Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4foAuX92ez

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
ơi, có người đang gõ cửa.
Bé gái ba tuổi chỉ vào cánh cửa đang đóng chặt, nơi đó truyền đến tiếng gõ chậm rãi và có nhịp điệu. Nhưng rõ ràng là tôi đã trái cửa rồi mà, hơn nữa đây là tầng hai mươi ba.
Con yêu, không có ai gõ cửa cả.
Tôi run giọng an ủi con, nhưng lại thấy tay nắm cửa đang chậm rãi xoay. Điều kinh hoàng là, đúng khoảnh khắc tiếng gõ lại, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
Tô Uyển, cửa đi, anh về rồi.
Đó là giọng của chồng tôi – người đã mất cách đây năm năm.
Tôi tên là Tô Uyển, năm nay hai mươi tám tuổi, là một nhà thiết kế đồ họa.
Năm năm , chồng tôi – Giang Thành – qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi, để lại tôi cùng con gái mới sinh – Giang Tiểu Ngư – nương tựa vào nhau.
Sau khi anh ấy mất, tôi chuyển ra khỏi căn nhà từng là tổ ấm của tôi, đưa con đến sống trong một căn hộ ở trung tâm thành phố.
Tầng hai mươi ba, tầm nhìn thoáng đãng, ánh sáng đầy đủ, tôi tưởng rằng nơi đây sẽ cho hai con một khởi đầu mới.
Nhưng đầu ba tháng , chuyện kỳ lạ liên tục xảy ra.
Lần đầu tiên là vào hai giờ sáng, tôi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Tiếng gõ rất có nhịp, ba cái rồi , ba cái rồi – y hệt thói quen của Giang Thành mỗi khi về nhà.
Tôi chắc là hàng xóm gõ nhầm cửa, liền dậy nhìn qua mắt mèo – bên ngoài tối đen như mực, không thấy gì cả.
Lần thứ hai là vào sinh nhật ba tuổi của con gái. Khi tôi đang làm bánh sinh nhật trong bếp, đột nhiên nghe thấy tiếng TV phòng .
Bước ra xem thì thấy TV đang bật và đang chiếu kênh quân sự – kênh yêu thích lúc sinh thời của Giang Thành.
Điều khiển nằm ngay trên bàn trà, còn Tiểu Ngư thì đang ngủ trong phòng. Tôi đã kiểm tra kỹ – TV không hề cài đặt hẹn giờ, và điều khiển cũng không có dấu hiệu bị bấm.
Nhưng lần khiến tôi lạnh sống lưng là lần thứ ba.
đó, tôi đang phơi quần áo ngoài ban công thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân phía sau. Quay lại nhìn, tôi thấy một người lờ mờ đang di chuyển trong phòng .
Tôi dụi mắt, đó đã biến mất. Nhưng không khí lại thoang thoảng mùi nước hoa Cologne – đúng là mùi nước hoa quen thuộc của Giang Thành.
Tôi đầu nghi ngờ liệu có đang vấn đề tâm lý. Nỗi đau mất chồng, áp lực nuôi con một , công việc cũng đầy trắc trở – liệu tất cả có đang khiến tôi sinh ảo giác?
Tôi đi khám bác sĩ tâm lý, làm đủ mọi kiểm tra, kết quả cho thấy tôi hoàn bình thường. Bác sĩ nói có thể là do tôi quá nhớ thương chồng, dẫn đến ám thị tâm lý.
Nhưng chuyện xảy ra tối nay đã phá vỡ mọi lời tự trấn an của tôi.
Mười giờ tối, sau khi dỗ Tiểu Ngư ngủ, tôi đang chuẩn bị rửa mặt thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa quen thuộc. Ba cái, rồi . Ba cái, rồi – y như thói quen của Giang Thành ngày xưa.
Tôi rón rén bước đến gần cửa, nhìn qua mắt mèo – ngoài kia vẫn là một khoảng tối đen.
Ai ?
Tôi khẽ hỏi.
Tiếng gõ lại. Nhưng ngay sau đó, tôi nghe thấy một giọng nói khiến thân tôi nổi da gà:
Tô Uyển, là anh. Anh về rồi.
Là giọng của Giang Thành! xác là giọng của anh ấy!
