Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

8.

Tôi không ngờ anh ta lại mặt dày bám tới tận nhà.

Vòng tay mà tôi từng si mê nhiêu, giờ đây chỉ khiến tôi buồn nôn.

Tôi lập tức gạt phắt Tề Tử Hạo ra khỏi người,

cú thúc cùi chỏ mạnh đến mức khiến anh ta loạng choạng lùi về phía sau, va vào bàn ăn.

Chiếc lọ hoa rơi xuống, vỡ tan.

Nước và cánh hoa văng tung tóe khắp sàn.

Là bó hoa cát tường mà Tề Tử Hạo tặng tôi nhân kỷ niệm năm năm cưới.

Cũng thôi — đến kỳ hết hạn rồi.

Cũng như tình yêu của tôi, đã đến lúc vứt đi.

Tiếng vỡ của thủy tinh như đánh thức chút tỉnh táo cuối cùng mắt Tề Tử Hạo.

Anh ta ngơ ngác nhìn tôi, mắt như thể kẻ phản bội:

“Thịnh Hạ… thật định bỏ anh sao?”

sao lại đổi khóa, đổi mật mã?

Mọi thứ ở đây… là của <> ta> sao?

sao… lại đẩy anh ra ngoài?”

Đúng vậy.

Ngay sau thu thập đầy đủ chứng cứ,

việc đầu tiên tôi làm trở về căn nhà này chính là chuyển toàn bộ tài sản.

Tôi rất rõ — tiền cái nhà này là ai kiếm ra.

Tề Tử Hạo đã hút cạn tôi gần như lột một lớp da.

Vậy thì —

anh ta đừng hòng đụng vào bất kỳ thứ gì thuộc về tôi.

“Người phản bội tấm chân tình… thì xuống địa ngục.”

Anh ta còn định lại ôm tôi.

Nhưng chỉ một mắt của tôi — đã khiến Tề Tử Hạo khựng lại.

Anh ta luống cuống đứng chỗ, gãi đầu như kẻ phương hướng.

Một lúc lâu sau mới mở miệng, giọng đầy lo lắng:

của anh với Giang Vân… là ngoài ý muốn.

Là nhất thời hồ đồ. Anh chỉ cuốn lúc bốc đồng thôi.”

cùng… là do quá bận rộn.

Đã lâu rồi ta không đi chơi, không như trước kia ?”

“Anh chưa từng nghĩ đến đi xa hơn với Giang Vân.

Chỉ là… không kiểm soát ranh giới.

Là vì dạo này lạnh nhạt quá, anh mới điên lên, mới làm liều…”

không vạch mặt anh trước mặt người như thế.

Dù sao, này cũng chỉ là giữa hai vợ chồng…”

Tôi đứng yên nhìn anh ta thao thao bất tuyệt,

chỉ thấy… hãi.

Người đàn ông tôi từng yêu, từng chung giường suốt năm —

giờ đây sao lại xa lạ đến thế?

Tề Tử Hạo không còn là chàng trai hiên ngang, có mơ ước và mắt lấp lánh của ngày xưa .

Thay vào là một kẻ hèn nhát, ích kỷ, giả tạo nhưng lại luôn tự mình là đúng.

“Thịnh Hạ…

Rõ ràng trước kia ta tốt như vậy,

sao không thể coi như chưa từng có gì xảy ra?”

“Vợ ơi, anh xin

anh một cơ hội. Anh sẽ dùng cả quãng đời còn lại để bù đắp .”

Tề Tử Hạo — người luôn tự cao tự đại —

đã quỳ xuống trước mặt tôi.

Nhưng tôi lại… chỉ muốn bật cười.

Anh ta điều gì?

đi người mình yêu,

hay đánh cuộc yên ổn, ấm êm, không gánh vác trách nhiệm mà vẫn người khác lo từ A đến Z?

Tôi giơ tay.

Chát —

Cái tát giòn tan khiến khuôn mặt anh ta lệch sang một bên.

Lòng bàn tay tôi tê rát, nhưng trái tim thì vô cùng rõ ràng:

Tôi đã không còn yêu.

Tôi chỉ còn lại khinh bỉ.

tôi… thật không thể quay lại rồi.

Tôi không muốn yếu lòng.

Tôi ép mình giữ bình tĩnh, từng chữ như chém xuống:

“Tề Tử Hạo,

Việc tôi muốn ly hôn…

không là đang hỏi ý anh,

mà là đang thông báo.”

“Ngần ấy năm qua, tôi đã coi như tận tình tận nghĩa với anh.”

“Toàn bộ tài sản, tôi đã phân chia xong.

