Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7 - TÌNH YÊU MIỄN CƯỠNG

Sau khi nghe nguyện vọng của tôi, anh ta nhanh chóng soạn thảo thỏa .  

Điện thoại lại đổ chuông, Diệp Thành gọi. Tôi cuối cùng cũng nhấc máy.  

Bên kia vang giọng đầy bất mãn của anh:  

“Em đang ở đâu? Anh đã gọi cho em rất nhiều cuộc, tại sao em không nghe máy?”  

Tôi cất thỏa trước , lạnh nhạt trả :  

“Em đang bận.”  

“Em đang ở đâu, anh đến đón em.” Giọng Diệp Thành trở nên mềm mỏng hơn.  

Không hiểu vì sao, câu này khiến không khí xung quanh trở nên lạnh hơn nhiều. Tôi rùng mình, chặt áo khoác, liếc nhìn khuôn lạnh lùng của luật sư trước .  

“Không cần đâu, gặp ở nhà.”  

Tôi bắt taxi về nhà, trên đường nhắn tin cho Dao để báo lộ trình. Từ sau lần tôi bị ngã, bạn ngốc nghếch này nhất định xác nhận tôi an toàn mới yên tâm.  

*”Thỏa đã xong, nhưng ông luật sư trông đáng sợ quá.”*  

Dao nhanh chóng trả :  

*”Không đến mức vậy chứ? Nghe các luật sư văn phòng của anh trai tớ đều rất tốt. Chưa từng thấy ai đen hơn anh đâu.  

“À, cậu thực sự không định này với bố mẹ sao?”*  

Dao nhắc đến bố mẹ, khiến lòng tôi dâng nỗi cay đắng:  

*”Thôi đi, đứa gái không ngày xưa, giờ làm sao mũi nào về nhà.”*  

Khi tôi về đến nhà, Diệp Thành đã ngồi trên sofa chờ. Thấy tôi mở cửa, anh lập tức chạy đến, đưa tôi đôi dép và tay tôi:  

“Vợ à, anh cho em rất nhiều món ngon.  

“Em vẫn giận anh sao? Anh xin lỗi em.”  

Anh đưa gói ô mai tôi thích nhất:  

“Em xem, anh đã đặc biệt cái này cho em. Em không vì nghén hay buồn nôn sao? Từ nay anh sẽ nó cho em mỗi ngày.”  

Tôi lấy từ túi thỏa , đặt bàn:  

“Diệp Thành, em không đùa.”  

11

Diệp Thành dường như không nghe thấy, tự mình mở gói ô mai, lấy viên đưa đến miệng tôi:  

“Em xem đi, vị em thích không.  

“Ngoan, ăn đi.”  

Tôi nhìn anh, kìm nén mọi cảm xúc dâng trào lòng:  

“Diệp Thành, em mệt rồi.  

“Em không muốn sống những ngày tháng yêu đương miễn cưỡng nữa.  

“Em trông giống kẻ điên, người phụ nữ độc ác mắt anh, vì muốn được anh ở bên bịa những dối trá.”  

Tôi lật đến trang cuối của thỏa :  

“Ký đi.”  

Anh nhìn tôi, không nhịn được ngắt :  

“Đủ rồi, Thẩm Vận, em muốn anh làm nữa?  

“Dụ Tuyết quá khứ. Tại sao em cứ níu những cũ không buông?  

“Ai chẳng quá khứ! Em muốn anh dỗ dành em thế nào nữa? Dụ Tuyết không ý định tranh giành với em, bảo anh chăm sóc tốt cho em thời kỳ mang thai. Tại sao em không thể bỏ qua?  

“Anh muốn bù đắp chút cho , nhưng điều đó không ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta.”  

Tôi bật cười chua xót:  

“Đúng, Diệp Thành, em nên cảm ơn .  

“Về phần đứa của chúng ta… chúng ta đã không rồi!  

“Em giẫm chiếc ô tô đồ chơi anh cho của . Vào cái ngày anh kể ru ngủ cậu bé, đứa của chúng ta đã không rồi!”  

Tôi lấy tờ báo cáo y tế lúc xuất viện, vào những dòng chữ và thời gian trên đó:  

được chưa, Diệp Thành?”  

mắt anh, đó như mũi dao đâm nát trái tim tôi.  

12

Tôi không muốn dài, nên hôm sau cùng Diệp Thành đến cục dân chính.  

Nhớ lại lúc nhận giấy đăng ký kết , chúng tôi vui sướng đến mức không giấu nổi trên . Diệp Thành ôm tôi xoay mấy vòng, rằng đã cưới được người vợ tốt nhất.  

Nhưng giờ đây, chúng tôi ngồi cạnh nhau, điền vào mẫu đơn tự nguyện.  

Nhìn người đàn ông tôi từng tự nguyện gả cho, tôi không thể nhớ nổi ngày đó chúng tôi đã từng như thế nào.  

“Thẩm Vận.”  

Khi Dao đến đón, Diệp Thành gọi tôi lại:  

tháng hòa giải, cho anh cơ hội nữa.  

“Anh không muốn mất em.”  

Dao mở cửa xe, tôi sau lưng, lớn tiếng mắng:  

“Tin anh làm ?  

“Từ giờ trở đi, càng xa càng tốt, tránh xa Thẩm Vận !”  

Tôi xe, đóng cửa.  

Tùy chỉnh
Danh sách chương