Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9EYvXYJ1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hệ thống bắt tôi đi cưa nam chính, tôi lại lười.
nào cũng dài ở nhà, gửi mấy lời ong bướm cho anh ấy.
Hệ thống chịu không : “Bó ! Cách cô làm khác gì quấy rối dục đâu chứ?”
Hệ thống bày kế cho tôi: “Gửi bữa sáng cho anh ấy đi.”
Tôi: “Sớm , dậy không .”
Hệ thống: “Chiều nay anh ấy có trận bóng, cô đi mang nước cho anh ấy nhé.”
Tôi: “Nắng , da tôi mà cháy nắng thì ai chịu?”
Hệ thống dần dần thỏa hiệp: “Vậy hẹn cậu ta ăn tối?”
Tôi: “Không muốn ra nhà.”
Hệ thống tuyệt vọng: “Thôi rửa mặt rồi ngủ đi, ván này thua chắc rồi.”
Ai ngờ sau đó, nam chính lại chủ động gõ cửa phòng tôi:
“Có ở đó không? Mình nhau nhé?”
Hệ thống sững sờ: “Còn có như vậy à?”
1
nhỏ tôi lười.
lười nên tôi mua ghế lười, lại lười ngồi.
đi vệ sinh cũng lười đi hết, nửa chừng bỏ , kẹp lại rồi đứng lên.
Cuộc đời xô tôi ngã, tôi thuận thế , rồi mới phát hiện đúng là thoải mái hơn đứng.
Thôi kệ, chỉ nghe nói người ta chết làm việc, chưa ai chết lười bao giờ.
2
Cho đến một , tôi vô ràng buộc với một hệ thống.
Nó nói:
“Cô là phụ độc ác, là bạn gái cũ của nam chính. ghen tị với mối quan hệ giữa nam chính nên suốt giở trò hãm hại chính, cuối cùng báo ứng.”
Tôi?
phụ độc ác?
Ghen tị với chính, suốt hãm hại cô ta?
Thôi đi, bây giờ giờ lên lớp ra thì thời gian còn lại tôi toàn trên giường, đến cửa còn lười bước ra, lấy đâu ra sức mà hãm hại ai?
Thôi kệ, lười phản bác .
Hệ thống gãi đầu:
“Không biết trục trặc chỗ nào, chứ tiết đi được nửa rồi mà cô với nam chính vẫn chưa đến với nhau?”
Tôi sờ mái tóc bết dầu tuần chưa gội, không dám hé miệng.
“Có lẽ vấn đề ở phía nam chính. Dù sao thì nhiệm vụ bây giờ của cô là cưa đổ nam chính, khiến cậu ta mê mệt cô, đến phát cuồng, đâm đầu vào tường cô cũng cam lòng.”
“Nếu không thì mạch truyện sau không tiếp tục được.”
Phiền chết đi được. Nam chính không tự nhau à?
“À… cho tôi hỏi một chút, nam chính là ai vậy?”
“Cố Thời Dục.”
Cố Thời Dục?!
Làm ơn đừng giỡn mà.
Cố Thời Dục, nam thần của trường A, là kiểu người con cưng của trời đất.
tiếng là lạnh lùng, khó tiếp cận.
Những cô gái thích cậu ấy có xếp hàng đây đến tận nước Pháp, vậy mà đến giờ vẫn chưa ai theo đuổi thành công.
Tôi thì có gì?
lẽ tôi… lười hơn người ta?
Tôi há miệng định chối, rồi lại… lười chối.
Hệ thống mỉm cười đầy mãn nguyện:
“Cô là ký chủ dễ bảo nhất mà tôi gặp.”
nó vui mừng sớm.
Rất nhanh sau đó, nó phát hiện, kể khi tôi kết bạn WeChat với Cố Thời Dục, mỗi việc nhà gửi vài câu thả thính ong bướm thì làm gì thêm .
ra không trách tôi được, Cố Thời Dục đúng là khó theo đuổi.
