Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
01.
laptop tôi dùng suốt bốn năm trời đột nhiên lăn đùng ra chết máy, sửa kiểu gì cũng không lên.
Hết cách, tôi đành phải mua một cái mới. Nhưng lương thì chưa , ngân sách lại eo hẹp.
Cân nhắc đủ đường, tôi quyết mua máy cũ, giá rẻ mà vẫn dùng được.
Sau bốn ngày cày cuốc chợ mạng, cuối cũng được một vừa túi tiền lại đúng .
Không chỉ giá cả hợp lý, mà người bán cũng rất dễ thương, nói cực kỳ dễ chịu.
Để bớt thêm chút tiền, tôi còn giả vờ hỏi han nghiêm túc, cuối lấy hết can đảm xuất chiêu tối thượng:
“Anh ơi, 1500 được không ạ?”
Một người nghèo đầy dũng cảm, chém bay một nửa giá, chỉ mong gặp được người tốt bụng mềm lòng.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần bị chửi xéo, bị block, thậm chí còn bị lôi lên hội bóc phốt.
Nhưng đối phương chỉ nhẹ nhàng trả lời:
“Được đó, còn free ship luôn.”
Mẹ ơi, tôi sự gặp được người tốt bụng rồi hu hu hu!
Tôi cảm động muốn khóc, đối mặt với cái avatar người máy mặc , tôi gửi hàng loạt lời chúc nhảm nhí:
“Anh trai phát tài nha!”
“Anh trai vạn sự !”
“Anh trai tốt bụng thế này chắc chắn làm gì cũng thành công!”
“Anh trai trúng số, thăng chức, lương tăng, sinh tám đứa, tỏ tình thành công!”
Không thấy phản hồi, đến khi tôi gửi câu cuối thì nhận được một tin nhắn:
“Nhận lộc bạn ban.”
Quả nhiên, ai mà chẳng muốn phát tài trúng số chứ.
Tôi cũng vậy.
Tôi nhanh chóng thanh toán, điền địa chỉ.
Anh nhắn lại: “Mình thành phố, bạn tiện qua lấy không?”
“Tôi tiện mà.”
Một lúc sau, anh ấy lại trả lời:
“Ngại quá, mai tôi bị gọi công tác đột xuất, không đưa cho bạn được rồi.”
Tôi vội vàng nói:
“Tôi tự đến lấy cũng được, anh ở ?”
Nhưng anh có vẻ khá cảnh giác, không tiết lộ địa chỉ.
Chỉ nói:
“Xa lắm, mai tôi nhờ người nhà đưa cho shipper giao tận nơi cho bạn nhé.”
Hôm sau, buổi chiều không có tiết, tôi nhà sớm thì thấy máy đã được giao đến.
Tôi vui Tết, háo hức mở ra… nhưng nụ cười mặt lập đông cứng.
Có gì đó sai sai.
máy này màu hồng kim!
Mà tôi nhớ rõ mình mua máy màu xám cơ mà?
Mẫu mã thì lại là dòng mới nhất của hãng này, giá chắc chắn gấp mười lần cái tôi đặt mua.
Tôi xoay xoay lui kiểm tra nghi hoặc, lỡ tay chạm vào nút nguồn.
Màn hình sáng lên.
Một khuôn mặt quen thuộc bất ngờ hiện ra trước mắt tôi.
Tôi sững sờ.
đó là của chính tôi.
Tôi đứng dưới tán hoa anh đào, cầm một cây kem, miệng cười rạng rỡ vẫy tay, lúm đồng tiền lộ ra lấp ló.
Nhìn quần áo, chắc là hồi cấp ba.
Trông vẫn còn trẻo, đầy sức sống.
Không bây giờ, làm mệt mỏi, chỉ còn lại cái xác di động.
Tôi nghi hoặc lòng – sao máy của người lạ lại để tôi làm hình nền?
Nhưng một nghĩ khác dần trỗi dậy – có khi nào là ai đó thân quen âm thầm tặng tôi món quà bất ngờ này?
Dù gì mấy hôm trước tôi cũng vừa đăng lên vòng bạn bè than vãn máy hỏng, công việc dở dang.
Nghĩ vậy, tôi liền nhập thử ngày sinh nhật mình làm mật khẩu.
Quả nhiên, đăng nhập được !
Cả màn hình desktop cũng là hình tôi.
