Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13,
sân thượng, những lời của tổng giám đốc đã khiến tôi rung động rất lâu.
Đó là một câu chuyện liên quan đến tôi, tôi lại không hề biết tới.
Tôi vốn định mai sẽ đi xin lỗi Chu Chấp rồi bày tỏ tâm ý của mình luôn.
Không ngờ, hôm Chu Chấp đã đi tác ở tỉnh khác.
Vì không muốn làm phiền anh ấy, nên tôi không nhắn tin mà chờ anh về rồi mới nói trực tiếp anh.
Một tuần chúng tôi mới lại nhau.
Tập đoàn Thiên Nhất đã gây dựng tên trong ngành thời nhờ dòng phục dành cho người cao .
Bộ phục người già mà tôi thiết kế, dưới sự quảng bá của Thiên Nhất đã nhận rất nhiều phản hồi tích cực, đạt thành ngoài sự mong đợi.
, tôi mới biết, Chu Chấp đích thân đi tác là để tìm kiếm đối tác hợp tác cho bộ phục tôi thiết kế.
Tôi lại anh ấy tại buổi tiệc mừng , rõ ràng chỉ mới một tuần không , tôi anh lại có giác như đã xa nhau cả đời.
Anh mặc bộ vest chỉnh tề, cầm ly rượu lắng nghe những câu chuyện của người cạnh.
Tôi nhìn anh, phát hiện hình như dạo anh đẹp trai hơn rồi, có rất nhiều cô xung quanh nhìn chằm chằm anh.
Thật kỳ lạ, không cứ nhớ mãi, rồi ngược lại, trong lòng lại thấy khó chịu.
Không biết đang nghẹn cái gì trong lòng nữa.
Suốt cả buổi tiệc, tôi và anh không nói nhau một lời, chỉ có mắt chạm nhau mấy lần.
tiệc kết thúc, tôi đứng ở cửa hít thở không khí cho tỉnh rượu.
Đột nhiên có người đứng cạnh tôi, tôi quay đầu lại, là Chu Chấp.
Tôi mỉm cười chào anh: “Chào Chu tổng.”
“Chúc mừng .” Giọng anh trầm thấp.
Bầu không khí lại im lặng một .
Không biết có phải do tôi bị hơi men làm cho đầu óc quay cuồng không, tôi đột nhiên hỏi anh: “Tại sao nãy không đến nói chuyện ?”
Chu Chấp dừng tay đang khoác áo lên cho tôi, không dám nhìn thẳng tôi: “Anh sợ vẫn đang giận.”
Hơi men làm rối loạn suy nghĩ của tôi, tôi bỗng bật thốt lên: “Tại sao chó của anh lại ăn t r ộ m đồ ăn của nữa rồi?”
Anh ngẩn người một , vẫn rất nghiêm túc trả lời: “Xin lỗi, là anh không dạy nó cẩn thận.”
Chu Chấp nói xong, lặng lẽ nhìn tôi, trong mắt tràn ngập vẻ lo lắng, như đang chờ đợi phán quyết của tôi.
Tôi bỗng nhiên bật cười, siết chặt chiếc áo anh khoác người mình, nhẹ nhàng gọi anh: “Chu Chấp.”
“Ừ.”
“Anh có muốn yêu đương không?”
Chu Chấp nhìn tôi bằng mắt không thể tin nổi, đuôi mắt dần đỏ lên, thận trọng hỏi lại tôi: “Anh lớn hơn tám , có ngại không?”
Tôi đối diện mắt anh, mỉm cười hỏi: “Anh đã từng nghe câu chưa?”
“Câu gì?”
“Đàn lớn rất biết chiều chuộng phụ nữ.”
Chu Chấp khàn giọng hỏi: “Ai nói vậy?”
Tôi đáp: “Mẹ nói.”
Chu Chấp nhẹ nhàng ôm tôi lòng: “Dì nói rất đúng.”
14,
Tôi và Chu Chấp đã kết hôn ba tháng hẹn hò.
Không còn cách nào khác, ai bảo người đàn quá yêu thương tôi, tôi không muốn bỏ lỡ anh ấy.
cưới, vì quá mệt nên tôi không biết mình đã thiếp đi từ nào.
tỉnh dậy đã là nửa đêm.
