Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi đoán bà ta đang nghĩ về căn nhà . Còn có bà tôi có lại di chúc gì không.
Căn nhà của bà tôi đúng là miếng bánh thơm ngon.
Bà đúng là liệu sự thần.
Tôi nhớ ngày cuối đời của bà, bà từng nói với tôi:
“Đừng có chủ quan, khi bà chết, con mau chóng cầm di chúc đi xử lý căn nhà . Nếu không con gái bà, chắc chắn sẽ lại gây chuyện, gây phiền phức cho con.”
Bà ơi, có phiền phức không trốn tránh được. Sớm muộn gì họ cũng sẽ .
Bây giờ chuyện căn nhà xong xuôi, nếu bà ta dám đến gây chuyện, tôi vừa hay có tính toán cho rõ ràng, món nợ mà bà ta tính kế tôi năm qua.
Suốt quãng đường về nhà An Khánh im lặng. Cảm giác bẽ mặt hôm nay có lẽ còn nghiêm trọng hơn ngày cưới mà tôi mang đến cho anh ta.
Về đến nhà, mẹ chồng ân cần nhìn chúng tôi: “Thế , An Khánh con bố mẹ Diểu Diểu nói chuyện thế ? Có nhắc đến chuyện nhà cửa không?”
An Khánh lắc .
Tôi theo vào nhà, nói ngắn gọn với mẹ chồng, lần này đi không bàn được gì . Ngược lại còn cãi nhau.
tối, tôi đẩy đẩy An Khánh đang lên giường: “Thế , anh còn làm con rể nhà giàu không?”
An Khánh phản bác, anh ta không là con rể ở rể.
Nghĩ đến ánh mắt khinh thường lời chế giễu liên tiếp hôm nay, An Khánh buồn bã lắc .
Tôi anh ta: “Anh là một người kiêu ngạo, em thấy anh cũng không nuốt nổi bát cơm mềm này đâu. Chăm chỉ làm việc vẫn tốt hơn.”
“Anh đừng thấy 200 vạn là nhiều, với mức tăng lương hàng năm của anh, không đến mười năm, anh cũng có tích lũy được vốn ban .”
“Đợi thêm vài năm nữa, anh sẽ phát hiện ra, tiền tự mình kiếm được mới là thơm nhất.”
An Khánh cũng không có nghe lọt tai không, im lặng gật .
liên tiếp đả kích, người duy nhất an ủi động viên anh ta, lại là người vợ bị anh ta tính kế là tôi.
Đừng nói anh ta cảm thấy khó chịu. Chính tôi cũng cảm thấy mình quá lương thiện .
05.
Tôi hoàn toàn yên vị ở nhà An Khánh.
sáng khi tôi thức dậy, chồng đi làm . Mẹ chồng vẫn không mấy quan tâm đến tôi, cũng không gọi tôi dậy.
khi nghỉ việc, mỗi ngày có ngủ đến khi tự tỉnh, tôi quá thích cuộc sống vậy .
Bước ra từ phòng tắm chật hẹp, tôi vui vẻ chào mẹ chồng đang ngồi trên ghế sofa.
“Mẹ, hôm nay mẹ ăn gì, con đi mua cho mẹ.”
Mẹ chồng cố gắng gượng , khoanh tay trước ngực, lo lắng đi đi lại lại nhà.
Tôi thấy bà ta vậy nên tự mình ra ngoài.
Tiền hoa hồng tháng tiên của tôi về, vừa hay ra ngoài tiêu xài.
Làm bà nội trợ toàn thời gian chuẩn bị tốt ba bữa cơm một ngày.
Tôi đi siêu thị mua một túi lớn rau củ quả thịt, về nhà làm cho mẹ chồng một bữa trưa thịnh soạn.
Đợi mẹ chồng ngồi xuống ăn được vài miếng thì tôi mới động đũa ăn.
Ừm, tay nghề nấu ăn của tôi vẫn không tệ.
Ăn cơm xong tôi rửa bát, không mẹ chồng giúp đỡ một chút .
Đến chiều, tôi lại tươi kéo mẹ chồng ra ngoài đi dạo.
khu, bà cô tầm tuổi mẹ chồng tôi thật không ít. chiều, bà cô nói chuyện phiếm, con dâu nhà bà, con dâu nhà tôi.
Tôi cũng không rảnh rỗi, cũng cùng họ tán gẫu chuyện gia đình. Kể về tình hình nhà tôi.