Chân tôi đầu run, tay nắm chặt lấy tay nắm cửa. Không thể – Giang Thành đã mất năm năm rồi, mắt tôi nhìn thấy anh ấy được chôn cất.
Không thể , anh không phải là Giang Thành!
Tôi run rẩy nói.
Bên ngoài im lặng vài giây. Rồi giọng nói ấy lại vang lên:
Uyển Uyển, anh biết em sợ. Nhưng anh thật sự đã quay về. Anh có chuyện muốn nói em.
“Uyển Uyển” là biệt danh ngày xưa anh gọi tôi. Ngoài anh ra, chưa từng có ai gọi tôi như thế.
Tim tôi đập thình thịch, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Lý trí bảo tôi đây là một trò đùa ác ý, nhưng giọng nói ấy, ngữ điệu, cách ngắt nhịp – tất cả đều giống hệt Giang Thành.
anh thật sự là Giang Thành, nói cho tôi biết, lần đầu tiên ta nhau là ở đâu?
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, dùng một câu hỏi chỉ hai người tôi biết để thử đối phương.
Lần này, bên ngoài im lặng lâu hơn. Tôi cứ tưởng hắn đã rời đi. Nhưng rồi giọng nói ấy lại vang lên:
Quán cà phê. đó trời mưa. Em mặc váy trắng, cầm theo một cuốn tiểu thuyết của Murakami.
Máu trong người tôi như đông cứng lại.
Câu trả lời… hoàn xác.
Bảy năm , vào một ngày mưa, tôi ngồi đọc sách trong quán cà phê gần trường đại học. Giang Thành vì tránh mưa mà bước vào, và tôi quen nhau đó.
Chi tiết ấy, tôi chưa từng kể ai.
Còn nữa không? – Giọng nói ngoài cửa tiếp tục vang lên – Em muốn biết thêm bằng chứng không?
Lần đầu tiên ta hôn nhau là dưới tán cây ngô đồng trong khuôn viên trường. đó em buộc tóc đuôi ngựa, khóe mắt có một nốt ruồi nhỏ.
Nhẫn cưới của ta có khắc chữ “Mãi mãi bên nhau”.
Tiểu Ngư chào đời, em đau đến mức cào rách tay anh, rồi khóc mà nói xin lỗi.
Mỗi chi tiết đều xác đến rợn người – chuyện đó chỉ có Giang Thành mới biết được.
Tôi ngồi bệt xuống sàn, nước mắt trào ra không cách kiểm soát nổi. Đây rốt cuộc là chuyện gì ? Giang Thành thật sự đã quay về? Hay có ai đó cố tình đùa ác tôi?
Giọng nói ngoài cửa trở nên dịu dàng:
Uyển Uyển, cửa đi. Anh biết em có rất nhiều thắc mắc, anh sẽ giải thích cho em nghe.
Tôi lảo đảo đứng dậy, đưa tay định cửa. Nhưng đúng lúc đầu ngón tay vừa chạm vào ổ , phòng của Tiểu Ngư đột nhiên vang lên tiếng khóc:
ơi! ơi!
Tôi vội chạy vào phòng con, thấy con bé đang ngồi trên giường, mặt đỏ bừng, ánh mắt đầy sợ hãi.
Sao con yêu?
Tôi ôm lấy con, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi.
ơi, có một chú xuất hiện trong giấc mơ của con. Chú ấy nói chú là ba của con, nhưng chú ấy trông đáng sợ lắm…
Tiểu Ngư nức nở nói.
Tim tôi như rơi xuống đáy vực.
Tiểu Ngư chưa từng Giang Thành, vì lúc anh ấy mất, con bé mới chỉ vài tháng tuổi. Sao nó có thể mơ thấy một người đàn ông tự xưng là ba ?
Điều càng khiến tôi thấy rợn người hơn là – khi bế con trở ra phòng , ngoài cửa hoàn im ắng.
Tôi nhìn qua mắt mèo – hành lang trống trơn, không một người, ánh đèn cũng lờ mờ hơn bình thường.
Nhưng dưới khe cửa, tôi phát hiện một mảnh nhỏ.
Tôi cẩn thận nhặt lên. Trên đó, bằng bút mực xanh, là dòng chữ:
“Tối mai, chờ em ở chỗ cũ. Nhớ, chỉ được một em đến.”
