhét bức thư của tôi vào túi, chặn đứng ý định lén lại của tôi.

“Anh nói là anh ở nhà, em có thể mượn xem, nhưng lần này là em tự ý ra.”

Mạnh Niên Niên bĩu môi, rồi quyển bài tập lúc nãy ra.

“Cô Giang, mình học đi, đừng nói chuyện với anh trai em . Anh ấy là một tên đàn ông thẳng tuột, chẳng biết về tình cảm.”

Đang bước ra cửa, Mạnh Trì bất ngờ quay lại, ôm theo thùng thư.

“Mạnh Niên Niên, lần sau mà anh nghe thấy em nói xấu anh, thì đừng mong có đồ ăn vặt .”

Tùy chỉnh
Danh sách chương