Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g10Zf0g6q
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
Ngay lúc tôi đang ngập tràn hạnh phúc, định mở miệng nói Đoạn Hoài quay giọng nói vang lên, cắt ngang mọi cảm xúc:
“Sùi Hòa, cậu về bao giờ ?”
Cái tên Đoạn Hoài này, tinh dữ thần ?
Không thể vờ như không thấy được ?
Sùi Hòa bên cạnh vốn định lách qua cho lẹ, nghe thấy anh gọi liền run rẩy chân, lắp bắp:
“Hi~ Đoạn Hoài, … trùng hợp ghê.”
Tôi nhận được ánh cầu cứu từ ấy, phối hợp hỏi:
“Ha ha… trùng hợp thật.”
Đoạn Hoài mỉm :
“Ừ, đúng là quá trùng hợp. Nhưng người này là?”
Bên cạnh Sùi Hòa là người cao lớn, vòng ôm eo ấy, khí thế áp đảo.
Anh ta trưởng thành hơn hẳn so bọn tôi — chắc là “người kia” Sùi Hòa từng nhắc tới.
Nhưng không hiểu , ánh anh ta cứ dán chặt vào… bé .
Bé cưng vừa thấy định gọi, nhưng nuốt ngược lời vào trong, cắn môi im lặng.
Sùi Hòa giới thiệu sơ qua người đó lịch sự chúng tôi, giọng Trung chuẩn không cần chỉnh.
Chúng tôi khách sáo vài câu, nói rằng lúc nào rảnh sẽ tụ họp.
Bỗng anh ta chuyển hướng câu , bé cưng hỏi:
“Đây là trai hai người à? cứ chúng tôi không nói gì?”
Tôi và Sùi Hòa ở góc khuất, cùng lúc nuốt nước bọt cái “ực”, gượng gượng gạo.
Tôi thật sự sợ Đoạn Hoài buột miệng nói bé không phải tụi tôi.
Ngay lúc tôi định lên , Đoạn Hoài đã mở lời trước:
“Đúng , đáng yêu lắm đúng không?”
Anh còn lắc lắc bé cưng:
“Bé cưng, chú và .”
Bé cưng ngấn nước mình, rồi lí nhí:
“Cháu , chú…”
Nghe là muốn khóc theo luôn rồi.
Vài ngày không gặp , bé thực sự rất nhớ.
Những hôm ở nhà tôi, bé toàn gọi trong mơ, thậm chí còn lén lau nước .
Thằng bé còn nhỏ xíu đã biết kiềm chế, thương.
Sùi Hòa dịu dàng xoa đầu bé:
“Đúng là đứa trẻ ngoan.”
Bé cưng ngước lên , rồi đột ngột òa khóc:
“ ơi… hu hu…”
Bé gọi là thẳng vào Sùi Hòa nói, nụ trên mặt tôi và Sùi Hòa lập tức đông cứng.
Người bên cạnh ấy thoáng chút khó hiểu.
Chưa kịp để ai phản ứng, Đoạn Hoài đã nhanh bế bé lên:
“Đừng khóc, có bố ở đây rồi.”
“Xin lỗi, bé hơi không khỏe. Tụi tôi đưa bé về trước nhé. Sùi Hòa, có dịp rồi tụi mình gặp .”
Nói xong, anh ôm bé, nắm tôi quay người rời .
Bước chân anh nhanh như thể phía sau có ma đuổi .
Tôi biết… chắc chắn anh đã đoán phần nào rồi.
Về đến nhà, dỗ bé ngủ xong, chúng tôi phòng khách.
Đoạn Hoài ngồi xuống ghế, còn tôi đứng trước mặt anh.
Anh hừ , giọng không vui:
“Nói , bé cưng có phải là Sùi Hòa không?”
Tôi bối rối xoắn chặt ngón , lẩm bẩm:
“Anh đoán rồi còn gì…”
Đoạn Hoài bật rít:
“Còn muốn tôi nói gì nữa? Nếu nãy không phải tôi phản ứng kịp ? Giờ tính làm gì tiếp?”
Đúng …
Nếu để người kia phát hiện sự thật ?
Anh ta có giành lấy quyền nuôi không?
Sùi Hòa bị chắc gục luôn.
Tôi lập tức chuyển sang chế độ nịnh nọt, quỳ xuống bóp chân cho anh:
“Anh là người thông minh nhất, tốt bụng nhất, đẹp trai nhất vũ trụ.”
Đoạn Hoài mím môi, suýt bật nhưng cố nghiêm mặt:
“Nói người .”
Tôi hì hì:
“Người tốt làm đến cùng, mấy ngày tới anh giả làm bố bé cưng nha?”
Cuối cùng anh không nhịn được nữa, bật :
“Năn nỉ anh .”
Tôi:
“Năn nỉ anh đó~”
Anh nhẹ nhàng véo má tôi:
“Quay anh , anh sẽ giúp .”
Tôi bắt đầu do dự.
“Đường , anh muốn có đứa bé đáng yêu như .”
Tôi cắn môi, lưỡng lự.
“ , phòng vẫn còn treo ảnh cặp đôi mình chụp chung. Điều đó chứng tỏ còn tình cảm anh. Thôi cho anh cơ hội, được không?”
Tôi vẫn còn ngoan cố.
“ , không có , anh sống không nổi đâu.”
Tôi buột miệng:
“ anh chết thử cho coi .”
Đoạn Hoài im re luôn.
Tôi nói anh, lo xong Sùi Hòa rồi tính tụi mình sau.
Dù trong lòng có gấp đến đâu, anh hiểu — Sùi Hòa quan trọng hơn.