Sáng tôi nhắn tin, chiều cậu ấy mới trả lời.
Tôi không chịu sự lạnh nhạt này , liền chơi lớn:
“Hôm nay muốn ăn gì , ăn đậu hũ của cậu được không?”
“Cổ cậu trống vắng lâu rồi, bao giờ thì ghé đây để tôi trồng dâu tây lên nhé?”
“ đương không chỉ cần nói nhiều, mà còn làm nhiều .”
Cậu ấy đăng ảnh lên vòng bạn bè, nền phía sau là bệnh viện.
Tôi lập tức nhắn hỏi thăm:
“Cậu bệnh à?”
Cậu ấy trả lời:
“Chỉ là cảm thôi, cậu không cần đặc biệt đến bệnh viện thăm tôi đâu.”
Tôi lập tức nhắn lại:
“Được rồi, nhớ chăm sóc bản thân giùm tôi nhé. Lần sau mà còn cảm thì phạt gửi bao lì xì cho tôi đấy!”
Hệ thống chịu không :
“Bó ! Cách cô làm khác gì quấy rối dục !”
Lời hệ thống như một cú đập vào đầu tôi.
“Thế mà vẫn chưa chặn, nam chính đúng là còn nhẫn nại hơn chủ nuôi chó Beagle.”
Tôi cười gượng gạo:
“Xin lỗi, tôi chưa theo đuổi ai bao giờ, anh thấy tôi nên làm gì?”
Hệ thống bắt đầu bày kế:
“Gửi cho cậu ấy bữa sáng đi.”
Tôi: “Sớm , dậy không .”
Hệ thống: “Chiều nay cậu ấy có trận bóng rổ, đi đưa nước.”
Tôi: “Trời nắng gắt lắm, ra là cháy da mất.”
Hệ thống dần nhượng bộ:
“Vậy hẹn đi ăn tối?”
Tôi: “Không muốn ra nhà.”
Hệ thống khựng lại, như cố nuốt giận:
“Vậy rốt cuộc cô muốn thế nào?”
Tôi nghiêm túc suy nghĩ rồi hỏi:
“Có cách nào không cần ra mà vẫn tán được người ta không?”
Trước mắt hệ thống tối sầm lại, tuyệt vọng thốt lên:
“Thôi đủ rồi, đi rửa mặt ngủ đi, ván này toang rồi.”
Tôi nghe lời, trở mình, rồi ngủ một giấc ngon lành.
Hệ thống đêm không ngủ.
3
Sáng hôm sau tỉnh dậy.
Một chàng trai với gương mặt kiểu anime đứng bên giường, khoanh chằm chằm tôi, không nhúc nhích.
Một người lạ bỗng dưng xuất hiện trong nhà, nếu là người khác chắc chắn hét toáng lên rồi bỏ chạy.
Còn tôi chỉ ngẩn ra đúng một giây.
Sau đó lười biếng trở mình, kéo chăn phủ lên rốn:
“Cậu thích cái gì thì cứ lấy đi, đừng để ý đến tôi. Lúc đi nhớ đóng cửa giúp nhé.”
Thái độ dửng dưng của tôi khiến cậu ta tức giận.
Cậu lập tức túm lấy tôi, kéo tôi bật dậy giường.
“Lý Chi Chi, phế vật như thế nào thì cậu chính là như vậy.”
“Tôi lớn thế này rồi mà chưa thấy ai lười hơn cậu.”
“Qua màn hình tôi trị không cậu, giờ hóa thành người , lẽ còn không trị được?”
Tôi phản kháng gì, để mặc cậu ta kéo tôi lết xuống đất.
Chỉ ngạc nhiên thốt lên:
“Cậu là hệ thống? Cậu biến thành người rồi à?”
“Đúng, là ông đây.”
Đến mức này rồi sao… tôi lười đến nỗi hệ thống hóa thành người để dạy dỗ tôi à?
