Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g10Zf0g6q
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chúng tôi đã thuận lợi sống chung với nhau, tôi rất thích giác này. Mỗi ngày khi tan làm nhà, cô ấy luôn đặt sẵn đồ ăn ngoài chờ tôi cùng ăn, tôi uống say cô ấy sẽ chăm sóc tôi.
Nhưng thời gian trôi qua, tôi bắt tham lam hơn, tôi không muốn kéo dài thêm , tôi muốn thẳng thắn nói với cô ấy rằng tôi thích cô ấy, tôi cô ấy sẽ đột ngột kết thúc hợp đồng nói cô ấy muốn rời .
Ngày hôm đó, tôi uống hai chai rượu trắng để lấy dũng khí tỏ tình với cô ấy. Sự im lặng của cô ấy khiến trái tim tôi nhảy lên tận cổ. Lúc tôi rằng cô ấy sẽ từ chối không cô ấy lại chủ động hôn tôi và tôi không mối quan hệ của chúng tôi sẽ tiến xa hơn đêm đó.
Sau đó, tôi hỏi cô ấy có hối hận không, cô ấy nói sẽ không bao giờ hối hận, lúc ấy, tôi muốn đưa cả mạng sống của mình cho cô ấy.
Ngày hôm sau, tôi đã đặt làm một chiếc nhẫn, tôi quyết định sẽ cầu hôn cô ấy khi cô ấy tốt nghiệp.
Nhưng đôi khi mọi thứ không diễn ra ý muốn, tôi và kể từ khi mới quen đã không hợp nhau, có lẽ là do không hợp từ trường. Anh ta biết tôi thích Tô Vân Sơ muốn tranh giành với tôi. Giờ anh ta còn mở công ty để cạnh tranh ác ý với tôi.
Ngày nhận chiếc nhẫn là lúc công ty của tôi đối diện với nguy cơ phá sản.
Khi trở nhà, tâm trạng cô ấy dường rất vui vẻ, thậm chí còn tự nấu ăn, mùi vị ngon hơn nhiều so với những món cô ấy nấu trước đây.
đến đống thức ăn thất bại trong bếp cùng vết thương trên cô ấy, tôi sau này vẫn đặt đồ ăn bên ngoài hơn, tôi không muốn cô ấy mệt mỏi thế, không muốn cô ấy thương những chuyện vụn vặt này.
Tôi không cô ấy lại nhạy với xúc đến vậy mới bất đắc dĩ nói ra tình hình của công ty.
Tôi biết khi nói ra sẽ làm cô ấy lo lắng nhưng không rằng cô ấy sẽ sự giúp đỡ từ , cho đến ngày tôi bận rộn đến sứt mẻ trán, tôi nhận được tin nhắn từ và một bức ảnh.
Trên bức ảnh, đang nắm Tô Vân Sơ, phía sau là cửa của một khách sạn.
Tôi đã hai ngày không ngủ, không nhà, chẳng quan tâm đến điều gì khác, càng không quan tâm đến hình tượng hiện tại của bản thân, chỉ muốn lao nhanh tới đó, đưa cô ấy .
Khi tôi đến, đang ôm cô ấy, tôi m.á.u dồn lên đỉnh , có chút choáng váng, tôi cô ấy sẽ sự không cần tôi , chỉ cầu mong cô ấy sẽ theo tôi nhà.
không cô ấy lại từ chối, tưởng rằng mình đã nghe nhầm tôi đã hỏi lại một lần . Cô ấy vẫn từ chối, từ chối nhà với tôi.
Tôi hoàn toàn hoảng loạn nhưng tôi chỉ là một kẻ hèn nhát, không dám hỏi thêm, chỉ có thể nói một loạt những lời nặng nề bỏ chạy mất dạng.
Sau khi nhà, tôi đã thay đổi mật khẩu căn hộ, dĩ nhiên là mang theo cả sự giận hờn.
reo lên, là cô ấy gọi đến, tôi thở phào nhẹ nhõm, muốn nghe xem cô ấy giải thích với tôi thế nào. Thực ra tôi hiểu rõ cô ấy, cô ấy sẽ không làm bất cứ chuyện gì phản bội tôi.
Tôi chỉ tức giận cô ấy đã sự giúp đỡ từ . chỉ là một tên điên, nếu có chuyện gì xảy ra với cô ấy phải làm sao, tôi không dám đến.