Chữ viết – là nét chữ của Giang Thành.
Tôi cả đêm không tài chợp mắt.
Tờ đặt trên tủ đầu giường, dưới ánh đèn ngủ nhạt nhòa, nét chữ ấy vừa thân thuộc, vừa khiến tôi rùng .
Chữ của Giang Thành rất đặc biệt – nét mạnh, bố cục chặt chẽ, đó là thói quen được rèn năm tháng ở trường quân đội.
Tôi từng đùa rằng anh viết chữ như khắc đá, anh chỉ cười nói viết như mới có khí lực.
Nhưng lúc này, cái khí lực ấy lại khiến tôi thấy sợ hãi.
Sáng sau là thứ Bảy, tôi không đi làm.
Tiểu Ngư ngồi chơi xếp hình trong phòng , còn tôi thì ngẩn người trên ghế sofa, trong đầu cứ lặp đi lặp lại chuyện xảy ra tối qua.
Liệu có khả năng là ai đó đang trêu chọc tôi?
Nhưng ai có thể biết rõ bí mật giữa tôi và Giang Thành đến mức ấy? Ai lại có thể giả giọng anh giống y như thật?
Hay là tôi thật sự ảo giác? Nhưng tờ là thật, giấc mơ của Tiểu Ngư cũng không thể do tôi tưởng tượng ra được.
Còn một khả năng nữa – Giang Thành thật sự đã quay lại.
Nhưng điều này thì hoàn không thể giải thích được theo khoa học. Người chết không thể sống lại – đó là lẽ thường.
Tôi cầm lấy điện thoại, do dự rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định gọi cho người bạn thân của Giang Thành – Lý .
Uyển Uyển? Gọi cho anh sớm thế, có chuyện gì sao? – Giọng Lý vẫn còn hơi ngái ngủ.
Anh … em muốn hỏi anh một chuyện.
Tôi cố giữ giọng bình tĩnh.
khi Giang Thành mất, anh ấy có biểu hiện gì bất thường không? Hoặc… có từng nói gì lạ lùng anh không?
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi giọng Lý trở nên nghiêm túc:
Sao tự dưng lại hỏi thế? Có chuyện gì à?
Không có gì đâu, chỉ là… dạo này em hay mơ thấy anh ấy, nên muốn biết thêm một chút. – Tôi nói dối.
Lý khẽ thở dài:
Thật ra, mấy ngày khi xảy ra tai nạn, Giang Thành đúng là có hơi lạ.
Anh ấy từng nói cảm thấy có người theo dõi, còn dặn anh là có chuyện gì xảy ra anh ấy, phải bảo vệ em và Tiểu Ngư cho bằng được.
Lúc đó anh cứ chắc là do áp lực công việc, nhưng giờ lại…
lại sao? – Tôi căng thẳng hỏi.
Giờ lại, có thể anh ấy thật sự phải chuyện gì đó. Uyển Uyển, em chắc chắn không có chuyện gì chứ? có người quấy rối em, định phải nói anh.
Tôi do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn quyết định không kể cho Lý chuyện tối qua. Anh ấy chắc chắn sẽ tôi bị hoang tưởng.
Không sao đâu anh , chỉ là… em nhớ anh ấy quá thôi.
Sau khi cúp , đầu óc tôi càng rối bời.
Giang Thành lúc sống thật sự đã rắc rối gì sao?
Cái chết của anh… có thật chỉ là tai nạn?
Buổi chiều, tôi đưa Tiểu Ngư xuống công viên dưới khu chung cư chơi.
Con bé chơi cầu trượt rất vui, còn tôi thì ngồi trên ghế dài nhìn con, tâm trạng cũng nhẹ nhõm đi đôi chút.
Nhưng khi tôi vô tình ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ nhà , tôi đã thấy một cảnh tượng khiến thân lạnh toát.
Tầng hai mươi ba, sau khung cửa sổ phòng , có một người đang di chuyển.
Tôi vội rút điện thoại ra, ứng dụng theo dõi camera. Tôi đã lắp vài chiếc camera trong nhà, chủ yếu để tiện theo dõi an của Tiểu Ngư mỗi khi tôi đi ra ngoài.
Khi hình ảnh camera phòng , tôi nhìn thấy một người mờ mờ đang đi lại trong đó.