Đối , đương nhiên tôi hết lời khen ngợi chồng tôi có trách nhiệm, có chí tiến thủ, tôi yên tâm làm một bà nội trợ toàn thời gian. Chiều chuộng tôi một nàng công chúa.
Nhắc đến mẹ chồng, tôi cũng không tiếc lời bày tỏ, hiếu thuận với mẹ chồng thật tốt, hầu hạ bà ấy thật thoải mái.
Chỉ một chiều, mấy bà cô này khen tôi không ngớt.
Không ngừng khen tôi trước mặt mẹ chồng, nói con dâu tôi hiếm có.
Mẹ chồng không nói được câu , về nhà chỉ thở dài.
Tôi lướt điện thoại, lòng cảm thấy hết sức buồn .
Không ngờ mẹ chồng này lại thích suy nghĩ lung tung vậy. Đừng có mà buồn rầu đến mức trầm cảm đấy.
Lại qua hai ngày, khi tôi đang phơi quần áo nhà, mẹ chồng vội vàng chạy về nhà túm lấy tôi.
“Con dâu, xảy ra chuyện . Mẹ vừa đi dạo dưới lầu, nghe thấy có một bà chị giàu có đang hỏi thăm An Khánh khu, họ còn nhắc đến tên con.”
Tôi hỏi bà ta: “Có còn dẫn theo một thằng nhóc mười sáu, mười bảy tuổi không?”
Mẹ chồng gật : “Thằng nhóc mồm miệng không sạch sẽ, mấy bà chị khu bị nó đắc tội. Nó gọi người ta là đồ già không chết.”
là một thằng nhóc được nuông chiều từ bé, ngỗ ngược ngang tàng.
Chưa nói được hai câu thì chuông cửa vang lên.
Mẹ chồng nhìn ra phía cửa. Tôi trực tiếp đi qua, mở cửa lớn.
Nhìn thấy Dương Cầm Cầm đứa con trai bảo bối , tôi không hề ngạc nhiên chút .
“Chị, chị làm bọn em tìm mãi. Nhà nghèo kiết xác này của chị có nước ngọt không? Em loại em hay uống.”
bĩu môi đi vào, nhìn thấy tủ lạnh liền mở ra lục lọi.
Dương Cầm Cầm không quản con trai, nhíu mày nhìn tôi: “Mày căn nhà của bà mày à?”
Tôi gật : “ .”
Dương Cầm Cầm giận tím mặt: “Căn nhà xét về quyền thừa kế thì tao đứng hàng . Chuyện mày tự ý nhà tao có không so đo. Nhưng bây giờ, mày giao tiền nhà cho tao.”
không tìm thấy thứ mình uống, cầm một quả táo, cũng xáp lại: “Chị, sao đến giờ chị vẫn chưa hiểu rõ. Người thừa kế nhà họ chỉ có mình em. Cho dù là tài sản của bố, hay của mẹ, này tất là lại cho em.”
Nhìn thằng nhóc ngông cuồng Dương Cầm Cầm hống hách, tôi lạnh.
“Bà tôi lập di chúc, lại căn nhà cho tôi. Tôi có văn bản công chứng, còn có video công chứng.”
“Việc sang tên, mua căn nhà hợp pháp, hợp lệ. Tôi không , đồ của tôi, làm sao lại thành đồ của người.”
Mẹ chồng lúc này mới hoàn hồn, há hốc mồm kéo tôi: “Con dâu, mẹ con đến đây là cướp căn nhà mà con được thừa kế sao?”
Tôi gật , nhìn mẹ chồng, vẻ mặt đáng thương.
“Nhà . Bà ta cướp không chỉ là của con, mà còn là của mẹ An Khánh nữa.”
“Mẹ đấy, số tiền tuy bây giờ không động vào được. Nhưng đợi đến lúc lấy ra chẳng là lại cho đời sao. Mẹ nói xem, con con trai mẹ kết hôn , đời của con, là ai của mẹ?”
Mẹ chồng vẻ mặt tinh ranh, lập tức hiểu ra. là cháu nội của bà ta.
Bây giờ lại có người đến tận nhà chiếm đoạt tài sản của cháu nội bà ta, chuyện này không được.
lúc nhất thời, mẹ chồng còn kích động hơn tôi: “Nhà chúng tôi không hoan nghênh bà, người mau cút đi.”
không tin nổi nhìn tôi mẹ chồng: “Ai thèm cái nhà ống này của người, đồ nhà quê nghèo kiết xác đáng sống ở cái nhà rác rưởi này, đến biệt thự riêng còn không mua nổi.”