Không chiếc là đồ bỏ, chưa kịp nhấc máy đã hết pin tắt nguồn. Trong vài phút chờ đợi sạc mở nguồn, tôi chưa bao giờ lo lắng đến vậy, lo lắng đến mức chỉ vừa mở được máy tôi đã gửi mật khẩu mới của căn nhà cho cô ấy, tôi cô ấy bởi không được mà không quay lại .
reo lần , tôi tưởng là cô ấy nhưng không lại là đến giao đồ ăn, tôi bảo cô ta đặt ở cửa và vội vã tắt máy, nếu giữ máy Tô Tô sẽ không gọi được.
Rốt cuộc pin đạt mười phần trăm, tôi quyết định cô ấy.
Cửa bất mở ra, tôi kích động chạy vội phòng khách, đến giao đồ ăn đó sự bước trong, cô ta làm sao biết được mật khẩu.
Cô ta nói là tôi đã gửi cho cô ta, tôi vội kiểm tra , suốt những ngày qua ở công ty đều là này giao đồ ăn tôi đã lưu số của cô ta, ngoài Tô Tô ra số của cô ta đứng , lo lắng quá tôi đã gửi nhầm.
Tôi đổi lại mật khẩu và gửi cho Tô Tô.
Tôi sự không yên tâm, chuẩn ra ngoài Tô Tô nhưng giao đồ ăn đột nhiên ngăn tôi lại, cô ta đáng ghét, luôn làm cản trở công việc của tôi. Ban tôi muốn đuổi cô ta ra ngoài nhưng cô ta nói Tô Tô nhờ cô ta chuyển cho tôi thứ gì đó.
Một chiếc thẻ ngân hàng, nhận ra nó sự là của Tô Tô, tôi đã chất vấn cô ta sao lại có đồ của Tô Tô, cô ta nói đó là quà chia Tô Tô dành cho tôi.
Chia ? Quà? Mỗi từ tôi đều hiểu nhưng khi ghép lại, tôi có chút xa lạ, Tô Tô muốn chia với tôi? Tôi muốn cô ấy, để cô ấy nói rõ ràng trước mặt tôi nhưng lại thực sự nghe hai từ này từ miệng cô ấy.
Đúng, tôi chỉ là một kẻ hèn nhát, tôi chỉ dám lén nhìn từ xa.
Tôi biết cô ấy đang bày hàng vẽ chân dung để kiếm sống nhưng kinh doanh không mấy thuận lợi, tôi cô ấy gần đuổi ra khỏi nhà không trả nổi tiền thuê, tôi đã rất nhiều đến chỗ Tô Tô để vẽ chân dung.
Sau sự việc này, tôi lại bắt tăng ca để xử lý công việc của công ty, tôi phải phấn chấn lên để Tô Tô không phải làm việc vất vả vậy .
Cô ấy chính là toàn bộ động lực sống của tôi.
Tôi thành công và không động số tiền mà Tô Tô đã để lại. Tôi chuẩn một buổi cầu hôn bí mật nhưng lại cô ấy không còn yêu tôi . vậy, tôi ra một ý tưởng tồi tệ là nhờ giao đồ ăn đó giả làm bạn gái tôi tình cờ để Tô Tô nhìn , xem cô ấy sẽ phản ứng thế nào.
Chẳng đó lại là lần gặp mặt cuối cùng của chúng tôi, không chỉ có việc đó sai mà từ đã sai . Tôi , ngày đó khi tắt nguồn. Thứ tắt không chỉ là một cuộc gọi mà là cả cuộc đời của tôi và cô ấy.
Tô Tô đã mãi mãi rời xa tôi. Tôi ngồi trong phòng sắp xếp đồ đạc của cô ấy. Ở dưới đáy thùng rác, tôi một đống giấy vụn tò mò tôi ghép từng mảnh, từng mảnh lại với nhau.
“Thông báo trúng tuyển Học viện Mỹ thuật Florence”
ra, đêm đó, Tô Tô của tôi đã kiên quyết chọn tôi, là tôi đã phụ lòng cô ấy, là tôi đã làm tổn thương cô ấy. Có lẽ kiếp này cô ấy gặp phải tôi chính là một sai lầm.
Anh nguyện ý dùng phần tuổi thọ còn lại và vô số vòng luân hồi sau này để đổi lấy hạnh phúc, niềm vui, sức khỏe và sự thuận lợi cho em ở kiếp sau.
Tô Tô của anh.
Hoàn.