Chu Chấp ôm tôi lòng, ngoan ngoãn ngủ cạnh tôi.
khuôn anh không còn vẻ lạnh lùng như thường , đã buông bỏ sự phòng bị, anh trông ngoan ngoãn hệt như một chú cún vậy.
Anh ôm chặt tôi, trong miệng lẩm bẩm nói mớ.
Tôi ghé sát tai để nghe rõ hơn, cuối cùng không nhịn mà bật cười thành tiếng.
Chu Chấp đang nói: “Tốt quá, cuối cùng hợp pháp rồi.”
-Hoàn chính văn-
Ngoại truyện: Góc nhìn Chu Chấp
1,
Tôi tên là Chu Chấp, là tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Nhất.
Mọi người đều nói tôi lạnh lùng, khó gần, còn đặt biệt hiệu cho tôi là ‘ lạnh’ nữa.
Những người xung quanh dường như đều rất sợ tôi, kể cả người thân của tôi.
Không còn cách nào khác, tôi không thể kiểm soát biểu mình, vậy nên nào vô thức giữ gương lạnh lùng đó.
Tôi từng đứng trước gương tập mỉm cười, tôi phát hiện ra, tôi cười trông còn đáng sợ hơn.
Tôi không giỏi giải , danh tiếng của tôi dần trở nên tệ hơn.
Tôi không thấy oan ức sao?
Có chứ, chỉ vì tôi không giỏi ăn nói mà họ ghép cho tôi một đống biệt hiệu.
Họ nói, người như tôi, chắc chắn sẽ không yêu một ai, bởi vì trong mắt tôi không có gì quan trọng hơn việc.
tôi có một bí mật: Tôi đã Tô Tiểu Tô từ rất lâu, rất lâu rồi.
Chuyện chỉ có một mình Cách biết.
2,
Cậu ta thường hay cười nhạo mỗi tôi thẫn thờ nhìn khung ảnh bàn, nói rằng tôi là một kẻ nhát gan, cô nhỏ bao nhiêu năm mà cô ấy còn không biết tôi là ai.
Tôi giật lại khung ảnh, cẩn thận lau chùi.
Khung ảnh rất lớn, trong chỉ có một tấm ảnh thẻ cỡ một inch, nó tôi đặt ngay ngắn bàn làm việc của mình.
Cách nhìn tôi bằng mắt khinh bỉ, khịt mũi nói: “Một tấm ảnh thẻ nhặt xe mà cậu còn coi là báu vật suốt bao nhiêu năm. Chu Chấp, cậu đúng là b i ế n t h á i.”
Vừa nói cậu ta vừa vô tư quăng một tập tài liệu lên bàn tôi.
Tôi mở ra, trong là tài liệu về cô mà tôi đêm mong nhớ.
Tôi thẫn thờ nhìn cậu ta, đối phương nói một cách cợt nhả: “Không cần ơn đây, chỉ là đây không chịu nổi cái bộ dạng nhát như cáy của cậu của cậu. Xưởng sản xuất quần áo nhà cô nhóc đó bị phá sản rồi. Mau thừa cơ hành động đi, phải theo đuổi, không là cô ấy lấy người khác đấy.”
Tôi gật đầu, cẩn thận cất tài liệu .
Cách “tặc” lưỡi một tiếng: “Một cô bé tí biết cái gì chứ, còn không bằng mấy mỹ nữ tóc dài da trắng môi đỏ.”
Tôi nhìn cậu ta một cái, đó bắt đầu tìm hiểu triển vọng phát triển của xưởng sản xuất phục người cao .
Cách nhìn tôi lắc đầu: “Cậu đúng là hết t h u ố c chữa rồi.”
Tôi không phản bác, chỉ nói một câu: “Cậu không hiểu đâu.”
Từ lâu đã vậy rồi.
“Hừ,” Từ Cách châm một điếu thuốc, vẻ đầy sự khinh thường, “ đây dù có không hiểu sẽ không một cô nhỏ hơn mình tám , haiz, thấy bản thân mình như súc vật vậy.”