Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi việc, tôi cầm số tiền tiết kiệm , ngồi lên máy bay Vân Nam.

Đang vào mùa du lịch cao điểm, Vân Nam đâu đâu cũng là du khách mặc váy hoa, khuôn ai nấy đều rạng rỡ nụ cười hạnh phúc.

thấy tôi chỉ đi một mình, trầm ngâm một lát rồi mới hỏi: “ thằng không đi cùng?”

Con trai không cho tôi tham dự mừng, tôi không khóc. Bị coi thường người ngoài, tôi cũng không khóc.

Nhưng chỉ một câu hỏi ấm áp của , nước mắt tôi đã không kìm tuôn rơi: “ chê mất , mừng của không cho đi, cho tên súc sinh Phú Hào con tiểu tam Lâm Tịch kia đi.”

cũng đỏ hoe mắt trong phút chốc: “ ơi là …”

“Hồi đó ai cũng khuyên đừng mang theo đứa bé. Thằng bé ông bà nội, thương, kiếm tiền. không nghe, vì chấp nhận ra đi tay trắng, vừa cha vừa mẹ nuôi khôn lớn.”

“Đứa nhỏ này, không hổ là con nhà lão , cũng vô tâm vô phế y như vậy.”

Tôi gục đầu vào vai , mặc cho nước mắt tuôn rơi, như thể muốn khóc cho cạn kiệt hết mọi tủi hờn.

Khóc đã rồi, tôi theo đi lang thang khắp các ngõ hẻm.

Khi đang ngồi ngay ngắn cửa tiệm một gái người địa phương tết tóc cho mình, gọi điện : “Mẹ! Cái phòng mình đặt , cho người khác dùng rồi?”

“Mẹ mau liên lạc với khách đi. dì Lâm đều rồi, khách khứa cũng lục đục rồi.”

lễ tân còn phòng đã đổi cho người khác, không đùa đấy chứ? Thực đơn sân khấu do chính tay mẹ với con chọn, ta chi ra sáu mươi ngàn tệ, thể thành của người khác ?”

Tôi nhìn mình trong gương với mái tóc tết đầy màu sắc, khẽ cười một tiếng: “Ồ, khách đó mẹ hủy rồi.”

không thể tin nổi: “Mẹ đùa cái gì vậy? Chủ nhiệm lớp các thầy bộ môn của con đều rồi, bạn bè của mấy bạn thân của dì Lâm cũng rồi. Mẹ hủy khách đi, con ?”

5

ư?

thì mặc xác .

Thấy tôi không trả lời, hít một hơi thật sâu: “Mẹ, con biết mấy hôm con mẹ không vui. Thôi , không con không muốn mẹ tham dự, là vì các thầy đều ở đó, mẹ xem, con không muốn mẹ khó xử thôi.”

“Không là mẹ đổi phòng cho con rồi đấy chứ? Hay là giúp con đổi sang một khách tốt hơn? Là Hạnh Viên hay Tinh Hồ? Mẹ mau đi, trời thì nóng, một đám người con đang đứng như trời trồng ở sảnh khách đây này.”

Chậc, tôi cũng thấy đúng là một thằng ngốc.

“Mẹ đã rồi, mẹ đã hủy.”

“Không chỉ ở khách , gói quay phim, chụp ảnh, bộ sản phẩm Apple mẹ đặt cho con, khóa học lái xe nữa, mẹ cũng hủy hết rồi.”

“Mẹ không hiểu tình cảm máu mủ ruột rà giữa con con. Mẹ tham dự mừng của con thì không ‘chỉn chu’, vậy thì hãy người thể cho con sự ‘chỉn chu’ đó lo liệu tất cho con đi.”

xong, tôi dập máy ngay lập tức, rồi cho số của vào danh sách đen.

Những ngày tiếp theo, tôi cùng cổ trấn Sa Khê ngắm hoàng hôn, lên núi tuyết Ngọc Long ngắm trời mọc, còn thuê xe đi hồ Lô . Tảo Dương Hoa lả lướt trên nước, khu du lịch hồ Lô tương đối vắng người, tôi thong dong dạo bước bên hồ, lần đầu tiên cảm nhận ý nghĩa của từ “tĩnh lặng”.

Những năm tháng ấy, tôi kéo theo , vì kiếm đủ tiền, vì mua nhà, vì mở tiệm bánh bao. Tôi luôn ở trong trạng thái căng như dây đàn. Giờ đây, không còn lo lắng chuyện học hành của con, tiệm bánh bao cũng quản lý lo liệu đâu ra đấy, tôi cuối cùng cũng thời gian ngắm nhìn từng đường vân của một viên sỏi.

Nhưng khoảnh khắc tươi đẹp luôn ngắn ngủi, quản lý chung cư gọi điện cho tôi, rằng căn hộ tôi đăng bán trên mạng đó, bây giờ người rất thích, cần tôi về thủ tục sang tên.

Tùy chỉnh
Danh sách chương