Phần của anh, tôi không lấy một đồng.”

“Còn nếu anh muốn dây dưa, muốn lằng nhằng ly hôn…”

“Tôi có thừa kiên nhẫn để kéo dài với anh đến cùng.”

Tôi nhìn khuôn mặt đang dần sụp đổ của Tề Tử Hạo, mím môi cười nhạt:

“Nhưng tôi khuyên anh giữ sức.

Vì từ cái ngày anh thay lòng đổi dạ —

ta đã xong rồi.”

Tôi ngưng một nhịp, rồi bổ sung thêm câu cuối, nhẹ như gió thoảng:

“À… còn . Phụ nữ đang mang thai thì thường nhạy cảm đấy.

Anh quan tâm cô ấy nhiều vào.”

Nếu như những lời trước còn mức Tề Tử Hạo có thể chịu đựng ,

thì chỉ riêng hai chữ “mang thai”,

đã khiến anh ta sụp đổ hoàn toàn.

Sắc mặt anh ta tái mét, môi run lên, mắt tràn đầy hoang mang:

Không thể tin.

Không thể chấp nhận.

Không thể chịu nổi.

Tốt.

Sụp đổ là đúng rồi.

Chỉ tất cả, anh ta mới bản thân từng có gì.

9.

Năm năm hôn nhân.

Ngẫm lại mới thấy —

Đằng sau cái gọi là “tâm hồn nghệ thuật” của Tề Tử Hạo,

qua chỉ là ích kỷ không đáy.

Anh ta giờ lo toan gì, giờ bận tâm gì.

Cuộc mỗi ngày chỉ xoay quanh việc đuổi thứ gọi là tự do của riêng mình.

Anh ta lấy danh nghĩa tình yêu, buộc tôi đứng sau lưng,

tham lam hút cạn mọi sức lực từ tôi, như thể là điều đương nhiên.

Anh ta không muốn tôi khổ,

tạm thời chưa sinh con.

Dù tôi lần tỏ rõ mong muốn, chuẩn kỹ lưỡng từng ,

anh ta vẫn luôn lảng tránh.

Giờ nghĩ lại —

qua là vì anh ta trách nhiệm,

ràng buộc, đi cảm giác tự do thoải mái.

Trẻ con gì chứ?

Với Tề Tử Hạo, trẻ con chính là ác mộng.

Mà Giang Vân – kẻ say mê anh ta đến mù quáng –

cũng không loại dễ nuốt.

thật,

cuộc ly hôn với Tề Tử Hạo, tôi từng nghĩ sẽ như một trận chiến tiêu hao dài hạn.

Không ngờ…

lại diễn ra một cách nhẹ nhàng đến bất ngờ.

Mỗi lần Tề Tử Hạo có ý định “giở trò”, muốn quay lại, muốn gây áp lực,

Giang Vân lập tức xuất hiện, giở hết bài khóc lóc – làm loạn – đòi chết trước mặt anh ta.

Cô ta không lúc là ở đâu, có ai xung quanh,

mặt mũi của Tề Tử Hạo ư? Cô ta không quan tâm.

Thật buồn cười.

Ly hôn là giữa tôi và Tề Tử Hạo,

mà cuối cùng tôi lại thành người đứng ngoài

nhìn hai người họ diễn hài với nhau.

Cái bụng của Giang Vân ngày một lớn dần.

Đối diện với thờ ơ đến tuyệt vọng của Tề Tử Hạo,

cô ta vẫn đau khổ, vật vã, vẫn dùng mọi chiêu trò quen thuộc để giữ anh ta lại.

Tôi nhìn cô ta vì tình yêu mà cuồng loạn,

lòng không khỏi thở dài.

Không đến cô ta thật “tất cả” rồi,

liệu còn có thể nở nụ cười như mơ hay không.

Ba tháng sau,

Tề Tử Hạo cuối cùng cũng gật đầu ký đơn.

Tề Tử Hạo đồng ý ly hôn.

Lần gặp mặt cuối cùng, cách lần trước chỉ vỏn vẹn hai tuần,

vậy mà nhìn anh ta, tôi có cảm giác…

anh ta đã già đi cả chục tuổi.

Gương mặt tiều tụy, mắt hoang mang như đi phương hướng.

Bên cạnh anh ta là Giang Vân, như một kẻ chiến thắng kiêu ngạo,

khoác chặt lấy cánh tay Tề Tử Hạo,

nhìn tôi với mắt không cũng hiểu:

<>“Cô không , thì tôi nhặt.”>

Cái bụng bầu nâng niu cẩn thận dưới lớp váy ôm sát,

làm tôi cũng không nhịn mà khẽ thở dài.

