Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lúc nặng lúc nhẹ.
“Nguyện, vừa , này chúng ta cơ?”
“Yêu xa…”
Anh ôm mặt tôi, hôn chụt cái: “Yên tâm, anh tìm .”
Đêm nay dài đến lạ.
Mặt trăng nép rặng mây đen, và nghe thấy hết những lời mật ngọt bùi tai.Sáng sớm hôm , tôi cuộc bạn thân đánh thức.
“Bao giờ cậu ? Phòng nhân sự vừa gọi tớ, bảo xét thấy mấy qua cậu có biểu hiện xuất sắc nên đã quyết định đưa cậu vào danh sách ứng cử viên chức giám đốc sáng tạo đấy.”
Tôi ngồi bật dậy, sờ mái tóc rối bù .
“Tớ… ngay đây.”
Cúp máy, tôi sực nhớ nằm bên cạnh .
động tác quá mạnh, chăn kéo xuống tận eo, để lộ cơ bụng rõ nét.
hé mắt, nằm trên giường lười biếng nhìn tôi, hiểu kéo chăn lên che.
“ muốn nữa?”
Giọng anh khàn khàn lúc vừa thức giấc.
Tôi vội đưa mắt nhìn sang chỗ khác, hai tai đỏ bừng: “… vội…”
khẽ hừ tiếng, kéo chăn , nằm thẳng người lười biếng : “Được, thong thả.”
Tôi xuống giường bỗng dừng , mấy giây quay trở : “Thật … vẫn còn thời gian…”
…
Gần trưa, tôi mặc bộ sườn xám màu vàng, đứng dưới tầng đợi xe với .
Thật chúng tôi nên xuất phát vào nửa tiếng trước nhưng lóng ngóng vuốt tóc mất rất nhiều thời gian.
Tôi nhỏ giọng phàn nàn với anh: “Anh có thể luyện tập thêm được … Trễ hết việc …”
“Lần tới thế nữa.”
thản nhiên câu, lấy chiếc rung trong túi , nghe máy.
biết đầu dây bên kia chuyện gì, gương mặt vốn rất bình tĩnh bỗng trở nên khó coi.
“ vậy?”
Anh cất , vỗ vào lưng tôi, an ủi: “ , máy bay sắp cất cánh , chúng ta thôi.”
“Vâng.”
Tôi ngồi trong xe, định xem thì nắm cằm hôn.
“ , này… anh…”
Anh lạ, thậm chí còn giành lấy chiếc tôi.
Có thể là sắp xa nhau, anh nỡ.
Tôi chìm đắm trong sự dịu dàng anh đến khi chiếc xe chạy ngang qua quảng trường, trên màn hình tử phát tin tức.
Dù đã làm mờ nhưng tôi vẫn nhận đó là ảnh mười trước.
Tôi ngừng nhưng ôm vào lòng.
“Nguyện, đừng nhìn nữa.” Anh đưa tay lên che mắt tôi : “ cứ yên tâm châu u, mọi chuyện ở đây cứ giao hết anh.”
Thật cần nghĩ cũng biết đây là việc Hà Nhàn Quân làm.
Ảnh riêng tư như cái lồng nhốt tôi suốt mười qua.
đầu, tôi ngủ được, cứ sợ ngày nào đó hoàn toàn h uỷ d iệt trong những lời chỉ trích và cười nhạo người đời.
Mười , cuối cùng kẻ khơi mào mọi chuyện cũng chọn cách hướng mũi d ao phía tôi.