Máy còn gần chưa được sử dụng, chưa cài bất cứ phần mềm nào – ngoài hình nền.
Niềm tin của tôi càng thêm vững chắc.
Tôi lập mở điện thoại, chuẩn bị nhắn hỏi người bán xem là bạn nào chơi lớn tặng tôi quà.
Quà đắt thế này, tôi còn phải đáp lễ lại cho tử tế.
Nhưng vừa mở tin nhắn, đã thấy một tràng tin nhắn từ người bán gửi :
“Bạn ơi, xin lỗi, tôi gửi nhầm rồi, đó là máy mới anh tôi đặt.”
“Không phải cái bán cho bạn , trời ơi, anh tôi mà biết thì gi .t tôi mất!”
“Người anh em, thấy được tin nhắn thì trả lời giúp tôi với.”
“Tôi xin bạn luôn đó, lúc tôi gửi tôi còn ngái ngủ, không để , cầm nhầm mất tiêu rồi huhu.”
“Bạn thấy hình cô gái xinh màn hình chưa, đó là chị dâu tôi đó, anh tôi mê chị ấy lắm, không thấy chị ấy là phát khóc á.”
“Người anh em à, nhìn tình nghĩa chiến thần tình yêu, bạn trả lại giùm tôi được không?”
02.
Tôi lặng thinh.
Người hình nền… đến chính bản thân còn chưa biết mình có bạn trai đấy.
Rất nhanh sau đó, tôi lại tự thuyết phục bản thân.
Vẻ ngoài của tôi cũng tạm được, có khi tấm ấy từng bị đăng lên mạng thành phổ biến, người bán thấy vừa mắt nên dùng làm hình nền cũng không chừng.
Còn mật khẩu sinh nhật thì… biết bao nhiêu người trùng ngày sinh với tôi, chắc lại trùng hợp thôi.
Sau một loạt suy đoán liên hoàn, tôi bỗng thấy lời giải thích của đối phương ngây thơ, buồn cười.
Muốn đòi lại máy mà cũng phải dựng cả một màn kịch thâm tình xúc động.
thế này chắc chỉ sinh tiểu mới nghĩ ra được thôi.
Tôi lập trả lời lại:
“Được, tôi gửi trả lại cho anh.”
Biết là người gửi nhầm, phản ứng đầu tiên của tôi chính là mau chóng hoàn lại máy .
Cho nên tôi không hề do dự chút nào khi nhắn lại cho anh .
Bằng không tôi nếu đối phương đợi lâu quá mà sốt ruột, lỡ chẳng nói chẳng rằng báo cảnh sát thì phiền to.
Tôi vừa mới đậu vào biên chế giáo viên, công việc còn chưa ổn , không muốn dính vào rắc rối gì hưởng sự nghiệp.
Phía bên kia thấy tôi đồng trả lại, lập gửi liên tục mấy icon cảm ơn và mặt khóc.
Anh cũng không làm phiền tôi thêm:
“Cảm ơn bạn hiền, bạn đúng là người tốt đó!”
“Tí nữa tôi sẽ đến cổng trung tâm thương mại gần trường tiểu phụ cận, chắc cũng gần nhà bạn ha, mình hẹn nhau ở đó được không? Bạn thì gọi cho tôi nhé.”
“Được.”
Tôi đồng , ôm máy xuống nhà, vội vã đến chỗ hẹn ở trung tâm thương mại.
Kết quả là tôi đứng ngó nghiêng một vòng trước cổng mà không thấy ai trông giống người bán. Vừa rút điện thoại ra gọi, thì bỗng nhìn thấy sinh lớp tôi – Tần Thư Phàm.
Cậu cúi đầu nhìn đồng hồ thông minh cổ tay, miệng lẩm bẩm, một chân dậm dậm xuống sàn, vẻ mặt căng thẳng không yên.
Vừa nhìn thấy cậu , tôi lập nhớ lại xảy ra giờ ra chơi sáng nay.
Cậu đột nhiên thần thần bí bí chạy đến hỏi tôi:
“Cô giáo Tiểu , cô có bạn trai chưa ạ?”
Tôi sững người một chút rồi lắc đầu, thà trả lời:
“Chưa có.”