Tôi ngồi dưới đất, ngước mắt lên đầy ấm ức:
“Cậu dữ à! mà trông cậu cũng đẹp trai đấy, lại cao , chắc thân hình cũng chuẩn lắm ha?”
“Cái gì… lời lẽ biến thái thế này…” – Hệ thống cau mày tỏ vẻ ghê tởm, rồi ngẩng đầu lên đầy kiêu ngạo, khóe môi nhếch lên:
“ mà nể mắt của cô cũng không tệ, tôi tha cho lần này.”
“Tôi cảm ơn nha, cậu không chỉ có gương mặt quyền uy mà còn có tấm lòng tốt đến mức không chê vào đâu được.”
“Đừng tưởng nói thế là tôi bỏ qua cho cô.”
“Vậy cậu định làm gì?” – Tôi bắt đầu cảnh giác.
Hệ thống thu lại nụ cười, sải chân dài tiến lại gần, nghiêm giọng chữ:
“Dắt cô ra nhà!”
Vừa nghe xong, tôi bộc phát sức mạnh nguyên thủy chưa có, chỉ với hai chiêu vật được hệ thống xuống sàn.
Hệ thống đập xuống đất cầu xin:
“Khoan khoan khoan! Lý Chi Chi, cô thuộc giống trâu à? Suốt nhà mà sức khỏe vẫn khủng khiếp thế này?”
Tôi lơ đi, cầm điện thoại lên, chụp lại cảnh hệ thống vùng vẫy, đăng lên vòng bạn bè:
“Ai còn bắt tôi ra nhà, đây sẽ là kết cục.”
Ngay giây sau, tôi nhận được tin nhắn Cố Thời Dục:
“Cậu ghét ra đến thế à?”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, thì tin nhắn thứ hai lại đến.
“Cậu ấy là ai vậy?”
“Em họ của cậu à?”
“Hai người sống chung sao?”
“Đừng hiểu lầm, tôi chỉ rảnh nên tiện miệng hỏi vậy thôi, cậu không muốn trả lời thì cần trả lời.”
“ sự không trả lời à?”
“Không bảo theo đuổi tôi sao? Mà nhanh như vậy thân mật, cười nói với trai khác rồi?”
“Những lời cảm cậu nói với tôi, cũng nói với cậu ta rồi đúng không?”
“Tôi là phương án E, là kế hoạch B, là người thứ sáu trong hàng năm người, là cái cúc dự phòng trên áo vest, là con cún nhỏ mưa làm ướt…”
Tôi tròn mắt chằm chằm vào màn hình điện thoại, không tin .
Thêm bạn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Cố Thời Dục chủ động nhắn tin cho tôi, mà còn gõ nhiều chữ đến thế, cậu ta không thấy mỏi sao?
thôi tôi cũng thấy mệt rồi.
Tâm trạng rối bời, tôi quay đầu lại hệ thống xoa vai:
“Cố Thời Dục nhắn tin cho tôi rồi.”
“ á? Cậu ta nói gì?”
Hệ thống hí hửng ghé sát lại.
Xem xong, nó vui mừng khôn xiết:
“Cậu ta gấp rồi, gấp rồi! Mau, nhân lúc này hẹn gặp mặt đi!”
“Cậu đưa đẩy qua lại là dính ngay ấy mà!”
Tôi ra cửa sổ, trời nắng như đổ lửa.
Sau đó bí hiểm tắt điện thoại.
“Không trả lời. Cứ để cậu ta chờ một , đảm bảo mai tôi vừa nhắn lại là cậu ta sẽ sốt ruột hẹn gặp liền.”
“Ghê ha, còn biết dùng chiêu ‘lạt mềm buộc chặt’ cơ đấy.”
“Tôi học cậu chứ ai.”
Hệ thống xoa đầu tôi như vuốt chó:
“Ha ha, trò giỏi lắm!”
Tôi nói dối thôi.
Đến đương tôi còn chưa trải qua, biết quái gì chiêu trò lạt mềm buộc chặt.