Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tiết Nhượng , không sao, ít nhất anh có ở đây, anh làm cho cô vui vẻ một chút! Những thứ này đều không có ý nghĩa gì, anh cũng cho như là mang đồ ăn cho mèo hoang dưới lầu. Không có đích, thuận tay thôi.
Cho đến họ bắt đầu ly hôn. Hứa Chu hiểu lầm hai người, anh cũng không giải thích. Một là, gần hai năm nay một số hành vi của Hứa Chu anh ngày càng nhìn không quen. Hai là, anh chỉ muốn biểu lộ thái độ, cô gái này đáng thương, anh đứng phía cô ấy!
Anh không tới ở Giang Tri Miểu. Anh là một người theo chủ nghĩa không kết hôn. Cho đến người vạch trần anh: “Cậu đang chơi một loại tình thầm mến sao?”
Anh thầm mến Giang Tri Miểu sao?
Anh thầm mến Giang Tri Miểu rồi!
Tiết Nhượng nhận rõ hiện thực mất hai ngày. Anh hít ngược một hơi khí lạnh: “Có chút muốn kết hôn, gì xảy ra?”
Tiết Nhượng và Giang Tri Miểu kết hôn vào năm thứ hai bọn họ yêu nhau. Hứa Chu cũng tới nhưng bị Tiết Nhượng ngăn ở ngoài: “Đừng vào, ngày vui của cô ấy, đừng làm cho cô ấy mất hứng!”
Hứa Chu mắng Tiết Nhượng dối trá, nói anh có mưu đồ đã lâu, nói anh không an lòng, nói bọn họ đã sớm thông đồng với nhau!
Tiết Nhượng thở dài: “Nếu không sợ phục bị nhăn, tôi thật muốn đánh cậu!”
Đi nửa đường, anh quay trở lại, nói với Hứa Chu: “Thật không có, cậu đừng sỉ nhục cô ấy!”
Đừng hành xử như cô ấy ngoại tình hôn nhân. Không làm như vậy. Giang Tri Miểu vô cùng sạch. Giang Tri Miểu là người bị bắt nạt.
Sau kết hôn Tiết Nhượng và Giang Tri Miểu vẫn sống thế giới hai người.
Tiết Nhượng không muốn có con, sau chủ nghĩa không kết hôn anh phát hiện thích chủ nghĩa không sinh con!
Mẹ anh nói anh muốn sinh thì sinh, không ép buộc anh. Dù sao thì anh nguyện ý kết hôn, đã là may mắn lắm rồi. Mẹ anh : Con dâu nhỏ hơn anh sáu tuổi, hẳn là có thể chăm sóc anh trước chết!
Nhưng thật thì Tiết Nhượng lại thấp thỏm. Anh không muốn giấu Giang Tri Miểu, nhưng cũng sợ cô không chấp nhận. Kết quả Giang Tri Miểu nghe xong “A” một tiếng: “Cũng đúng ý em, em cũng không muốn sinh!”
Thật ra thì Giang Tri Miểu cũng đang do dự nói với Tiết Nhượng như thế nào. Thật không tốt kết hôn với một người mà không có con với họ. Nhưng cô thực không có đủ tự tin để làm một người mẹ tốt. Nửa đầu cuộc đời của cô thật khốn khổ. Nửa sau cuộc đời cô có thể chữa khỏi cho đã là hạnh phúc lắm rồi.
Vấn đề quá nặng nề, nếu không thể đưa ra một câu trả thỏa đáng, cô thà không trả còn hơn. Nhưng may thay, hai người thực đã đạt thống nhất! Người duy nhất phê bình kín đáo này chính là Từ Khả.
“Cô tin anh ấy sao? Trước kia anh ấy cũng theo chủ nghĩa không kết hôn đấy! Nếu một ngày nào đó anh ấy lại muốn có con, cô phải làm sao? Đàn ông nào cũng có thể sinh.”
Đối với việc này Giang Tri Miểu bình tĩnh: “Trọng tâm chú ý của cô sai rồi, đây này là tôi không muốn sinh, anh ấy cũng không muốn, cho nên tôi thống nhất rồi kết hôn. Có muốn hay không là ý chí của anh ấy, không muốn là lập trường của tôi, tôi có thể thống nhất thì ở cùng một chỗ, không thể thống nhất thì tách ra. Chính là đơn giản như vậy!”