Thủ tục ly hôn diễn ra rất nhanh.

Không có tranh chấp. Không có nước mắt. Không còn gì để níu kéo.

Càng nực cười hơn là —

Giang Vân còn đích thân đi giám sát,

mắt không rời tôi nửa , như tôi đổi ý.

Tôi nhìn tờ giấy xác nhận ly hôn, chỉ cảm thấy lòng mình…

rỗng mà nhẹ.

Mối quan hệ năm năm, cuối cùng cũng khép lại bằng một nét bút.

Tề Tử Hạo – từng là cả tuổi thanh xuân của tôi,

giờ đây chỉ còn là một tên từng tồn hồ sơ dân .

Còn tôi —

cuối cùng cũng là một người phụ nữ tự do.

Vừa cầm giấy chứng nhận ly hôn trên tay,

Giang Vân đã không đợi nổi mà kéo Tề Tử Hạo ngồi phịch xuống quầy đăng ký kết hôn ngay cạnh .

Mặc kệ mắt kinh ngạc từ những người xung quanh,

cô ta ngồi sừng sững như một con gà trống chiến thắng, vỗ cánh gáy vang.

Tôi nhìn mọi thứ trước mắt, thoáng ngơ ngẩn.

Nơi này… tôi từng rất quen thuộc.

Năm năm trước, một cô gái ngây ngô từng vào đây,

tưởng rằng mình sắp có một cuộc đời viên mãn.

Năm năm sau, vẫn là nơi này,

nhưng cô gái ấy sẽ ra, bắt đầu lại một lần – là chính mình.

Tôi lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt,

không ngoảnh lại, ra khỏi cục dân chính.

Phía sau lưng, Tề Tử Hạo có lẽ đã định chạy

nhưng Giang Vân túm lại ngay.

Ngay sau , tôi nghe thấy tiếng cãi vã long trời lở đất.

Tôi mím môi cười khẽ.

Chúc mừng hai người, bắt đầu cuộc … gà bay chó sủa.

Bạn tôi từng không hiểu,

sao tôi có thể ly hôn nhẹ như không, bình thản như vậy.

Cô ấy ,

“Cậu từng yêu Tề Tử Hạo đến thế, đáng lý cũng hận anh ta đến tận xương.

Sao không khiến anh ta trắng, không khiến họ thân bại danh liệt?”

Nhưng sau này, thời gian đã cô ấy câu trả lời.

Đúng vậy.

Chính vì tôi từng yêu Tề Tử Hạo rất nhiều, tôi mới

cách nào khiến anh ta đau đớn nhất.

Sau ly hôn, cuộc của tôi trở lại với yên bình vốn có.

Không còn canh giờ nấu cơm, không nghe ai than vãn tiền nong, không lo người khác mộng mơ thay vì đi làm.

Tôi mới chợt nhận ra —

yêu chính mình mới là điều quan trọng nhất đời.

Năm năm đi lạc,

đủ rồi.

Bây giờ, tôi đang từng học lại cách chăm sóc chính mình,

từng chút một,

nuôi lớn lại một “tôi” đã từng bỏ quên.

đến niềm vui nho nhỏ cuộc hiện ,

thì có lẽ… chỉ còn cái tên Tề Tử Hạo và Giang Vân là đủ để khiến tôi bật cười.

Không tôi cố tình đi dõi hay quan tâm —

chỉ là cuộc của họ quá “giật gân”, khiến người ta khó mà không chú ý.

Lúc ly hôn, tôi để lại Tề Tử Hạo duy nhất một thứ:

xưởng vẽ.

Coi như chút “ban ân” cuối cùng.

Anh ta quý nó như bảo vật, tôi không nỡ lấy đi.

Nhưng sau thì sao?

Xưởng vẽ ấy vẫn tồn ,

nhưng càng ngày càng giống một trò cười.

Không đủ tiền mở triển lãm.

Không ai thèm mua tranh.

Tác phẩm thì rải rác vài tấm cũ kỹ, mấy ai buồn liếc mắt.

Thi thoảng có người đi ngang dừng lại,

câu của họ, cái tên “Tề Tử Hạo” lại xuất hiện.

“Ê, mày không à?

Chủ xưởng này chính là cái gã tra nam nổi đình nổi đám trên mạng mấy tháng trước đấy!”

Thế đấy.

Từng là “họa sĩ có mộng mơ”,

giờ trở thành tựa đề của mấy video bóc phốt trên Douyin.

Tùy chỉnh
Danh sách chương