Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Em hợp sức cả gia đình, bày mưu hạ tình cổ của tôi.
Kết quả, anh ấy mê muội cô ta, chiều chuộng mức chẳng lý trí, biến em tôi thành vị ‘phu nhân tổng tài’ khiến bao người ghen tị.
tôi, một nữa trở thành bậc thang giúp cô ta bước đỉnh cao danh vọng.
Nhưng , tôi hoàn toàn chấp nhận điều .
Bởi của tôi không người bình thường — anh ta là một người dẫn xá.c vùng Tương Tây.
giấc mơ cuối cùng trong đời anh ta, chính là biến người anh ta nhất thành… kiệt tác vĩnh hằng.
1
đầu nhà tôi, ánh mắt của mẹ tôi liền sáng rực, em tôi liên tục biểu hiện thẹn thùng e ấp.
Bởi lẽ tôi – Tô Dung Chỉ, quá mức hoàn hảo.
Anh ấy sở hữu vẻ ngoài anh tuấn, khí chất lạnh lùng, dáng vẻ quyền uy hệt như bước ra từ một bộ phim truyền hình về tổng tài bá đạo.
Chiếc xe anh lái là Bentley trị giá hàng triệu, quà mang theo là thùng rượu Mao Đài phiên bản giới hạn một chuỗi vòng cổ kim cương lấp lánh.
Ngay tại chỗ, em tôi – Lâm Khả Hân – hoàn toàn bị cuốn hút.
Cô ta vội vàng trang điểm , thay một bộ váy đẹp nhất. Tô đôi môi đỏ rực không ngừng lượn lờ trước anh, cố tình tạo dáng tìm cớ tán tỉnh Tô Dung Chỉ bằng những câu vô thưởng vô phạt.
Thế nhưng Tô Dung Chỉ trong mắt chỉ có tôi. Anh cố ý giữ khoảng cách Khả Hân, luôn nắm tay tôi thật chặt không rời lấy một phút.
Khả Hân tức giận mức mày tái xanh, cố nén cơn giận đố kỵ trong lòng.
Tô Dung Chỉ rời đi, cô ta chỉ tay vào tôi hét : “Lâm Ngữ Đình, chị có ý gì vậy? Có chị nói xấu tôi anh Tô không? Sao anh ấy cứ tránh tôi mãi thế?”
Tôi sớm nhìn thấu tâm tư cô ta. Cô ta lúc nào chẳng vô lý, từ nhỏ lớn đều như vậy.
“Mẹ, làm gì có chị ta kiếm người tốt như vậy. Anh Tô chắc chắn chỉ đang đùa giỡn chị thôi!” Khả Hân quay sang mách mẹ.
Mẹ tôi chưa kịp tiếng tôi phấn khích cầm điện thoại tra cứu thông tin, reo :
“Tô Dung Chỉ đúng là người thừa kế tập đoàn Tô Thị, năm nay mới 27 tuổi, đúng là hoàn hảo!”
Tô Dung Chỉ là cái tên nổi tiếng ở Tô Hàng, tôi vừa hỏi thêm vài thông tin quan trọng liền dễ dàng xá.c thực thân phận của anh ấy.
“ giàu đẹp , đúng là tuyệt vời, không đòi sính lễ vài triệu phí lắm!” Mẹ tôi nghe vậy mày liền hớn hở, như thể thấy trước cảnh gia đình hưởng vinh hoa phú quý.
Trong lòng tôi cảm thấy khó chịu, nhắc họ tiết chế một chút.
mẹ nhìn nhau, hừ lạnh đầy mỉa mai.
“Bây giờ mày tìm giàu có, nên cánh cứng không?” tôi cộc cằn nói. Ông rất thích dùng câu mỗi muốn áp chế tôi.
Lúc trước, tôi làm thêm hè không đủ tiền gửi về nhà, ông cũng mắng tôi như vậy. Hoặc tôi không chịu mua điện thoại mới cho Khả Hân chỉ dùng cái cũ của cô ta, ông cũng sẽ nói câu .
Mẹ tôi định nói thêm nhưng bị Khả Hân kéo ra một góc thầm riêng. nói xong, bà quay bảo: “Ngữ Đình, em con nói đúng lắm. Con không giữ nổi người như Tô Dung Chỉ đâu. Người giàu đều thích phụ nữ đẹp, mẹ thấy Khả Hân cậu ấy rất xứng đôi.”
“Người của con, con cũng nhường em ấy sao?” Tôi bình tĩnh hỏi.
Hơn hai mươi năm nay, như thế xảy ra không biết bao .
Từ trái táo, bộ quần áo, công việc hay , tất cả đều nhường cho Khả Hân.
Chỉ cô ta xinh đẹp, hoạt bát, chiều, tôi chỉ là người chị mờ nhạt không ai quan tâm.
“Chị à, em cũng chỉ muốn tốt cho chị thôi. Sớm muộn gì Tô Dung Chỉ cũng sẽ bỏ chị, bởi chị không xứng anh ấy!” Khả Hân nhẹ giọng khuyên nhủ: “Chị hãy tạo cơ hội cho em anh ấy ở bên nhau. Đợi em anh ấy thành đôi, em nhất định không bạc đãi chị đâu!”
Tôi bật cười lạnh lùng, lắc đầu: “Không bao giờ!”
Tôi nói xong quay lưng bước đi, quyết không nhượng bộ.
“Mày dám đi, đi đừng quay !” tôi tức mức mày xám ngắt, tiếp tục mắng tôi ‘cánh cứng ’.
Mẹ tôi không vội mắng, bà nhìn tôi bằng ánh mắt đầy hiểm độc: “Nuôi mày hai mươi năm, mày nghĩ có thể bỏ đi dễ dàng thế sao?”
Thấy tôi bỏ ngoài tai những lời nói , bà hừ một tiếng đầy tự tin: “ Tô Dung Chỉ sẽ Khả Hân thôi, mày không muốn cũng nhường thôi! không do mày quyết định đâu!”
Giọng điệu của bà ấy tự tin như thể thực sự có cách khiến Tô Dung Chỉ thay lòng đổi dạ.
2
Tôi rời khỏi nhà không khóc, chỉ có cảm giác đè nén nặng nề.
phút chốc hoang mang, tôi tìm Tô Dung Chỉ, kể anh mọi . Tôi bảo rằng từ giờ có lẽ tạm trú ở nhà anh.
Đây cũng là đầu tiên tôi ngủ qua đêm ở đây.
Có lẽ tìm chỗ dựa, tôi mắt đỏ hoe hỏi Tô Dung Chỉ: “Anh sẽ em em sao?”
“Đồ ngốc , người anh là em. Điều em biết .” Tô Dung Chỉ ôm tôi thật chặt, mũi anh vùi vào mái tóc tôi, hít thở một cách tham lam.
“Anh em điều gì?” Tôi bắt đầu trở nên cảm tính, nhớ đầu tiên gặp anh trên phố anh chạy tới xin WeChat của tôi. Anh từng nói rằng tôi rất đặc biệt, ngay cả cách tôi phát tờ rơi cũng có nét đẹp riêng.