“Nhưng mà, không khổ sở sao?”
Giang Tri Miểu ngẩng đầu : “Vì sợ bị tổn thương, không muốn khổ sở, nên không bắt đầu sao? Tôi không thể sống cuộc đời hèn nhát !”
Nghe những này, Tiết Nhượng vui vẻ.
Cô gái nhỏ khóc lóc ngày ấy, cô gái nhỏ khổ sở ngày ấy, dường như đã trưởng thành.
Không phải, cô ấy vẫn đang dần trưởng thành!
Không ai có thể hạ gục cô ấy!
(–END–)
—–
TÍNH SỔ
——
tôi đính hôn với trai, tình của hắn nước, còn dẫn theo một cặp song sinh.
Ả tình khóc sướt mướt nói với tôi.
“Cô hận tôi thì cứ nhằm vào tôi đây này, nhưng mà tôi và Tần Dư yêu nhau thật lòng. Huống hồ bọn tôi đã có con với nhau rồi, tôi cô cũng không muốn làm kẻ thứ ba đâu đúng không?”
Đùa nhau đấy à…
Mượn ưu thế chiều cao, tôi nhìn từ trên cao xuống, đáp :
“Thứ nhất, tôi chỉ lại thứ thuộc . Thứ hai, tôi và Tần Dư ở nhau, hai người đã chia tay rồi, lại nói, giờ cô tới phá đám đính hôn của tôi nè, cô là kẻ thứ ba chứ.”
1
nhìn thấy Tần Dư ôm tình và cặp song sinh kia, tôi nở nụ .
Bởi vì tình của Tần Dư nhìn tôi, dường như đang nói, cô có gì mà kiêu ngạo, chẳng qua chỉ là một nữ phụ mà thôi.
Tôi cảm thấy ả ta hẳn là tự xem là nữ chính phim thần tượng cổ đại vì diện mạo của ả ta trông khá bình thường, có vẻ đầu óc cũng không tốt lắm, chứ nếu bình thường này ai lại dùng ánh khiêu khích đó mà nhìn tôi, vì đây là đính hôn của tôi và Tần Dư.
Nhưng tôi biết, buổi đính hôn này bất thành, sau này tôi và Tần Dư không có hôn nữa.
Tần Dư trịnh trọng nói với tôi: “Tiểu , anh xin lỗi, người anh yêu, vẫn luôn là Dao Dao.”
Sảnh tiệc náo nhiệt hẳn .
Dù sao tôi vừa trẻ tuổi lại xinh đẹp, trình độ học vấn cao, năng lực mạnh, điều kiện gia đình tốt, so với tình của Tần Dư quá nhiều cái tốt hơn.
Chỉ có của Tần Dư là dùng ánh khen ngợi nhìn hắn, dường như bị thâm tình của hắn thuyết phục. Không chỉ như thế, bọn họ còn dùng ánh nhạo người phụ nữ bị ruồng bỏ mà nhìn tôi.
Quả nhiên, vật họp theo loài, người họp theo bầy.
Tôi yêu Tần Dư nhiều năm như vậy, cam tâm tình nguyện hy sinh vì hắn nhưng chỉ cần một cái chớp là có thể cúi đầu trước một người.
Tôi nhẫn kim cương trên ngón áp út, ném người Tần Dư, thờ ơ nói: “, vậy ta tính sổ đi.”
Tần Dư sửng sốt: “Tính sổ gì?”
Nói nhảm cái gì đấy.
“Tôi giúp anh quản lý công ty nhiều năm như vậy, đầu tư cho anh, anh nói xem tính sổ gì?”
Tần Dư dường như không đến tôi lại tuyệt tình như vậy, ngay cả nói cũng không thốt nên .
Ngược lại tình Sở Dao của hắn, đứng ra khóc lóc thay Tần Dư nói : “Cô Tống, cô có nhiều tiền như vậy, tiền đầu tư cho Tần Dư đối với cô mà nói căn bản chỉ là là chín con trâu mất một cọng lông, cô cần gì phải tính toán rõ ràng như vậy chứ?”
của Tần Dư cũng ở một phụ họa ả ta: “Đúng vậy, Tống , trông cô có giống người thiếu tiền đâu?”