Nghe tôi nói xong, Thư Phàm đập tay một cái, kéo một gái khác lớp là Lục Mẫn Mẫn , hai cái đầu nhỏ ngẩng lên, vô nghiêm túc nhìn tôi nói:
“Cô giáo Tiểu , em có hai lựa dành cho cô…”
Nói đến , cậu khựng lại, có vẻ trăn trở, đưa tay gãi đầu, rồi móc túi ra một tờ giấy nhỏ, liếc nhanh một cái, sau đó lại ngẩng đầu tiếp tục nói:
“Một là cô làm chị dâu em, hai là cô làm mợ em, cô một cái… được không?”
Tôi nhất thời không hiểu cậu nói gì.
Sau đó mới sực nhớ ra – Tần Thư Phàm là cậu ruột của Lục Mẫn Mẫn.
Lúc ấy, Lục Mẫn Mẫn cũng hớt hơ hớt hải gật gù phụ họa:
“Đúng đúng đó cô giáo Tiểu , anh trai em đẹp trai lắm, còn dịu dàng nữa, rất cao luôn, cao tận 1m90, là cảnh sát, dáng người siêu chuẩn luôn…”
Tôi dở khóc dở cười – hai đứa này là mai mối cho tôi mà.
Nhưng tôi cũng không coi mấy lời trẻ con lớp 3 là nghiêm túc.
Tôi giơ hai ngón tay ra, cũng trêu lại:
“Vậy cô cũng cho hai đứa một lựa nhé. Một là tăng gấp đôi bài tập, hai là nhân ba bài tập lên, một cái nào?”
Nghe xong, hai đứa vốn còn hớn hở lập câm nín.
Tần Thư Phàm vừa nghe đến bài tập tăng gấp đôi, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú liền tái xanh thấy rõ.
Cậu kéo Mẫn Mẫn, không ngoái đầu lại chạy một mạch.
Nghĩ lại đó, tôi bắt đầu thấy hơi nó .
Tần Thư Phàm đúng kiểu trẻ con lắm mồm, nói máy, tôi nó lại chạy bắt tôi làm bài kiểm tra đáp án.
Hồi trước còn là sinh thì ra đường gặp thầy cô.
Bây giờ làm giáo viên rồi, lại ra đường gặp sinh.
Tôi không do dự mà lập quay lưng, ngẩng đầu nhìn lên trời khoảng 45 độ, rồi cúi đầu nhìn mũi chân.
Giả vờ không nhìn thấy nó.
Kết quả là càng cái gì càng dính cái đó.
“Cô giáo Tiểu !”
Tần Thư Phàm vẫn nhìn thấy tôi.
Cậu vừa vẫy tay vừa chạy lạch bạch gần.
“Trùng hợp ghê đó cô giáo Tiểu !”
Sau đó giọng cậu đột ngột trở nên căng thẳng:
“Cô không phải chờ bạn trai đấy chứ?”
“……”
Tôi bất đắc dĩ day day huyệt thái dương.
Quan sát một lúc, tôi phát hiện bên cạnh cậu không có người lớn .
Nhìn đồng hồ điện thoại, đã bảy giờ rưỡi tối, dù là mùa hè thì trời cũng gần tối hẳn rồi.
Tôi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cậu , hơi lo lắng hỏi:
“Em làm gì ở thế? Sao còn chưa nhà? Ba mẹ rồi?”
Tần Thư Phàm giơ đồng hồ thông minh lên, mím môi, ánh mắt kiên đáp:
“Em trông thì có vẻ là chưa nhà, nhưng ra là bảo vệ tình yêu của anh em… và cả mạng của em nữa!”
Tôi bị câu nói đậm chất ‘trung nhị’ này của nó làm cho sét đánh ngang tai.
Nhưng thấy cậu nhỏ xíu một mình đứng , tôi vẫn nhịn không được mà dặn dò:
“Ba mẹ em có biết em ra một mình không? Trời tối rồi, không an toàn , mau nhà .”
Tần Thư Phàm lắc đầu, chỉ tay phía xe sang bóng loáng đỗ bên đường:
“Không sao cô giáo Tiểu , xe nhà em và tài xế ở đó.”
Tôi: “……”
Nói xong, nó lại tiếp tục cúi đầu nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ thông minh.
Lúc này tôi mới nhớ ra – tôi đến để gặp người bán trả lại máy , hình vẫn chưa thấy mặt .
Anh bảo khi tôi đến rồi thì gọi điện.
Thế là tôi lấy điện thoại ra, bấm số anh từng gửi.
Ngay giây sau đó.
đồng hồ thông minh tay Tần Thư Phàm… đổ chuông.