Do ánh sáng mờ nên tôi không thấy rõ mặt, nhưng qua dáng đi và chuyển động, tôi có thể đoán được đó là một người đàn ông.
Tay tôi đầu run, suýt nữa làm rơi điện thoại.
Trong nhà rõ ràng chỉ có tôi và Tiểu Ngư, mà hiện giờ cả hai con đều đang ở dưới công viên.
người đó là ai? Làm cách hắn ta vào được nhà tôi?
Tôi lập tức bế Tiểu Ngư chạy đến thang . phút chờ đợi trôi qua dài như cả thế kỷ, tim tôi đập thình thịch như trống trận.
Cuối cùng thang cũng tới.
Tôi lao vào, bấm nút tầng 23. Trong suốt quá trình đi lên, tôi không rời mắt khỏi màn hình điện thoại.
Nhưng lúc này, người trong camera đã biến mất.
Khi cửa thang ra, tôi cẩn thận bước tới cửa nhà.
Cửa vẫn , không hề có dấu hiệu bị cạy phá.
Tôi dùng chìa cửa bước vào. Trong phòng , không một ai.
Mọi thứ vẫn y nguyên như lúc tôi rời đi.
Nhưng trong không khí lại thoang thoảng một mùi quen thuộc – mùi nước hoa Cologne của Giang Thành.
Tôi lục soát khắp nhà – từng phòng, kể cả ban công và bếp – không tìm thấy ai.
Tất cả cửa sổ đều được chặt, không thể có ai bên ngoài vào được.
Điều kỳ lạ là – tờ trên tủ đầu giường đã biến mất.
Tôi chắc chắn sáng nay khi ra ngoài, tờ vẫn còn ở đó.
nói chuyện đêm qua có thể là ảo giác, thì gì xảy ra nay – tôi nên lý giải thế đây?
Tám giờ tối, sau khi dỗ Tiểu Ngư ngủ, tôi đầu suy về dòng chữ trên tờ :
“Tối mai, chờ em ở chỗ cũ.”
“Chỗ cũ” là ở đâu? Tôi và Giang Thành có rất nhiều nơi từng lưu giữ kỷ niệm – quán cà phê, công viên, rạp chiếu phim…
Nhưng đâu mới là “chỗ cũ” mà anh ấy nói đến?
Bỗng nhiên, tôi chợt nhớ ra một nơi – nghĩa trang thành phố.
Giang Thành được chôn cất ở đó, và tôi vẫn đến thăm anh mỗi năm vào ngày giỗ.
thật sự là anh trở về, thì khả năng cao là anh đang chờ tôi ở đó.
Nhưng… tôi thật sự dám đi sao?
Mười giờ đêm, tôi đưa ra một quyết định khó khăn.
Tôi gọi điện cho bà Vương – hàng xóm ở căn hộ bên cạnh – nhờ bà trông Tiểu Ngư giúp vài tiếng.
Bà là người rất tốt bụng, thường xuyên giúp tôi chăm Tiểu Ngư, và lần này bà cũng không hỏi gì, lập tức đồng ý.
Tôi thay một bộ đồ đen, mang theo đèn pin và thiết bị điện để phòng thân, chuẩn bị đến nghĩa trang thành phố.
Nhưng đúng lúc bước ra cửa, tôi chợt do dự.
người ngoài kia thật sự là Giang Thành – tại sao tôi phải sợ?
Còn không phải, chẳng phải tôi đang tự đưa vào nguy hiểm sao?
Đúng lúc tôi còn đang lưỡng lự, điện thoại bỗng vang lên.
Là một số lạ.
Tôi – và giọng nói quen thuộc ấy vang lên:
Uyển Uyển, em đang ở nhà à? Anh đang đợi em ở nghĩa trang rồi.
Tay tôi run lên bần bật, giọng nói trong điện thoại rõ ràng đến mức cứ như Giang Thành đang đứng ngay bên cạnh.
Anh… anh thật sự là Giang Thành sao? – Tôi hỏi, giọng khẽ như muỗi kêu.
Anh biết rất khó để em tin. Nhưng Uyển Uyển, anh thật sự đã quay về.
Anh có chuyện quan trọng phải nói em. Là về sự thật cái chết của anh.
Sự thật cái chết? Tim tôi chợt trùng xuống.