“Không phải thẹn quá hóa giận chứ?”
“Bị vứt bỏ đính hôn, quả thật mất mặt.”
「……」
Tần Dư xem như có chút lương tâm, đứng ra nói một câu: “ rồi, mọi người đừng nói nữa.”
“Cô Tống…” Sở Dao nươc đầy mặt: “Nếu cô hận tôi, thì cứ nhằm vào tôi đây này, tôi và Tần Dư thật lòng yêu nhau, huống chi tôi cũng đã có con, tôi , cô cũng không muốn làm kẻ thứ ba, phải không?”
Tôi chỉ .
Ả ta nghèo nhưng ả ta nói có lý, muốn hắt nước bẩn người tôi, đúng là đóa bạch liên to đùng.
Tôi mượn ưu thế chiều cao, từ trên nhìn xuống: “Thứ nhất, tôi chỉ lại những thứ thuộc , thứ hai, tôi và Tần Dư ở nhau, hai người đã chia tay rồi, còn nữa, bây giờ cô đến phá hỏng đính hôn của tôi, cô chính là kẻ thứ ba.”
Sở Dao lập tức tỏ vẻ tủi thân, nước lã chã rơi xuống.
Tần Dư đau lòng, như muốn thở thay cho tình của hắn.
Tôi mở miệng trước hắn tiếng: “Tần Dư, anh nên hiểu, kiên nhẫn của tôi cũng không có nhiều.”
2
Quả nhiên, Tần Dư sợ hãi.
tôi đến một câu lạc bộ giải trí, tôi là hội viên ở đây, có ghế lô riêng.
À, Sở Dao và cặp song sinh của cô cũng đi cùng.
Tôi và Tần Dư ngồi đối diện nhau, Sở Dao thì ở một trông con, thỉnh thoảng liếc phía tôi và Tần Dư.
Tần Dư nói: “Tiểu , nợ em, anh chắc chắn trả cho em không thiếu một xu, nhưng hiện tại anh không có nhiều tiền như vậy, em có thể…”
“Không có tiền, đưa dự tay anh cho tôi.”
Đã muốn cắt đứt thì nhất định phải cắt đứt hoàn toàn, quyết định của tôi dường như đã làm cho Tần Dư có hiểu biết đối với tôi, hắn ngơ ngác nhìn tôi.
Sở Dao là kiểu phụ nữ nội trợ, không hiểu trên thương trường, nhưng nghe tôi muốn đi dự của Tần Dư, liền đứng ra.
“Vậy sao ? Tống , những dự đó đều là Tần Dư…”
Hiện giờ, chỉ cần nghe giọng của Sở Dao là tôi cảm thấy chán ngán.
Ả ta cho rằng đứng ra vì lợi ích của Tần Dư sao?
Sai rồi!
Tôi thoải mái, nhưng tôi không rộng lượng, giọng nói của ả ta nhắc nhở tôi rặng tình cảm của tôi đã kết thúc tay tiểu tam như ả ta.
“Nơi này có chỗ cho cô tiếng sao?”
Sở Dao lập tức nghẹn họng, dáng vẻ tủi thân, cứ như bị tôi hãm hại.
Tần Dư đương nhiên cũng không hài lòng nói của tôi: “Tiểu , Dao Dao không biết rõ mọi , em cần gì phải như vậy?”
Hắn lại quay đầu nói với Sở Dao: “Những dự kia đều là Tiểu tự đàm phán, cô ấy muốn mang đi là hợp tình hợp lý.”
Tôi , Tần Dư quá ngây thơ.
“Dự tôi đàm phán, tôi đương nhiên phải mang đi, dự tôi nói, là dự trên tay anh cơ.”
Tần Dư kinh ngạc: “Em nói gì?”
Tôi nhạo: “Anh nói anh không có vốn, thì dự để bồi thường, chút đạo lý này cũng không ra sao?”
Sắc mặt Tần Dư khó coi, như là đang ẩn nhẫn điều gì đó: “Tiểu , em nhất định phải tuyệt tình như vậy sao? Sau này ta không thể là bè sao?”
bè?
—–